Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 160: Chạy trước

Lúc này, trong bộ lạc Tà linh, một nam bốn nữ yên lặng đứng trong bộ lạc đã bị tàn phá, không nói gì.
Bốn phía im ắng, mấy trăm dân bản xứ Tà linh trước đó đã bị Mộc Phàm đốt sạch.
Bao gồm Tế ti Tà linh kia, còn có pho tượng Tà thần.
Bộ lạc này đã trống rỗng, rất yên tĩnh, có một loại cảm giác quỷ dị.
“Những sinh linh dị vực này thật là đáng sợ.”
Lý Diệu Diệu vẫn còn sợ hãi nói.
Trong bốn người, chỉ có Nặc Á cùng Thanh Trĩ tương đối bình tĩnh một chút, một người thì thành thục, một người thì lạnh như băng, căn bản không có biểu tình gì.
Mộc Phàm là người trấn định nhất, đối với dân bản xứ dị vực, hắn đã sớm gặp qua, Viêm tộc lúc trước chính là ví dụ, nhưng Viêm tộc không giống đám Tà linh nơi này.
Xem như Viêm tộc còn hiền lành, Tà linh hoàn toàn chính là ác ma, nếu Mộc Phàm không chạy tới mà nói, phỏng chừng đám Nặc Á đã bị hiến tế.
“Lần này nếu không có Mộc Phàm, có khả năng chúng ta đều bị Tà thần ăn mất rồi.”
Tiết Tiểu Lỵ nghĩ mà sợ, nói.
Mộc Phàm lắc đầu hỏi: “Sao các ngươi lại gặp phải đám Tà linh này?”
Nặc Á bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng nói: “Vốn chúng ta định chờ ngươi, nhưng không nghĩ tới lại gặp một đám Tà linh, giao chiến một trận thì bị bắt lại.”
“Sau đó bị mang xuyên qua một khe nứt không gian, tưởng rằng cứ như vậy xong rồi.”
Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn Mộc Phàm tràn đầy cảm kích, nếu không có Mộc Phàm, thật sự sẽ chết ở nơi này.
Mộc Phàm nghe xong gật gật đầu, đã hiểu tiền căn hậu quả.
Nhưng hắn càng tò mò về hai sinh vật bị chộp tới hiến tế kia hơn, nguyên nhân là vì hiến tế hai sinh vật kia mới khiến pho tượng Tà thần thành công sống lại.
“Các ngươi biết hai sinh vật bị hiến tế trước đó từ đâu tới không?” Mộc Phàm tò mò hỏi.
Đám Nặc Á lắc đầu, chỉ nghe nàng giải thích: “Trước khi vây bắt chúng ta, hai sinh vật kia đã bị bắt rồi.”
“Hình như là bắt được từ thế giới chúng ta đến lúc trước.” Nàng giải thích.
Mộc Phàm liền suy đoán có lẽ là chộp tới từ thế giới dị vực mà bọn họ muốn thăm dò.
Nơi này là thế giới Tà linh, bên cạnh là thế giới trước đó mà hai sinh vật bị bắt, hai thế giới tương thông nhau, có liên kết không gian.
Mộc Phàm suy tư gì đó, xem xét bản đồ trong đầu, không ngừng quan sát thế giới này, thật đúng là phát hiện không ít bộ lạc Tà linh.
Thậm chí có bộ lạc rất khổng lồ, tồn tại vô số Tà linh, thực lực phổ thông cường đại, thậm chí có thể uy hiếp Mộc Phàm hiện tại.
Sau khi Mộc Phàm đột phá, chiến lực tăng cao, sinh vật có thể uy hiếp đến hắn chắc chắn cực kỳ cường đại, đáng sợ, trước mắt còn không có biện pháp đi thăm dò thế giới dị vực này.
Dù sao bọn họ còn có nhiệm vụ, điều tra thế giới dị vực kia.
“Đi thôi, rời khỏi thế giới này.”
Mộc Phàm nghĩ đến đây, lập tức đưa ra quyết định.
Nói xong, hắn liền dẫn đầu rời khỏi bộ lạc Tà linh, tốt hơn là nhanh chóng rời đi, trên bản đồ thể hiện cách nơi này không xa có một bộ lạc Tà linh khổng lồ.
Nơi đó có rất nhiều điểm màu đỏ, Mộc Phàm có thể toàn thân lui ra, nhưng đám Nặc Á tuyệt đối không được.
Cho nên Mộc Phàm muốn rời đi, về sau có thời gian lại đến thế giới Tà linh này thăm dò một phen, nói không chừng có thể có nhiều thu hoạch hơn.
Cái khác không nói, Huyết ngọc Tà thần chính là bảo bối, nếu có thể tìm được càng nhiều thì càng tốt.
Mộc Phàm mang theo đám Nặc Á, Thanh Trĩ, lấy tốc độ của hắn mang theo bốn người ngự kiếm phi hành không bao lâu liền tới rừng nấm
Hưu!
Trên không trung, năm bóng người dẫm trên phi kiếm hạ xuống, Mộc Phàm vừa rơi xuống đất liền thu hồi phi kiếm xung quanh.
Một màn này làm não của đám Nặc Á chết máy.
“Kia... Cái kia...” Lý Diệu Diệu ấp úng, lắp bắp hỏi: “Mộc Phàm, ngươi, ngươi không phải là võ giả sao?”
“Đúng vậy.” Mộc Phàm ra vẻ đương nhiên gật đầu nói.
“....”
Bốn người Nặc Á, Thanh Trĩ, Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ hoàn toàn câm nín, vẻ mặt dại ra, nhìn hắn.
Bốn người nghi ngờ không thôi, ánh mắt nhìn hắn đều thay đổi, như đang nhìn một quái vật, không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng a!
“Ngươi là võ giả?” Tiết Tiểu Lỵ lại hỏi: “Nhưng vừa rồi rõ ràng là ngươi ngưng tụ phi kiếm luyện khí, ngươi là người tu chân, giống Nặc Á tỷ tỷ cùng Thanh Trĩ a?”
Nặc Á, Thanh Trĩ đều nhìn hắn, không chớp mắt, như đang đợi hắn trả lời.
Một người sao có thể vừa tu luyện võ đạo vừa tu chân luyện khí?
Mộc Phàm nhẹ nhàng cười, nói: “Ta chưa từng nói mình chỉ tu luyện võ đạo a, thật ra mà nói, ta không chỉ có luyện võ, còn luyện khí tu chân, đồng tu hai hệ.”
“Đồng tu hai hệ sao?”
Mấy người Nặc Á kinh ngạc hô to, ngay cả Thanh Trĩ cũng khiếp sợ mà thay đổi sắc mặt.
Đồng tu hai hệ, đây chính là chuyện không thể tưởng tượng a.
Phải biết rằng muốn đồng tu hai hệ khó khăn đến mức nào, luyện võ còn không tính là quá đặc biệt, tu luyện võ học không cần bắt buộc phải có thiên phú.
Nhưng người tu chân thì không như vậy, hoàn toàn phải xem căn cốt, không có căn cốt căn bản không có khả năng bước vào con đường tu chân luyện khí.
Dù ngươi có thiên phú võ học hơn người, lại có căn cốt tu chân, có thể đồng tu hai hệ, nhưng muốn tu luyện song song hai hệ thật sự là khó hơn lên trời.
Không phải không có người nếm thử, nhưng chưa từng có người có thiên phú cùng căn cốt tu luyện hai hệ đến trình độ cao thâm.
Bởi vì chuyện này không chỉ có hao phí vô số thời gian, tinh lực, thành tựu cơ bản là không cao, cho nên dù là thiên tài cũng chỉ lựa chọn một con đường, võ giả hoặc tu chân.
Nhưng người giống như Mộc Phàm, có thực lực cường đại đồng tu hai hệ, thật sự chưa từng nghe thấy a.
“Ngươi tu luyện như thế nào nha?” Lý Diệu Diệu ngạc nhiên hỏi.
Mộc Phàm cười cười không nói, lắc đầu không đáp.
“Diệu Diệu, đừng hỏi lung tung.” Nặc Á quát một tiếng.
Nàng cảnh cáo nói: “Ngươi đã quên người tu luyện kiêng kị nhất chính là điều gì sao?”
“Ách... Xin lỗi, ta không cố ý.” Lý Diệu Diệu lập tức tỉnh ngộ, nhanh xin lỗi.
Người tu luyện kiêng kị nhất chính là dò hỏi người khác tu luyện như thế nào, đây là tối kỵ.
“Không sao, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, thế giới này rất nguy hiểm.”
Mộc Phàm xua xua tay, mang theo mấy người đi tới chỗ trận pháp bố trí trước đó, mở ra trận pháp đi vào trong.
Nơi này có một khe nứt không gian, chỉ cần xuyên qua là có thể rời khỏi thế giới này, trở lại thế giới dị vực kia.
“Nơi này cũng có khe nứt không gian?”
Nặc Á ngạc nhiên.
Nàng giải thích: “Trước đó chúng ta không tiến vào từ nơi này mà là từ một nơi khác, nơi đó rất nhiều Tà linh trấn thủ.”
“Nga?” Mộc Phàm kinh ngạc.
Vốn cho rằng các nàng tiến vào từ nơi này.
Nhưng vì sao bên ngoài khe nứt sót lại hơi thở của đám Nặc Á.
Mộc Phàm suy tư một chút, lập tức nghĩ tới vài khả năng, điểm dừng chân khi xuyên qua không gian là không giống nhau, trừ khi có một điểm cố định.
Nếu như vậy thì có thể giải thích được.
Ong!
Nghĩ xong, Mộc Phàm trực tiếp mở trận pháp, che giấu nơi này.
Tiếp theo hắn dùng năng lực đặc thù của Hạt không gian cảm ứng khe nứt không gian trước mắt, khe nứt này có tính bất ổn rất cao.
Nhưng sau khi đạt được Hạt không gian, Mộc Phàm không e ngại chuyện này nữa.
“Chuẩn bị, tới gần ta.”
Mộc Phàm bỗng nhiên nói, mấy người Nặc Á đồng loạt xích lại gần.
“Chúng ta đi!”
Nói xong, Mộc Phàm tỏa ra một luồng luyện khí cuốn chặt mấy người Nặc Á, lập tức đi vào khe nứt không gian phía trước.
Trong chớp mắt, mấy người liền xuyên qua khe nứt không gian, biến mất khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận