Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 551: Huyền vũ bị dọa ngốc

“Thiên... Thiên... Thiên Đế?”
Huyền vũ hoảng sợ trừng to mắt, nhìn một bóng dáng nhỏ bé như bụi bặm trước mắt.
Đúng là Mộc Phàm, hắn cười như không cười nhìn Huyền vũ khiến đối phương sợ tới mức run rẩy.
Các tinh hệ trên lưng nó đều rung động theo.
Các văn minh, chủng tộc sinh hoạt trong các tinh hệ này đều luống cuống.
Huyền vũ vừa động, có thể nói là tinh hệ cũng run theo.
“Huyền vũ, hơn chục tỷ năm không thấy, ngươi có khoẻ không?”
Mộc Phàm cười tủm tỉm nói.
“Kia, kia... Thiên Đế, ta không trêu chọc ngươi đúng không?”
Huyền vũ cẩn thận hỏi, sợ gần chết.
Sao quái vật Thiên Đế này có thể tìm tới nơi này.
Nơi này thuộc biên hoang vũ trụ rồi, dĩ nhiên Thiên Đế vẫn tìm tới được, có thể không hoảng sợ sao?
Năm đó, thời điểm Thiên Đế còn chưa quá cường đại, Huyền vũ đã cảm giác không giết được rồi, này quái vật càng giết càng cường đại hơn.
Nó nhớ rất rõ cảnh tượng năm đó Thiên Đế bị đánh nát rồi phân liệt ra vô số, sau đó dung hợp thành một, trở nên càng cường đại hơn.
Hiện tại nghĩ lại thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhìn xem kết cục của Thiên Đạo bên ngoài, không những bị Thiên Đế đánh nổ còn bị nuốt mất, rất thê thảm.
“Đừng khẩn trương, ta không nói muốn hầm ngươi nha.” Mộc Phàm buồn cười nhìn Huyền vũ.
Gia hỏa này đang sợ hãi, không nói thì còn tốt, vừa nói ra, Huyền vũ suýt quỳ sụp.
“Thiên Đế, không nên, thịt ta không thể ăn, hầm rất khó ăn.” Huyền vũ muốn khóc tới nơi.
Thiên Đế nói thế này chẳng phải là lại muốn hầm nó, Huyền vũ kinh hồn táng đảm, phòng ngự mà nó tự hào vô địch không chắc có thể ngăn cản quái vật trước mắt.
Thiên Đạo còn bị đánh nổ, nó có thể ngăn cản sao?
“Không muốn hầm ngươi đâu, nếu hiện tại ngươi mạnh hơn một trăm lần, có lẽ còn có thể để ta dùng bồi bổ thân thể, đáng tiếc.”
Mộc Phàm có chút cảm khái nói một câu.
Huyền vũ rất mạnh, hầm canh rất bổ, nhưng hiện tại đã vô dụng với hắn, toàn bộ vũ trụ chỉ có Thiên Đạo lọt vào mắt hắn.
Nạp hết Thiên Đạo còn có thể gia tăng một chút, Huyền vũ thì cường đại hơn trăm lần nữa mới được.
Nghe xong lời này, Huyền vũ vừa kinh vừa sợ, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, hoá ra mình không đủ cường đại, không đủ cho Thiên Đế bồi bổ mới tránh được một kiếp.
“Tuy rằng không thể bồi bổ nhưng ta cũng có ý muốn nếm thử hương vị canh Huyền vũ, hẳn là rất tươi ngon.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm: “Canh Huyền vũ sống hơn chục tỷ năm chắc chắn là món ăn cao cấp nhất vũ trụ, khiến ta rất chờ mong.”
“....”
Huyền vũ ngây ngốc nhìn Thiên Đế trước mắt, tim sắp lọt ra ngoài rồi.
Thiên Đế động chút liền muốn hầm canh, sống lâu một chút cũng có tội sao?
“Được rồi, coi bộ dạng của ngươi kìa, chỉ đùa với một chút thôi.”
Mộc Phàm có chút buồn cười nhìn Huyền vũ, nói: “Nói như thế nào thì ta với ngươi cũng quen biết từ hơn chục tỷ năm trước, coi như có duyên.”
“Những kẻ ngày xưa có thể sống sót tới giờ không nhiều."
Nói đến đây, Mộc Phàm thở dài: “Tổ long, Thiên phượng, Tổ kỳ lân không thể sống tới bây giờ, vẫn là Huyền vũ ngươi hiểu được cách tồn tại dài lâu.”
Huyền vũ đen mặt, Thiên Đế đang khen hay là châm chọc, có phải nói nó tham sống sợ chết, sống lâu quá hay không?
“Tổ long chết rất thảm, bị một kẻ thần bí rút gân lột da.”
Huyền vũ đột nhiên nói: “Ai, năm đó nếu không phải ta có năng lực phòng ngự, có lẽ cũng đã bị rút gân lột da, lật mai rồi.”
“Đáng thương nhất chính là Tổ kỳ lân, vảy giáp bị sinh vật Thiên ngoại thiên lột xuống, rất thê thảm.”
“Chỉ có Thiên phượng tránh được một kiếp, hình như được Thiên hậu cứu, sinh vật Thiên ngoại thiên kia bị Thiên hậu chém giết.”
Huyền vũ thổn thức nói ra một vài chuyện lúc xưa.
Hình như nó biết rất nhiều, Thiên Đạo Hồng Quân thật trung thực nha, Huyền vũ vừa mở miệng liền lộ ra chuyện hắn chưa nói.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn nó, hỏi: “Năm đó ngươi tận mắt nhìn thấy Thiên hậu Dao Trì sao, rốt cuộc Thiên ngoại thiên kia là thứ gì?”
“Thiên ngoại thiên là do Hồng Quân nói tới, thật ra nơi đó có một ít sinh vật cường đại hơn ta rất nhiều, một đám hung tàn, chuyên môn ăn Tiên thiên thần ma.”
Huyền vũ nói đến đây mà lòng còn sợ hãi, năm đó nó cũng bị sinh vật Thiên ngoại thiên theo dõi, có mấy sinh vật cường đại vây công nó.
May mà phòng ngự vô địch chống đỡ được, cuối cùng bọn sinh vật kia bị Thiên hậu, Hồng Quân cùng các cường giả đánh lui, chém giết mấy tên, còn lại trốn về Thiên ngoại thiên.
Từ đó về sau, Thiên hậu Dao Trì liền suất lĩnh Cổ Thiên Đình trực tiếp tiến vào Thiên ngoại thiên, theo Thiên ngoại thiên biến mất, không biết tung tích.
Mộc Phàm nghe xong không rên một tiếng, có lẽ Thiên ngoại thiên là một thế giới thần bí ngẫu nhiên đụng chạm, hoặc có thể là một vũ trụ khác.
“Thiên Đế, ngài còn chưa thoát khỏi trói buộc của vũ trụ sao?”
Huyền vũ cẩn thận hỏi một câu, nó cảm giác Thiên Đế đã vượt lên trên vũ trụ.
Mộc Phàm cười cười nói: “Vội vã siêu thoát làm gì, ngươi cho rằng bên ngoài rất tốt, rất thái bình sao, cẩn thận vừa siêu thoát liền rơi vào trong miệng kẻ khác.”
Huyền vũ vừa nghe tức khắc run lập cập.
Nó thầm mắng trong lòng, có cần hù doạ nó như vậy hay không, thoát khỏi vũ trụ sẽ trở thành đồ ăn sao?
“Đúng rồi, ngươi có tính toán gì không, vĩnh viễn ở lại nơi này sao?”
Mộc Phàm nhìn Huyền vũ, mở miệng hỏi.
Con Huyền vũ này không tệ, thuộc hàng ngũ cường đại nhất, cổ xưa nhất trong đám Tiên thiên thần ma đầu tiên.
Nhìn xem Tổ long, Thiên phượng, Tổ kỳ lân cùng thời với nó đều rất thảm, chỉ mình Huyền vũ sống rất thoải mái, dễ chịu nha.
“Không ở nơi này thì có thể ở nào?” Huyền vũ buồn khổ cúi đầu.
Nó cũng muốn có không gian lớn hơn, vũ trụ có vẻ to lớn, vô hạn, nhưng thật ra vẫn có giới hạn
Hiện tại Huyền vũ muốn thoát khỏi vũ trụ, hướng tới không gian cao hơn.
Nhưng không có khả năng, bởi vì nó không đánh lại Thiên Đạo, không cách nào đánh vỡ trói buộc của vũ trụ để siêu thoát.
“Ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không?” Mộc Phàm suy nghĩ rồi mở miệng hỏi.
Lời này khiến Huyền vũ sửng sốt, hai mắt chớp chớp nhìn Mộc Phàm, cẩn thận hỏi: “Không phải Thiên Đế ngươi muốn vỗ béo ta rồi lại hầm canh chứ?”
Mộc Phàm nghe xong tức khắc vui vẻ, cười nói: “Nếu ta thật sự muồn hầm ngươi còn dong dài cả buổi làm gì?”
“Được rồi, nói coi ngươi có muốn đi theo ta hay không, về sau ta mang ngươi ra khỏi vũ trụ, đi tới không gian cao hơn.”
Dù sao Huyền vũ cũng có chiến lực cường đại, nửa bước cấp Vũ trụ, không mang theo thì có chút đáng tiếc.
Bồi dưỡng tốt có lẽ còn có thể thêm một thủ hạ có chiến lực cấp Vũ trụ.
“Thật sự sao?” Huyền vũ mừng rỡ xen lẫn khó tin.
Nó nói: “Thoát khỏi vũ trụ có thể mang theo những người khác sao?”
“Vì sao không thể?” Mộc Phàm hỏi lại một câu khiến Huyền vũ á khẩu không trả lời được.
Thật ra trong vũ trụ này chỉ có một vị siêu thoát thành công, đó chính là Bàn Cổ.
Không ai biết có thể dẫn theo kẻ khác hay không, đây là chuyện chưa từng có nên tất nhiên nó sẽ hoài nghi.
Nhưng Mộc Phàm có lòng tin, trong cơ thể có một vũ trụ, căn bản không sợ không mang được kẻ khác.
Đúng lúc vũ trụ trong thân thể hắn không có sinh vật, chủng tộc nào cả, cũng không có Tiên thiên thần ma.
Bởi vì hắn không lựa chọn dựng dục sinh linh cùng thần ma, cho nên trừ những sinh linh hắn mang vào trước đó thì không còn sinh vật nào, thậm chí không tồn tại Thiên Đạo.
Đối với vũ trụ trong cơ thể, hắn chính là Thiên Đạo.
Nói đúng ra thì chỉ cần Mộc Phàm phân ra một tia linh hồn dung nhập vào vũ trụ của mình là có thể sáng tạo ra Thiên Đạo.
Nhưng hắn không làm, bởi vì một khi Thiên Đạo xuất hiện thì vũ trụ sẽ thoát khỏi thân thể, dung nhập vào biển vũ trụ mênh mang, trở thành một vũ trụ trong đó.
Rất dễ bị kẻ khác nhớ thương, sau đó không phải bắt giữ thì thanh tẩy, hoặc là trở thành một cái ao chăn nuôi vô số sinh linh.
Vũ trụ giống như là một ao cá, Mộc Phàm không muốn nuôi cá cho nên không có dựng dục bất kỳ sinh mệnh hay chủng tộc nào.
“Có nguyện ý hay không, nói nhanh đi.” Mộc Phàm thấy Huyền vũ còn đang chần chờ, mở miệng hỏi.
Huyền vũ gật gật đầu: “Được, Huyền vũ nguyện ý đi theo Thiên Đế.”
“Đi thôi, đi bên kia, ta muốn đi tìm một tên khác.”
Mộc Phàm hài lòng gật gật đầu, đứng trên đầu Huyền vũ, phân phó nó đi về một hướng.
Hắn muốn tìm một người, nói chính xác hơn là một mẫu thể vi rút.
Đương nhiên là Lăng Sa rồi, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc ý thức của Lăng Sa còn tồn tại hay không.
Nếu không tồn tại, thì quên đi thôi.
Oanh!
Huyền vũ vừa động, toàn bộ tinh hệ trên lưng đều run lên.
Thân hình nó khổng lồ nhưng tốc độ không hề chậm, lập tức xẹt ngang hư không, xuyên qua sương mù hỗn độn.
“Huyền vũ, ngươi từng gặp Bạch hổ sao?”
Trên đường đi, Mộc Phàm dò hỏi chuyện liên quan đến Bạch hổ.
Huyền vũ nghe xong sửng sốt, nói: “Ngươi nói Bạch hổ sao, gia hỏa này vừa ra đời liền rất cao ngạo, độc lai độc vãng, hình như chết rồi, không biết có phải vậy hay không, dù sao ta cũng không nhìn thấy nó.”
Mộc Phàm gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Huyền vũ xuyên qua biên hoang tràn ngập năng lượng cuồng bạo.
Đi khoảng mười ngày, Huyền vũ mang theo Mộc Phàm đi tới một khu vực hắc ám.
Ở chỗ này tràn ngập vi rút vũ trụ.
Vô số vi rút đều có lực sát thương đáng sợ.
Những vi rút này có thể đồng hoá thần tiên thành vi rút, thậm chí cắn nuốt thành cặn bã.
“Lăng Sa, ra gặp.”
Mộc Phàm đứng trên đầu Huyền vũ, nhìn về hư không hắc ám phía trước, vi rút sôi trào, vô số chủng loại vi rút vọt tới, hội tụ thành một bức tường.
Giống như cảm ứng được sự khủng bố của Mộc Phàm, vô số vi rút dung hợp, hội tụ tiến hành phòng ngự.
Mộc Phàm không để ý chút nào, chỉ yên lặng nhìn về chỗ sâu, nơi vô số vi rút tràn ra, có một hơi thở cường đại.
Đó là hơi thở từ mẫu thể vi rút lớn nhất trong vũ trụ, Lăng Sa.
Có thể nói, vũ trụ như là một máy tính, Lăng Sa chính là siêu vi rút ký sinh trên máy tính.
Vù!
Rốt cuộc trong chỗ sâu có một bóng dáng thướt tha lặng yên xuất hiện, đứng trước mắt Mộc Phàm, phía sau có vô số vi rút hội tụ.
Vô vàn vi rút vờn quanh Lăng Sa, bay múa, hội tụ, đan xen, tổ hợp, thậm chí phân chia ra càng nhiều.
Một màn trước mắt làm tim Huyền vũ đập nhanh, cảnh giác nhìn Lăng Sa, nó cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
“Ngươi còn là Lăng Sa hay không?”
Ánh mằt Mộc Phàm sắc bén nhìn nàng, mở miệng hỏi một câu.
Rốt cuộc nàng có còn là Lăng Sa trước kia hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận