Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 532: Hỗn độn thanh liên

Ong ong...
Một đóa thanh liên tản ra hơi thở hỗn độn mông lung, ánh sáng xanh tràn ngập, cảm giác như hơi thở đại đạo phả vào mặt.
Sắc mặt Mộc Phàm biến ảo, kinh ngạc nhìn Hồng Quân.
Chỉ thấy Hồng Quân lạnh nhạt nói: “Dùng một đóa Hỗn độn thanh liên ba mươi sáu tầng chấm dứt nhân quả giữa ngươi và ta, chúng ta không nợ nhau nữa, như thế nào?”
Mộc Phàm yên lặng, hai mắt nhìn chằm chằm Hỗn độn thanh liên ba mươi sáu tầng, thì ra thứ này có tồn tại nhưng mình lại không phát hiện.
“Hệ thống, chẳng lẽ đoá thanh liên này chính là...” Hắn nhanh chóng dò hỏi hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy ký chủ, ngươi suy đoán không sai, nó chính là Hỗn độn thanh liên dựng dục Bàn Cổ, vốn là Hỗn độn đại đạo thanh liên tám mươi mốt tầng, bởi vì dựng dục Bàn Cổ mà rơi xuống sáu mươi bốn tầng, sau đó gặp vũ trụ nổ mạnh nên chỉ còn ba mươi sáu tầng.”
“....” Mộc Phàm không nói gì.
Trong lòng rất chấn động, không ngờ tới Bàn Cổ thật sự tồn tại, là sinh linh đầu tiên trong vũ trụ này.
Trách không được lúc trước cảm thấy kỳ quái, vì sao hàng rào vũ trụ dễ bị mở ra như vậy, thì ra thật sự do Bàn Cổ bổ ra.
“Bàn Cổ còn sống sao?” Trong đầu Mộc Phàm xuất hiện ý nghĩ này.
Hệ thống trả lời chắc nịch: “Bàn Cổ vẫn còn tồn tại, ký chủ dùng động não đi, tới cấp bậc này rồi, muốn chết cũng rất khó.”
Mộc Phàm nghe xong càng chấn động.
Nhưng ngay sau đó ngạc nhiên hỏi: “Hệ thống, Hỗn độn thanh liên này còn có tác dụng sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần ký chủ nạp tiền là có thể từ từ phục hồi Hỗn độn thanh liên, có khả năng khôi phục trở về Hỗn độn đại đạo thanh liên tám mươi mốt tầng.”
Hệ thống nói tiếp: “Hơn nữa, chỉ cần ký chủ lấy Hỗn độn đại đạo thanh liên rèn luyện, có thể đạt được đãi ngộ như Bàn Cổ, lấy Hỗn độn đại đạo thanh liên dựng dục bản thân một lần, tương đương với vô thượng tạo hóa.”
“Thật sự sao?” Mộc Phàm vui mừng trong lòng.
Đồ tốt nha, chẳng phải là có thể được dựng dục như Bàn Cổ, dùng Hỗn độn đại đạo thanh liên dựng bản thân, lột xác trở thành tồn tại giống như Bàn Cổ.
“Được, nhân quả giữa ngươi và ta chấm dứt.”
Mộc Phàm đáp ứng, thu Hỗn độn thanh liên vào thức hải, thật ra chính là thu vào không gian của hệ thống.
Quả nhiên, hắn vừa thu lại thì Hồng Quân liền mất đi cảm ứng với Hỗn độn thanh liên, thậm chí không thể phát hiện tung tích.
Đôi mắt lão lấp loé, thu hồi Tạo hóa ngọc điệp.
Mộc Phàm cũng thu hồi Thiên Đế đỉnh, đại chiến giữa hai bên hạ màn như vậy, không bên nào làm ăn được bên nào.
Mộc Phàm cảm thấy may mắn vì trước đó đã nạp Ngân hà chi tâm, thực lực tăng cường gấp mười lần.
Nếu không phải tăng cường gấp mười lần thì có khả năng không đánh lại Thiên Đạo Hồng Quân rồi.
Mộc Phàm suy nghĩ, xem ra phải tìm kiếm nhiều tinh hệ chi tâm khác để gia tăng thực lực của mình.
Hiện tại có thể tung hoành vũ trụ nhưng không đánh nổi Thiên Đạo Hồng Quân, vẫn cần tiếp tục đề cao, sau này mà lão còn dám ngăn cản nữa thì một quyền đánh nổ.
“n oán chấm dứt, hy vọng ngươi đừng ngăn cản ta, nếu không ta và ngươi lại có một trận chiến.”
Mộc Phàm nói ra một câu rồi xoay người rời đi.
Tử Tiêu cung không ngăn được Mộc Phàm, quy tắc Thiên Đạo không hề có một chút tác dụng.
Nhìn Mộc Phàm rời đi, Hồng Quân yên lặng không nói thêm gì, một lúc sau chậm rãi biến mất.
Ong!
Ngay sau đó, toàn bộ Tử Tiêu cung biến mất trong hỗn độn mênh mông khiến rất nhiều cường giả, thần ma, bá chủ kinh ngạc không thôi.
“Thiên Đế bị trấn áp sao?”
Ngọc Đế hưng phấn hỏi.
Thái Thượng mày nhíu lại, suy nghĩ chút rồi nói: “Hẳn là đã bị trấn áp, lão sư ra tay, không có bất kỳ tồn tại nào có thể chạy thoát.”
“Vậy thì tốt rồi.” Ngọc Đế yên tâm.
Hắn hưng phấn: “Trẫm sợ Thiên Đế tới báo thù, hiện tại hắn bị Đạo Tổ trấn áp trong Tử Tiêu cung chính là một chuyện tốt đẹp.”
“Không sai, nếu để hắn biết ngươi chém đầu Hình Thiên, còn phanh thây trấn áp khắp vũ trụ thì không ổn.”
Vương mẫu có chút sợ hãi nói.
Sắc mặt Ngọc Đế trầm xuống, hừ nói: “Sợ cái gì, Hình Thiên dám giết vào Lăng Tiêu điện chính là không để trẫm để vào trong mắt, chém hắn vẫn còn nhẹ.”
“Được rồi, trẫm đã hết âu lo.”
Ngọc Đế không ngừng cười to, xoay người rời khỏi Lăng Tiêu điện.
Chỉ có Thái Thượng lộ vẻ khó hiểu, hình như nhận ra một chút khác thường, cụ thể thế nào thì không thể nói rõ ràng.
Vừa rồi hắn liên hệ lão sư, nhưng được đáp lại một tiếng chấm dứt.
Tiếng chấm dứt này mang nhiều ý nghĩa.
Thái Thượng suy tư gì đó, tâm sự nặng nề rời Lăng Tiêu điện quay về Bát Cảnh cung của mình, cứ cảm thấy có chỗ không ổn.
Đạo Tổ Hồng Quân, thân là Thiên Đạo, chẳng lẽ không lưu được Thiên Đế sao?
Ý nghĩ này khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải sợ hãi.
........
“Kết thúc sao?”
Lúc này, trong Nguyệt cung, Mộng Li nhẹ giọng hỏi.
Thường Nga đứng trước Nguyệt cung, nhìn về hỗn độn xa xăm, không rên một tiếng.
Nàng lắc đầu, lẩm bẩm: “Không biết, không còn động tĩnh, chẳng lẽ Thiên Đế bị Đạo Tổ trấn áp rồi?”
“Là ai nói ta bị Hồng Quân trấn áp?”
Đúng lúc này, có một giọng nói truyền đến khiến sắc mặt Thường Nga thay đổi.
“Thiên Đế?” Thường Nga nhìn người tới, đúng là Thiên Đế hàng chục tỷ năm trước sao?
Nhìn thấy người đến là Mộc Phàm, hai mắt thỏ ngọc Mộng Li trừng to, giống như gặp quỷ.
“Ngươi ngươi, ngươi... là Mộc Phàm sao?” Mộng Li ngây ngốc.
Nàng kinh hãi nhìn người tới, đúng là Mộc Phàm.
Mộc Phàm nhìn Thường Nga cùng Mộng Li trước mắt, nở nụ cười.
Thường Nga, cố nhân trước khi xưa, Mộng Li, bằng hữu lúc trước.
“Thường Nga, đã vài tỷ năm không gặp.”
Mộc Phàm bước tới, chào hỏi Thường Nga trước.
Thật ra cả hai người chỉ gặp mặt một lần, ban đầu Mộc Phàm từng mời nàng vào Nguyệt cung Thiên Đình nhưng bị từ chối.
Sau đó cũng không có qua lại, nghĩ tới hàng tỉ năm dài đằng đẳng đã trôi qua, trong lúc nhất thời có chút thổn thức.
“Mộng Li, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi đã về bên cạnh chủ nhân rồi, chúc mừng.”
Ngay sau đó Mộc Phàm nhìn về phía Mộng Li, cười nói một câu.
Mộng Li có chút xấu hổ, ngại ngùng cúi đầu.
Thường Nga kinh ngạc nhìn Mộng Li, sao thỏ con của mình biết Thiên Đế?
“Đừng nhìn, lúc trước nàng biến thành cầu bông nhỏ, lừa gạt ngụy trang làm ta phí công nuôi dưỡng một thời gian dài.”
Mộc Phàm cười giải thích một câu.
Mộng Li vừa nghe tức khắc nói: “Không phải đâu, ta đã trả tiền.”
Thường Nga dùng ánh mắt quái dị nhìn Thiên Đế cùng Mộng Li, trong lòng không nghĩ ra hai bên làm sao mà biết nhau, cảm giác có chút kỳ quái.
Sao Thiên Đế nhận biết thỏ con của nàng?
“Thiên Đế, mời vào bên trong.”
Thường Nga khôi phục vẻ bình tĩnh, lãnh đạm.
Mộc Phàm đi theo nàng tiến vào Nguyệt cung, chưa từng có nam nhân nào tiến vào nơi này, hôm nay Thiên Đế là nam nhân đầu tiên.
“Này Mộc Phàm, sao ngươi biết chủ nhân Thường Nga của ta?”
Trên đường, Mộng Li lén lút hỏi câu.
Mộc Phàm không nhịn được mà bật cười rồi nói: “Hẳn là nhận biết từ mười tỷ năm trước.”
“....” Mộng Li ngây ngốc.
Nàng chuyển thế, từng sinh hoạt trong nhân loại, tự nhiên biết mười tỷ năm là một khoảng thời gian thế nào, quả thực không thể tin được.
“Ngươi gạt ta.” Mộng Li chu miệng nhỏ, bất mãn nói: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi, còn nói là mười tỷ năm trước, ngươi cho rằng ngươi là...”
“Mộng Li, không được vô lễ.”
Thường Nga đi phía trước lập tức quát to, nghiêm túc nói: “Hắn là Thiên Đế, chính là Thiên Đế vừa mới đại chiến với Đạo Tổ.”
“Cái gì?” Mộng Li kinh hãi nhìn Mộc Phàm.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, hai cái tai thỏ run lên trông rất đáng yêu.
Mộc Phàm nhịn không được nhéo nhéo má nàng, cười nói: “Như thế nào, bị dọa choáng váng sao, cầu bông nhỏ không sợ trời không sợ đất trước kia đi đâu rồi nha?”
Mộng Li đỏ mặt, nhỏ giọng mắng: "Xấu xa, không thể tùy tiện sờ vào mặt nữ hài, sẽ bị xấu đi đó, ngươi không biết sao?”
Mộc Phàm buồn cười lắc đầu, cả ba tiến vào trong Nguyệt cung.
Thường Nga rót cho Mộc Phàm một ly đồ uống lạnh, không sai, đúng là đồ uống lạnh, một loại rượu độc đáo có chứa hàn khí, là rượu Nguyệt quế mà Thường Nga ủ.
“Thiên Đế, mời.” Thường Nga dịu dàng cười.
Mộc Phàm nâng chén rượu nếm thử một ngụm, cảm giác hương vị rất đặc biệt, giống như thấy được một vị tiên tử cô độc đang múa dưới gốc Nguyệt quế.
Thanh tao, lạnh lẽo, cô đơn, có lẽ đây chính là Thường Nga.
“Mười tỷ năm đã qua đi...” Mộc Phàm uống rượu xong, không nhịn được mà cảm thán năm tháng dài lâu.
Thường Nga cũng yên lặng, nhớ tới một chút chuyện xưa, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút quái dị.
Tròng mắt Mộng Li không ngừng chuyển động, nhìn Mộc Phàm một lúc rồi lại nhìn Thường Nga, có phải hai bên có gì đó hay không?
“Trách không được chủ nhân luôn từ chối Ngọc Đế, thì ra là có một vị ca ca lợi hại hơn nha.”
Mộng Li tò mò nhìn Mộc Phàm, hắn thật sự là Thiên Đế sao?
“Thường Nga, có thể nói cho ta biết Dao Trì đi đâu rồi hay không?”
“Thuộc hạ Thiên Đình ngày xưa của ta đã đi đâu?”
Mộc Phàm buông chén rượu, nghiêm túc nhìn Thường Nga, trong mắt có vẻ chờ đợi, có lẽ Thường Nga biết những chuyện này.
Sắc mặt Thường Nga không ngừng biến đổi, im lặng một lúc lâu, Mộc Phàm cũng không quấy rầy, không thúc giục, lẳng lặng chờ đợi.
Sau một hồi, Thường Nga mới thở dài nói: “Thiên Đế, năm đó sau khi ngươi độc chiến Thiên Đạo rồi biến mất, Đạo Tổ hợp đạo, ra lệnh Ngọc Đế, Vương mẫu chưởng quản Thiên Đình.”
“Dao Trì thống lĩnh hàng tỉ thiên binh thiên tướng lui về Dao Trì tiên cung, lấy Thiên hà làm ranh giới, phong bế nơi đó...”
“Tất nhiên Ngọc Đế không cam tâm có một thế lực to lớn như vậy ở bên cạnh nên liên hợp Đông thiên yêu đình đối phó Thiên hậu Dao Trì.”
Nói đến đây, Thường Nga dừng một chút.
Ánh mắt nàng nhìn Mộc Phàm trở nên có chút cổ quái.
“Trong trận chiến ấy, Dao Trì cầm Thiên Đế kiếm chém chân thân Ngọc Đế cùng một cánh tay của Đế Tuấn, sau đó Đạo Tổ đã xuất hiện bình định trận chiến.”
“Từ đây về sau, Dao Trì liền mang theo thế lực Thiên Đình tiến vào Hỗn độn thiên hải mênh mông tìm kiếm tung tích của ngươi, hàng tỷ năm qua chưa từng xuất hiện.”
Thường Nga ngừng nói.
“Dao Trì...”
Mộc Phàm lẩm bẩm, ánh mắt có vẻ dịu dàng.
“Đế Tuấn đâu?”
Hắn đột nhiên hỏi một câu, có chút hối hận vì trước đó không giết chết gia hoả này.
Thường Nga nghe hỏi liền im lặng một lúc lâu rồi mới thở dài nói: “Đế Tuấn đã ngã xuống, sau khi ngươi biến mất mười vạn năm, một trong tứ phương đại đế Thiên Đình, Hậu Thổ đột nhiên xuất hiện, cùng với mười một thần ma cường đại khác, xưng là mười hai Tổ vu, hậu duệ Bàn Cổ, đã khai chiến với Yêu tộc”
“Trận chiến kéo dài một tỷ năm, cuối cùng hai bên đồng thời bại vong, bị Ngọc Đế, Thượng đế, Tây thiên Phật tổ cùng các thế lực cường đại khác thu lợi.”
“Nhân tộc, Nữ Oa đâu?”
Mộc Phàm nhíu mày, hỏi tiếp.
Tiên thiên nhân tộc đi đâu?
“Nhân tộc...” Thường Nga lại im lặng một lúc rồi mới từ từ nói tiếp.
Nàng nói: “Phần lớn Tiên thiên nhân tộc đi theo Dao Trì, một bộ phận không muốn đi đã bị Yêu tộc, Vu tộc tàn sát, cuối cùng gần như biến mất sạch.”
Nghe xong, Mộc Phàm nheo mắt, sát ý tràn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận