Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 301: Trứng Bạo long, Phượng sào

“Chúc mừng ký chủ, đạt được một quả trứng Bạo long tiền sử, một Phượng sào viễn cổ.”
Tiếng hệ thống nhắc nhở làm Mộc Phàm ngây dại.
Đồ chơi gì, một quả trứng Bạo long?
Lễ bao thời gian có hai đồ vật, thứ nhất là một quả trứng, trứng Bạo long tiền sử.
Đây là một giống loài tiền sử trên địa cầu, bá chủ trong khủng long.
Mộc Phàm nhìn quả trứng trong không gian hệ thống, nó có màu xám, bề mặt có tia sáng lưu động, dao động của sinh mệnh.
Là một quả trứng Bạo long, bên trong dựng dục một con Bạo long non.
Nhìn quả trứng này, Mộc Phàm có chút dở khóc dở cười.
Nhưng rất nhanh hắn đã bị đồ vật thứ hai hấp dẫn, là một Phượng sào.
“Phượng sào sao?” Mộc Phàm kinh ngạc.
Hắn quan sát một cái tổ kỳ dị trong không gian hệ thống, giống như một cái tổ chim, thật lớn, tản ra ánh sáng màu đỏ lửa.
Toàn bộ Phượng sào có màu đỏ, bề mặt bốc từng ngọn lửa, nhiệt độ cực cao.
“Hệ thống, lễ bao này có chút vấn đề a, một quả trứng khủng long, một cái Phượng sào, quả thực là không xứng đôi.”
Mộc Phàm có chút câm nín.
Nhưng hệ thống lại giải thích: “Bất kỳ đồ vật gì nhận được từ lễ bao đều phụ thuộc vào vận may của ký chủ, ngẫu nhiên.”
“Ký chủ có thể lấy được một cái Phượng sào viễn cổ đã là hồng phúc tề thiên.”
Giọng điệu của hệ thống rõ ràng có chút khinh thường.
Khóe miệng Mộc Phàm nhăn nhúm, nói: “Ta cần Phượng sào làm gì, chẳng lẽ để ta đẻ trứng vào? Còn không bằng trực tiếp cho ta một quả trứng Phượng hoàng, thực tế hơn đó.”
“Hệ thống, có thể thương lượng hay không, ta dùng quả trứng Bạo long kia đổi một quả trứng Phượng hoàng như thế nào, đúng lúc cùng xứng đôi với Phượng sào.”
Hắn dò hỏi hệ thống, đưa ra kiến nghị.
“Tất cả vật phẩm không thể đổi mới, không thể trao đổi, ký chủ không thích, mời nộp lại cho hệ thống, có thể đạt được tiền thưởng là một trăm.”
Hệ thống lạnh nhạt đáp lại một câu, Mộc Phàm nghe xong thiếu chút nữa ngất xỉu.
Không thích, có thể đưa lại hệ thống, nhưng giá thu về làm người ta hộc máu, hắn hận không thể lôi hệ thống ra nện một trăm lần.
“Hệ thống, ngươi vẫn nên cút đi.” Mộc Phàm đen mặt, tâm tình cực kém.
Hắn tức giận nói: “Hệ thống ngươi mang đến cho ta trải nghiệm rất kém, ta phải đánh giá ngươi ở mức tệ.”
“...” Hệ thống im lặng.
Mộc Phàm mắng một hồi liền dừng, bắt đầu xem xét kỹ đồ vật.
Trứng Bạo long, ấp nở ra sẽ có một con Bạo long non, hắn căn bản liền không quan tâm, một con Bạo long đã tuyệt chủng thì có tác dụng gì.
Còn Phượng sào làm Mộc Phàm cạn lời, chẳng lẽ đặt trong tiểu thế giới để mình đẻ trứng hả?
Nhưng khi hắn thấy phần giới thiệu về Phượng sào tức khắc sửng sốt.
“Phượng sào viễn cổ: Ẩn chứa Niết bàn bất tử hỏa của Phượng hoàng, có thể rèn luyện thân thể, niết bàn trọng sinh, đề cao huyết mạch Phượng hoàng, có thể hấp dẫn bất kỳ sinh vật cùng loài Phượng hoàng vào đẻ trứng.”
Xem đến đây, Mộc Phàm thật sự ngây ngốc, đúng là có chút tác dụng.
Niết bàn bất tử hỏa, một ngọn lửa thần kỳ, rèn luyện thân thể, thậm chí làm cho bản thân có năng lực niết bàn trọng sinh.
“Ực ực!”
Mộc Phàm nuốt nước miếng, hắn động tâm, thậm chí có chút kích động.
Trong Phượng sào có Niết bàn bất tử hỏa, đây là Thần hỏa a, hắn có thể hấp thu dung hợp vào Ngọn lửa vĩnh hằng, sau đó đạt được năng lực niết bàn.
“Hệ thống, ta có thể hấp thu Niết bàn bất tử hỏa trong Phượng sào sao?”
Hắn đè nén sự kích động bắt đầu dò hỏi hệ thống.
Nhưng hệ thống lại không rên một tiếng, giống như tức giận, không thèm trả lời.
Mộc Phàm đen mặt, muốn câm nín, nói: “Hệ thống, ngươi thật nhỏ nhen nha, nói ngươi hai câu ngươi liền giận dỗi, ta hoài nghi ngươi không phải hệ thống.”
“Ký chủ có thể tự nếm thử.” Im lặng hồi lâu, hệ thống đột nhiên nghẹn ra một câu.
Nghe thế, Mộc Phàm có chút buồn bực, hỏi: “Ngươi không nói, về sau ta sẽ không kêu ngươi nữa, thậm chí trực tiếp phong ấn che chắn thức hải, để vĩnh viễn không nghe ngươi nói nữa.”
“....”
Hệ thống lại im lặng một hồi mới đáp lại: “Ký chủ, ngươi có thể tự hấp thu, nhưng sẽ có nguy hiểm, không thể hoàn mỹ kế thừa năng lực niết bàn từ Niết bàn bất tử hỏa.”
“Nếu nạp năm trăm triệu, có thể dung hợp Niết bàn bất tử hỏa một cách hoàn mỹ, đạt được năng lực niết bàn bất tử.”
Đáp lại rất dứt khoát, lại là tiền.
Mộc Phàm vui mừng gật gật đầu, mình có thể hấp thu nhưng sẽ nguy hiểm, căn cứ theo lời hệ thống nói, không thể kế thừa hoàn mỹ năng lực niết bàn bất tử trong Niết bàn bất tử hỏa.
Thứ Mộc Phàm coi trọng chính là năng lực niết bàn bất tử của Phượng hoàng, cho nên tốn năm trăm triệu vẫn có thể chấp nhận.
Năm trăm triệu cùng năng lực niết bàn bất tử, tất nhiên Mộc Phàm sẽ lựa chọn năng lực niết bàn bất tử rồi, kẻ ngốc tử cũng sẽ lựa chọn như vậy.
“Còn chờ cái gì, nhanh nạp tiền, nhanh dung hợp Niết bàn bất tử hỏa.”
Mộc Phàm đã gấp không chờ nổi.
Nhưng hệ thống lại nhắc nhở: “Ký chủ, cần nhắc nhở ngươi một chút, quá trình dung hợp sẽ có dị tượng, thậm chí tất cả mọi thứ trong phạm vi mười cây số đều sẽ bị đốt thành tro.”
“Ách... Như vậy sao?.” Mộc Phàm ngẩn người, nhìn xem bốn phía, mình đang ở Tụ Tiên Lâu.
Nếu dung hợp ở chỗ này, phạm vi mười cây số sẽ hóa thành tro tàn, như vậy sẽ thiêu chết không biết bao nhiêu người.
“Thôi, vẫn để sau đi, tìm nơi an toàn tiến hành dung hợp.”
Mộc Phàm đã quyết định, không thể làm bậy, thiêu chết cả đám người sẽ cảm thấy tội lỗi.
Mình không phải kẻ cuồng giết người, tu luyện dung hợp mà giết chết vô số người thì không ổn.
“Mộc Phàm ca ca, chúng ta ăn no rồi.”
Lúc này, Tiêu Văn sờ sờ cái bụng căng tròn, vẻ mặt chưa đã thèm.
Nàng ăn no, bụng căng như mang thai ba tháng.
Còn mập mạp thì có vẻ chưa ăn no, hiện tại gia hỏa này ăn rất tốt, võ giả luyện thể chính là như vậy, huống chi mập mạp đã hoàn thành tôi thể năm mươi lần.
Gia hỏa này đã đi xa trên con đường làm lá chắn thịt, dáng người dần dần càng to, càng béo, thịt càng dày.
“Mộc ca, ta còn chưa no.” Mập mạp ngây ngô nói.
Mộc Phàm ôm đầu, thở dài nói: “Mập mạp, ngươi ăn rất tốt nha, ta cảm thấy ngươi nên nhanh đi tòng quân, đi nơi đó bảo đảm ngươi no nê.”
“Nga, tốt thôi.” Mập mạp gãi gãi đầu ngại ngùng cười cười.
Hiện tại hắn có thể ăn rất nhiều, người trong nhà đều đuổi hắn rồi, không cho về nhà, bởi vì hắn ăn một bữa là tốn chi phí chi tiêu cả tháng.
“Tiểu tỷ tỷ, tính tiền.”
Lúc này, Tiêu Văn hô một câu.
Rất mau liền có hai cô nàng phục vụ tới.
Nàng nhìn Mộc Phàm, cười hì hì nói: “Mộc Phàm ca ca, ngươi nói mời khách, ngươi trả tiền đi.”
Mộc Phàm đen mặt, còn tưởng rằng nàng muốn trả đây, kết quả vẫn là ta, nhưng hắn cũng không có nói thêm điều gì, trực tiếp tính tiền.
Một bữa cơm tốn hết một ngàn năm trăm vạn, Mộc Phàm hơi đau lòng.
Mình không ăn bao nhiêu, toàn bộ là mập mạp, Tiêu Văn, còn có Tiểu Linh tham ăn quét sạch.
“Lỗ lớn rồi,” Mộc Phàm rời Tụ Tiên Lâu, thầm than.
Một bữa cơm quá lỗ vốn.
Thật ra là hắn kiếm lời lớn.
Nếu Tiêu Văn không tới, hắn sẽ không có được hai quyển công pháp phiên bản tương lai, không thể dung hợp thăng cấp, không thu hoạch được lễ bao.
Có lẽ trả giá một chút vẫn đáng.
“Mập mạp, Tiêu Văn, các ngươi về trước đi, ta có việc rời đi một thời gian, đan dược ta sẽ chuẩn bị tốt, ba ngày sau chuyển cho ngươi.”
Ngoài Tụ tiên lâu, Mộc Phàm tạm biệt hai người.
“Mộc Phàm ca ca, ngươi chuẩn bị đi Long Thành sao?” Tiêu Văn hỏi lại.
Mộc Phàm lắc đầu, cười mà không nói: “Ngươi đoán xem, có lẽ ngươi biết ta muốn làm gì.”
“Ta, sao ta biết được?” Tiêu Văn có chút thấp thỏm, che giấu sự hoảng loạn trong nội tâm.
Nàng như bị xem thấu, trong lòng kinh hoàng, vị thần tượng này quả thực rất đáng sợ, một đôi mắt như nhìn thấu tất cả bí mật của nàng.
“Ha ha ha, không đùa ngươi nữa, ta đi trước đây.” Mộc Phàm thấy nàng như vậy, nhịn không được cười ha ha, xoay người xua xua tay rời đi.
Cô gái nhỏ này là người từ tương lai, xem ra bị mình dọa hết hồn nha.
“...”
Mập mạp, Tiêu Văn đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng Mộc Phàm xa dần, trong lúc nhất thời yên lặng không nói gì.
“Mộc Phàm ca ca, dám cười chọc ta, hừ hừ...”
“Ta vốn đang định nói cho ngươi địa điểm một bảo tàng thượng cổ, hiện tại tâm tình ta không tốt, quyết định không nói cho ngươi.”
Tiêu Văn hung tợn nói thầm trong lòng, vung nắm tay về phía bóng dáng Mộc Phàm, tỏ vẻ là mình bất mãn.
Mộc Phàm không hay biết vừa rồi đã bỏ lỡ vô số tiền tài, nếu biết đến chắc chắn sẽ đấm ngực dậm chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận