Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 146: Thế giới chưa biết

Bá!
Một luồng ánh sáng hiện lên, Mộc Phàm chỉ cảm thấy như xuyên qua một lớp sương mù, chớp mắt đi tới một thế giới xa lạ.
Đập vào mắt là một bầu trời màu đỏ sậm, có một cái khe thật lớn, bên trong khe có ánh sáng màu đỏ tươi, cho người ta một loại cảm giác tà ác.
“Đây là địa phương nào?” Mộc Phàm kinh ngạc đánh giá bốn phía.
Người khác cũng đang đánh giá thế giới xa lạ này.
Không trung màu đỏ sậm làm người ta cho rằng bản thân đã đi tới địa ngục, trên đỉnh đầu có một vết rách thật lớn.
Cảnh tượng này làm tâm tình tự dưng bực bội bất an, thậm chí sinh ra một loại áp lực.
Nặc Á hơi chau mày, mở trí thông minh nhân tạo ra xem xét, sau đó nói: “Thế giới này chỉ mới thăm dò một chút, tạm thời còn chưa hiểu rõ, đi xem xét xung quanh trước.”
Nói xong, nàng dẫn đầu đi ra khỏi truyền tống.
Mộc Phàm cũng đi theo, hai người vừa ra liền cảm giác được đỉnh đầu có một cổ áp lực buông xuống, cơ thể nặng nề.
Mọi người đều cảm giác được cơ thể nặng nề hơn, trọng lực như tăng gấp đôi.
“Tích tích, cảnh báo, cảnh báo...”
Lúc này, trí thông minh nhân tạo cá nhân của đám Nặc Á phát ra từng đợt cảnh báo, sau đó tắt máy.
“Trọng lực, từ trường nơi này có ảnh hưởng rất lớn đối với trí thông minh nhân tạo, không thể hoạt động bình thường.”
Nặc Á vừa nói vừa thu hồi trí thông minh nhân tạo cá nhân.
Những người khác cũng thu lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Nhưng rất mau, đám người Nặc Á chú ý thấy vẫn còn một trí thông minh nhân tạo đang vui sướng bay múa xung quanh, không bị ảnh hưởng gì.
“Cái này... Là trí thông minh nhân tạo của ai?” Tiết Tiểu Lỵ kinh ngạc chỉ vào trí thông minh nhân tạo đang bay bay, có vẻ khiếp sợ cùng khó hiểu.
Những người khác cũng khó hiểu nhìn lại, đều rất ngạc nhiên, trí thông minh nhân tạo của Mộc Phàm thế mà vẫn còn vui sướng bay múa, quay chung quanh mọi người, bay qua bay lại, đang rà quét hoàn cảnh bốn phía, phân tích số liệu.
“Tích, đã phân tích xong.”
Lúc này, trí thông minh nhân tạo của Mộc Phàm bay trở về, dưới ánh mắt khiếp sợ của mấy người Nặc Á, chiếu ra một quầng sáng.
Trên quầng sáng có số liệu tỉ mỉ: “Di vực không biết tên, thành phần không khí: CO2 (55.3%), nitơ (2.7%), Argon (1.6%), Oxi (20.15%), hơi nước (0.03%), năng lượng chưa biết (18.5%), năng lượng đặc thù (12.5%).”
“Trọng lực: 101N/1kg, gấp mười lần địa cầu.”
“Từ trường: Cực kỳ hỗn loạn, rất nguy hiểm, xin cẩn thận thăm dò.”
Tiểu Linh cung cấp số liệu kỹ lưỡng, làm đám Nặc Á đám trợn mắt há hốc mồm nhìn nó.
Sao cái trí thông minh nhân tạo này không bị ảnh hưởng gì?
Nặc Á ngạc nhiên hỏi: “Mộc Phàm, sao trí thông minh nhân tạo của ngươi không bị ảnh hưởng?”
“Đúng vậy, của chúng ta đều tắt máy.” Tiết Tiểu Lỵ cũng tò mò hỏi.
Còn có Lý Diệu Diệu, Thanh Trĩ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Mộc Phàm, rất muốn biết vì sao trí thông minh nhân tạo của hắn còn có thể hoạt động bình thường?
“Trí thông minh nhân tạo này được ta cải tạo lại, có thể vận hành trong hoàn cảnh ác liệt, không giống của các ngươi.”
Mộc Phàm cười cười, chỉ giải thích đơn giản.
Mấy người vừa nghe xong, mắt đều sáng lên, một đám vui mừng nhìn hắn.
Đặc biệt là Nặc Á, ngạc nhiên nói: “Mộc Phàm, ngươi vừa mới nói cải tạo trí thông minh nhân tạo? Là tự ngươi cải tạo sao?”
“Đúng vậy, có điều gì không ổn sao?” Mộc Phàm khó hiểu hỏi.
Nặc Á lắc đầu, nhìn những người khác, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt nhau.
Cải tạo trí thông minh nhân tạo cá nhân, quả thực không thể tưởng tượng, bởi vì chưa từng có người nào làm được.
“Thật tốt quá, Mộc Phàm, ngươi có thể giúp chúng ta cải tạo hay không?.”
Lúc này Lý Diệu Diệu tràn đầy hưng phấn cùng chờ mong nhìn Mộc Phàm, khẩn cầu.
Những người khác vừa nghe, ánh mắt trở nên nóng rực, một đám nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Điều này làm cho hắn khó tránh khỏi xấu hổ vì bị mấy nữ sinh nhìn chằm chằm, có chút hối hận khi cùng đi làm nhiệm vụ a, mang theo một đám nữ sinh có chút quái dị.
“Cải tạo cần hao phí rất nhiều, không phải không thể giúp các ngươi cải tạo, hai ngàn vạn, chắc giá.”
Mộc Phàm nói thẳng ra một cái giá, không dám báo quá cao.
Dù sao hắn cải tạo trí thông minh nhân tạo của mình hao phí một ngàn vạn, trực tiếp báo giá nhiều gấp đôi cũng không tính là quá nhiều.
“Hai ngàn vạn, ngươi giựt tiền hả?” Tiết Tiểu Lỵ tức khắc la lên.
Những người khác cũng bất ngờ, nhìn Mộc Phàm, hắn buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, chính là cái giá này nha.
Chỉ mình Nặc Á chú ý tới một trọng điểm khác.
Nàng ngạc nhiên hỏi: “Mộc Phàm, ngươi là luyện khí sư?”
Vừa nói ra, mấy người lập tức yên tĩnh, nghĩ lại liền tỉnh ngộ.
Đúng vậy, có thể tự mình cải tạo còn không phải là luyện khí sư sao?
Mộc Phàm gật gật đầu thừa nhận nói: “Không sai, ta là một tên luyện khí sư, nếu cần ta hỗ trợ cải tạo, đó là giá tiền.”
“Hai ngàn vạn, ta chuyển cho ngươi, giúp ta cải tạo đi, có thể thừa nhận hoàn cảnh ác liệt như của ngươi là được.”
Lúc này, Nặc Á đè nén sự chấn động trong nội tâm, muốn chuyển hai ngàn vạn cho Mộc Phàm hỗ trợ cải tạo trí thông minh nhân tạo của nàng.
“Được, chờ trở về ta liền giúp ngươi cải tạo một chút, ở chỗ này không được.” Mộc Phàm gật gật đầu
“Ôi trời ơi, ngươi thế mà là luyện khí sư?”
Lý Diệu Diệu kêu lên, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Mộc Phàm, chỉ kém không có dí sát tới.
Nàng hưng phấn nói: “Còn có ta, Mộc Phàm, giúp ta cải tạo nha, trở về lập tức chuyển tiền cho ngươi...”
“Ta cũng muốn.” Vốn Tiết Tiểu Lỵ cảm thấy quá mắc.
Nhưng thấy Nặc Á, Lý Diệu Diệu đều không chút do dự muốn cải tạo, nghĩ lại căn bản là không mắc a, có thể cải tạo lại để thích ứng loại hoàn cảnh ác liệt này, tuyệt đối là tiền nào của nấy.
“Ta.” Thanh Trĩ phun ra hai chữ, đưa trí thông minh nhân tạo đã tắt máy tới.
Nặc Á, Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ lập tức giao trí thông minh nhân tạo của mình cho Mộc Phàm, để sau khi trở về hắn giúp bọn họ cải tạo một chút.
“Được rồi, ta sẽ tận lực giúp các ngươi cải tạo tốt.” Mộc Phàm gật gật đầu thu lại.
Còn chuyện cải tạo, để hệ thống hỗ trợ cải tạo một chút để thích ứng hoàn cảnh ác liệt là đủ rồi, mặt khác thì không cần.
Hắn lặng lẽ giao tiếp với hệ thống, cải tạo như vậy chỉ cần tốn mười vạn là được.
Nói cách khác, Mộc Phàm cải tạo một cái chỉ tốn mười vạn, lại chào giá hai ngàn vạn, quả thực chính là lợi nhuận kếch xù a, kiếm quá bộn tiền.
Cố nén sự vui sướng, Mộc Phàm bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn cái khe khủng bố đỏ chói như một đôi mắt trên bầu trời.
"Rốt cuộc đây là thế giới gì, quỷ dị như thế.” Mộc Phàm nhíu mày cảm giác không thoải mái, rất áp lực.
Những người khác cũng vậy, đều có cảm giác bất an.
“Tiểu Linh, chiếu lên địa điểm nhiệm vụ, còn nữa, bắt đầu tự do thăm dò trong phạm vi một cây số, lấy ta làm trung tâm, thăm dò khu vực này.”
Mộc Phàm vừa xem xét bản đồ, vừa ghi chú, vừa hạ lệnh cho Tiểu Linh dò xét.
“Tuân mệnh chủ nhân.”
Tiểu Linh trả lời, phe phẩy cánh kim loại nhanh chóng bay đi, dựa theo Mộc Phàm phân phó bắt đầu thăm dò chung quanh.
“Địa điểm xảy ra chuyện hẳn là ở hướng này.”
Sau khi xem bản đồ, Nặc Á chỉ vào một phương hướng, xác nhận.
“Vậy xuất phát đi.”
Mộc Phàm gật gật đầu, nói xong, mấy người cảnh giác phòng bị, đi về phía đã xác định, bắt đầu thăm dò thế giới xa lạ này.
Nhưng chưa đi xa, bầu trời liền đổ mưa.
Xèo xèo!
Trên mặt đất bốc khói trắng, từng hạt mưa rơi xuống, thế mà truyền tới cảm giác bỏng cháy.
“Cẩn thận, đây là hỏa vũ.”
Nặc Á kinh quát một tiếng, cảnh báo.
Mọi người giương mắt nhìn lại, trong cái khe lớn trên bầu trời bỗng nhiên trào ra những giọt mưa màu máu, hóa thành vô số hạt lửa tưới xuống.
Đây cũng không phải là nước mưa bình thường mà là một loại chất lỏng có nhiệt độ cực cao, mang theo tính ăn mòn cùng bỏng cháy mãnh liệt như dung nham.
Trên bầu trời, mây màu đỏ sậm hội tụ.
Mấy người sôi nổi thi triển thủ đoạn ngăn cản những giọt mưa này ăn mòn, Mộc Phàm thì nhìn không trung, đang yên đang lành tự nhiên lại có trận mưa đáng sợ thế này.
“Các ngươi mau nhìn, trên bầu trời có cái gì kìa.”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng kinh hô, Lý Diệu Diệu chỉ vào tầng mây màu máu trên đỉnh đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
“Đây là...”
Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử tức khắc co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận