Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 413: Bán yêu?

Đại chiến bên kia tường thành hừng hực, quân đoàn nhân loại phương đông triển khai phản công.
Còn Mộc Phàm thì rời khỏi nơi này, quay trở về Khu thứ tám, tính trở về Mộc gia một chuyến để xử lý, an bài một ít việc.
Dù sao thì nơi này cũng là nơi mình lớn lên.
Nhưng vừa tới, Mộc Phàm liền phát hiện có gì đó không bình thường, toàn bộ Mộc gia như lâm đại địch, thậm chí trong viện còn có không ít thi thể, vết máu.
Trong đại sảnh, toàn bộ thành viên Mộc gia đều đến đông đủ.
Cả người gia chủ Mộc Hùng đầy máu, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị thương, cả lão tổ Mộc Anh cũng trực tiếp đi ra tọa trấn.
Trong đại sảnh im ắng, không một ai nói chuyện, bầu không khí có vẻ nặng nề.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên, một giọng nói đánh vỡ yên tĩnh, mọi người khiếp sợ, thế mà không ai biết có người tới.
Mọi người đều nhìn lại, thấy Mộc Phàm vừa mới trở về đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Tiếp theo, giống như thấy được người mà mình tin tưởng nhất, trên mặt mọi người đều hiện lên sự kỳ vọng.
“Mộc Phàm!”
“Đại thiếu gia!”
Mọi người đồng thời đứng lên, bao gồm Mộc Hùng cùng Mộc Anh đều không ngoại lệ.
Hai người biết rõ thân phận thật sự của Mộc Phàm cho nên không chút chậm trễ, đặc biệt là sau một loạt động tác gần đây thì Mộc Phàm đã trở thành thần tượng của nhân loại, truyền kỳ trong nhân loại.
Đây chính là một ngôi sao loá mắt.
“Cuối cùng ngươi cũng trở lại, Mộc gia được cứu rồi.”
Mộc Anh vừa thấy Mộc Phàm, tảng đá lớn trong lòng nhanh chóng rơi xuống.
Mộc Hùng cũng nhẹ nhàng thở ra, xụi lơ trên ghế, sắc mặt càng thêm tái nhợt, bị thương không nhẹ.
Nhìn vẻ mặt của mọi người, còn có một ít thi thể xung quanh, Mộc Phàm lập tức ý thức được Mộc gia gặp nguy hiểm.
“Lão gia tử, đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói, không cần lo lắng.”
Giọng điệu Mộc Phàm bình thản, mở miệng liền trấn an mọi người đang hoảng loạn, phảng phất có một loại ma lực vô hình, làm lòng người bình an.
Mộc Hùng thở dài nói: “Nói ra thật xấu hổ, vốn tưởng rằng hiện tại không ai dám động Mộc gia, mới dẫn đến Mộc gia lơ là phòng bị.”
“Nhưng ngay đêm qua, Mộc gia bị tập kích, hơn nữa không ít người đã chết, nếu lão tổ không xuất quan, có khả năng liền xong rồi.”
Nói đến đây Mộc Hùng xấu hổ cúi đầu, mình làm gia chủ nhưng thật vô dụng.
Mộc Phàm nghe xong nhíu mày, nhìn nhìn mọi người, phần lớn đều bị thương, hơn nữa trên người Mộc Hùng còn sót lại một hơi thở kỳ quái.
“Hả, yêu khí?” Hắn lại gần kiểm tra tức khắc kinh ngạc.
Miệng vết thương của Mộc Hùng có yêu khí, chẳng lẽ là yêu thú đột kích?
“Sao lại thế này, trên người của ngươi có chút yêu khí?” Mộc Phàm ý thức được chuyện này không đơn giản.
Quả nhiên, Mộc Hùng cười khổ lắc đầu: “Ta cũng không biết, đêm qua đột nhiên có một đám gia hỏa kỳ quái, giống người nhưng không phải người, tản ra yêu khí nồng đậm, vừa tiến liền đại khai sát giới.”
“Chiến đấu một trận kịch liệt, ta không cẩn thận nên bị thương nặng, tuy rằng lão tổ kịp thời xuất hiện đuổi bọn chúng đi nhưng gia tộc chịu tổn thất không nhỏ.”
“Là ta sơ sẩy.” Mộc Hùng xấu hổ nói.
Nghe xong lời này, Mộc Phàm suy tư gì đó rồi nói: “Giống người nhưng không phải người, chẳng lẽ các ngươi không biết là ai tập kích gia tộc?”
Vừa nghe lời này, mọi người nhìn nhau, một đám cúi đầu không nói lời nào, hiển nhiên là không biết.
Hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là ai tập kích, một đám rất quỷ dị trực tiếp giết vào.
Những kẻ này đều hung tàn đáng sợ, thực lực cường đại, khiến bọn họ không kịp trở tay.
“Lão gia tử, cao tầng Khu thứ tám cũng không biết sao?” Mộc Phàm hỏi một câu.
Mộc Anh lắc đầu, nói: “Vừa rồi ta đã liên lạc với Long Xuyên, hắn cũng kinh ngạc vì chuyện Mộc gia bị tập kích.”
“Hắn đang điều tra việc này, có lẽ không bao lâu nữa sẽ điều tra xong.”
Nghe thế này, Mộc Phàm nhận thấy chuyện này không ổn lắm.
Có thể giấu diếm được phòng ngự của Khu thứ tám, thậm chí qua mặt cả Long Xuyên rồi tập kích Mộc gia, chắc chắn là đã sớm bày mưu tính kế nhằm vào Mộc gia.
Nhưng rốt cuộc là ai?
“Là yêu thú hay là...” Trong lòng Mộc Phàm có một vài suy đoán.
Tuyệt đối không phải yêu thú, dù sao yêu thú không có khả năng vượt qua phòng ngự Khu thứ tám, có hắn gia cố trận pháp phòng ngự, yêu thú cấp Truyền kỳ cũng đừng hòng tiến vào.
Còn đám yêu thú vừa chạy ra vùng cấm Côn Luân lại càng không thể, chúng nó đang vội vàng cướp đoạt địa bàn, chiến đấu kịch liệt với sinh vật dị vực.
Khả năng duy nhất chính là trong nhân loại xuất hiện vấn đề.
Nhưng là ai đang chủ đạo, vì sao nhằm vào Mộc gia, hay thật ra là nhằm vào Mộc Phàm mà đến đây?
“Đúng rồi, đêm qua lão tổ thành công giết chết một tên, có lẽ có thể nhìn ra gì đó.”
Mộc Hùng bỗng nhiên mở miệng nói.
Ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, nói: “Mau, đem thi thể tới cho ta nhìn xem.”
“Còn thất thần làm gì, nhanh nâng thi thể kia lại.”
Mộc Hùng lập tức hét to một tiếng, làm những người khác bừng tỉnh.
Rất nhanh, hai gã đại hán nâng một thi thể đi vào đại sảnh, một cổ yêu khí lao thẳng tới mọi người làm lòng mọi người lạnh lẽo.
Yêu khí, đây là yêu khí.
Mộc Phàm đi lên trước, ánh mắt lạnh lẽo đánh giá thi thể này, đúng là một con người nhưng lại tản ra yêu khí nồng đậm.
Thậm chí gương mặt đều trở nên hơi xanh, đôi mắt cũng màu xanh luôn, hiển nhiên là bị yêu khí ăn mòn, như là nửa người nửa yêu được cải tạo.
“Bán yêu?” Mộc Phàm lẩm bẩm tự nói, ánh mắt càng lạnh.
Thế mà là một tên Bán yêu, một nhân loại bị cải tạo thành yêu thú, gọi là Bán yêu, có được sức mạnh của yêu thú nhưng lại mất đi bản tính.
Đây là Bán yêu.
“Hệ thống, thi thể bị yêu khí ăn mòn rồi biến hóa, hay là bị cải tạo?”
Tuy rằng hắn đã đoán được nhưng vẫn hỏi một câu.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Ký chủ, thi thể này hiển nhiên là bị cải tạo thành Bán yêu, máu trong cơ thể bị đổi thành máu yêu thú, mất đi nhân tính, chỉ có thú tính.”
“Thì ra là có kẻ cải tạo nhân loại, biến thành đồ vật người không ra người, yêu không ra yêu.”
Mộc Phàm gật gật đầu đưa ra kết luận.
Mọi người vừa nghe, sắc mặt tức khắc thay đổi, hiển nhiên không thể tin được, thế mà có người dám làm ra sự tình kinh hãi thế này.
Cải tạo nhân loại thành Bán yêu, hoàn toàn mất đi nhân tính, quá tàn nhẫn.
“Bán yêu do con người cải tạo, xem ra có người nhằm vào Mộc gia ta.”
Sắc mặt lão tổ Mộc Anh âm u nói, tự nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, có thế lực muốn nhằm vào Mộc gia.
“Không, thật ra ta cảm thấy có người muốn nhằm vào ta.” Mộc Phàm lắc đầu phủ định.
Rất có thể lần tập kích này nhằm vào hắn, muốn tiêu diệt Mộc gia, muốn cho Mộc Phàm một lần giáo huấn sâu sắc.
Rốt cuộc là ai, trong lòng Mộc Phàm nhanh chóng xuất hiện bóng dáng từng cá nhân, hắn từng xích mích với ai?
Thật sự là không có thâm cừu đại hận gì với ai, hắn một đường đi tới đều giết dị tộc, cũng chỉ kết thù với dị tộc.
Còn bên trong nhân loại, ai dám lấn hắn, lấy thành tựu hiện tại, hoàn toàn không có người dám chọc mới đúng.
“Báo... Gia chủ, việc lớn không tốt.”
Lúc này, ngoài đại sảnh có một người vội vàng chạy vào, vẻ mặt kinh hoảng thất thố.
Người này là thám tử của Mộc gia bên ngoài, giờ đột nhiên vội vã trở về, hiển nhiên là xảy ra chuyện lớn.
“Đừng hoảng hốt, có chuyện gì chậm rãi nói?” Mộc Anh bình tĩnh, hét to chấn trụ tên thám tử đang hoảng loạn.
Chỉ thấy tên thám tử nuốt nuốt nước miếng, run run nói: “Khu thứ tám sắp đổi trời, người quản lý Long Xuyên đột nhiên bị tập kích, có cường giả bí ẩn trọng thương hắn rồi nhốt hắn lại.”
“Còn nữa... Các gia tộc lớn trong Khu thứ tám đều bị tập kích, một ít gia chủ chết, trọng thương, không ít người đều bị thế lực thần bí kia bắt giam.”
Tin tức này vừa ra, tất cả nổ tung chảo.
“Ngươi nói cái gì?” Mộc Anh rộng đứng dậy, vẻ mặt kinh hãi.
Mọi người chấn động, bị tin tức này chấn trụ sâu.
Mộc Phàm cũng giật mình, trong lòng kinh ngạc không thôi, nếu tin tức là thật thì đúng là chuyện lớn nha.
Người quản lý Khu thứ tám Long Xuyên lại bị tập kích trọng thương, còn bị bắt giam.
Hiển nhiên là có người mưu tính hết thảy, mục đích không đơn giản chỉ có Mộc gia, mà là nhằm vào toàn bộ Khu thứ tám.
Tập kích và bắt giam Long Xuyên, chắc chắn muốn đoạt quyền khống chế Khu thứ tám.
“Phiền toái.”
Sắc mặt Mộc Anh, Mộc Hùng trở nên mặt khó coi, cảm thấy kinh hãi.
Đây là tiết tấu muốn biến thiên, người quản lý Khu thứ tám bị bắt, tương đương với kẻ đó muốn toàn bộ Khu thứ tám, hiển nhiên đã mưu tính từ lâu.
“Đừng hoảng hốt!”
Lúc này, Mộc Phàm mở miệng trấn an mọi người.
Bọn họ sôi nổi nhìn Mộc Phàm, trong mắt tràn ngập hy vọng, không sai, Mộc gia còn có Mộc Phàm, không cần phải hoảng loạn.
“Xem ra bọn chúng sẽ nhanh chóng ra ray với Mộc gia lần nữa.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, nhẹ giọng nói: “Lão gia tử, truyền lệnh trên dưới Mộc gia tức khắc làm công tác phòng bị.”
“Còn nữa, ngươi lưu lại tọa trấn Mộc gia, ta đi xem xem rốt cuộc là ai bắt Long Xuyên, quả thực to gan lớn mật.”
“Đúng rồi, con Kỳ lân này ta lưu lại toạ trấn Mộc gia, nếu có cường địch thì các ngươi không cần phải lo, tới một tên giết một tên là được.”
Nói xong, Mộc Phàm trực tiếp đem một con Kỳ lân nhỏ đen như mực ở trên vai đặt xuống bàn.
Mọi người, bao gồm Mộc Hùng, Mộc Anh đều trừng to mắt nhìn con Kỳ lân lười biếng này, mỗi người đều nuốt nước miếng.
“Kỳ lân?”
“Ực ực!”
“Đây.. Đây chẳng lẽ là thuỵ thú Kỳ lân trong truyền thuyết?”
Mộc Anh kinh hãi nhìn Kỳ lân đang nằm trên bàn ngủ gật.
Mọi người nhìn nhau, sau đó lộ vẻ hưng phấn, có một đầu thụy thú Kỳ lân tọa trấn, Mộc gia không cần âu lo nữa.
“Thất thần làm gì, mau chuẩn bị thức ăn chiêu đãi thụy thú.”
Lão gia tử lập tức quát to, mọi người mới bừng tỉnh, sôi nổi đi chuẩn bị.
Thụy thú a, Kỳ lân trong truyền thuyết đã được Mộc Phàm mang về tới, sao bọn họ có thể không vui mừng, thậm chí có chút kích động.
Lúc này, Mộc Phàm đã rời khỏi Mộc gia, trực tiếp đi tới nơi ở của người quản lý Khu thứ tám nhưng lại không phát hiện một bóng người.
Cuối cùng Mộc Phàm buông nguyên thần, nhanh chóng tìm được hơi thở của Long Xuyên, lập tức đi hướng tới nơi đó.
Rất ngoài ý muốn, hơi thở của Long Xuyên lại xuất hiện trong một căn cứ bí mật ở Khu thứ tám.
Nơi đó, đúng là Hắc ngục của Khu thứ tám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận