Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 429: Tàn sát

Tiên cốt đang đánh đột nhiên không chịu đánh nữa, giờ còn tỏ ý muốn đi theo Mộc Phàm, thực sự khiến mọi người bất ngờ.
“Mộc ca, ngươi thật lợi hại, bộ xương khô đều muốn đi theo ngươi.”
Bên cạnh, mập mạp nhỏ giọng nói thầm một câu, vô cùng khâm phục Mộc Phàm.
“Điên rồi, thật sự điên rồi.”
Tiêu Văn ôm đầu, nhìn tiên cốt, thế mà lại đi theo Mộc Phàm, nàng cảm giác thế giới này điên rồi, hoặc là nàng điên rồi.
Khối tiên cốt này rất khủng bố, không ngờ tới mới đánh một chút liền muốn đi theo Mộc Phàm.
Cũng không biết nó lấy đâu ra một bộ tiên giáp, bao lấy toàn thân, nếu không biết chắc chắn không nhìn ra nó là bộ xương khô.
“Ngươi tên gì?” Mộc Phàm nhìn tiên cốt, tò mò hỏi.
Chỉ tiếc, tiên cốt nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu tỏ vẻ không rõ.
Nó chỉ còn một chút linh quang bất diệt, căn bản không nhớ rõ mình là ai, tên là gì, khiến người ta bất đắc dĩ.
Diệp Hồng Trần bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mộc Phàm, ta chú ý thấy hình như nó nhận biết ngươi.”
“Nếu ta suy đoán không sai, có lẽ nó nhận thức tiên đỉnh.”
Diệp Thiên đưa ra suy đoán của mình.
Chắc chắn tiên cốt nhận thức tiên đỉnh, thậm chí có khả năng tiên đỉnh là của nó.
Nhưng Mộc Phàm cảm thấy không hẳn là tiên đỉnh thuộc về nó, rất có khả năng là nó mượn tới trấn áp đại ma.
“Thôi, nếu ngươi không nhớ được gì cả, ta đây liền giúp ngươi đặt tên được chứ?”
Mộc Phàm suy nghĩ rồi nhìn tiên cốt, dò hỏi một câu.
Nó nghĩ nghĩ rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn bộ dáng mong đợi của nó, Mộc Phàm suy nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi chỉ còn lại một thân tiên cốt, không bằng gọi ngươi là Tiểu Cốt, ngươi thấy thế nào?”
“....”
Mọi người đen mặt nhìn Mộc Phàm.
Tiên cốt nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu rồi mới gật gật đầu chấp nhận cái tên này, cũng không biết nó thích hay là không thích.
“Đồng ý rồi thì từ nay về sau gọi ngươi là Tiểu Cốt.”
Mộc Phàm thấy nó đồng ý tức khắc tươi cười.
“Mộc Phàm, ngươi liền không thể đặt một cái tên tốt chút sao, tên Tiểu Cốt nghe thật giống như là...” Diệp Hồng Trần có chút câm nín, mở miệng nhắc nhở.
Tên này nghe thế nào cũng cảm thấy như tên dành cho sủng vật, dù bây giờ thế nào thì người ta cũng đã từng là một vị tiên nhân, ngươi đặt tên như sủng vật thì không ổn chút nào.
“Tiểu muội, người ta cũng không phản đối thì ngươi xen vào làm gì?” Diệp Thiên lặng lẽ kéo ống tay áo nàng, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Diệp Hồng Trần há miệng thở dốc cuối cùng không có tiếp tục nói nữa, tiên cốt đồng ý rồi, nàng còn nói được gì.
“Không có việc gì cả, chỉ một cái tên mà thôi, chờ nó khôi phục ký ức tự nhiên nhớ rõ mình là ai, trước đó thì cứ kêu nó là Tiểu Cốt đi.”
Mộc Phàm xua xua tay, không thèm để ý chút nào, chỉ tuỳ tiện đặt tên.
Chờ nó khôi phục ký ức tự nhiên sẽ biết mình là ai, dù không thể khôi phục cũng không sao, gọi Tiểu Cốt cũng không có gì không ổn nha.
“Mộc ca, kế tiếp chúng ta sẽ làm gì?”
Mập mạp cõng ma bia, trên người quấn đầy xích sắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn bốn phía.
Những người khác cũng nhìn Mộc Phàm, mấy người đều lấy được truyền thừa, kế tiếp hẳn là nên rời khỏi bí cảnh trở về địa cầu.
Nhưng nơi này có rất nhiều cường giả dị tộc, thậm chí thần linh cũng đến, cứ mặc kệ như thế này sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Chờ!”
Mộc Phàm chỉ nói một chữ, chờ, cụ thể chờ cái gì thì không ai biết.
Mập mạp gãi gãi đầu, khó hiểu nói: “Mộc ca, chúng ta chờ cái gì, chẳng lẽ chờ dị tộc đến?”
“Mập mạp à, ta phát hiện ra gần đây ngươi trở nên thông minh.” Hắn trêu chọc mập mập một câu.
Mập mạp nghe hắn nói có chút ngại ngùng, cười ngây ngô.
Chỉ nghe Mộc Phàm tiếp tục nói: “Mập mạp nói không sai, đúng là đang đợi dị tộc tiến vào bí cảnh, cũng không kém bao nhiêu rồi.”
“Nên thu lưới.”
Hắn lẩm bẩm tự một câu, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Tiêu Văn nghe xong kinh hãi nói: “Mộc Phàm ca ca, có phải ngươi tính một lưới bắt hết cường giả dị tộc, thậm chí cả thần linh hay không nha?”
“Một lưới bắt hết?”
Hai huynh muội Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên khiếp sợ.
Hai người kinh hãi nhìn Mộc Phàm, không thể tin được, gia hỏa này thế mà muốn bắt sạch tất cả dị tộc.
“Có gì không thể sao?” Mộc Phàm cười cười, hắn nói: “Rõ ràng những tên dị tộc này từ địa cầu chạy tới, phần lớn đều muốn xâm lược địa cầu.”
“Nếu là địch nhân, vậy thì không nói nhiều, nhân cơ hội này trực tiếp tiêu diệt chẳng phải rất tốt sao?”
Nghe đến đây, mọi người đã hiểu ý Mộc Phàm.
Nếu bọn chúng tới xâm lược địa cầu thì không cần nói nhiều, nghĩ cách bắt hết, tiêu diệt toàn bộ.
“Quá nhiều.” Tiêu Văn mang vẻ mặt sầu lo nói: “Trong bí cảnh thượng cổ này có ít nhất hàng trăm hàng ngàn cường giả cấp Truyền kỳ, còn rất nhiều Bán thần cùng thần linh.”
“Đúng vậy, Mộc ca, có thể gom hết sao?” Mập mạp cũng lo lắng.
Dù sao đều là cường giả dị tộc, yếu nhất cũng là cấp Siêu thể, chúng nó đều hướng về bảo vật trong bí cảnh.
Một đám dị tộc với số lượng khổng lồ tụ tập lại rất dễ xảy ra chuyện, thậm chí đối với nhân loại là một mối uy hiếp cực lớn.
Mộc Phàm tự nhiên không thể để đám dị tộc này lấy được bảo vật sau đó lại quay trở lại xâm nhập thế giới nhân loại.
Không bằng chém giết bọn chúng trong bí cảnh này.
“Đừng lo lắng, trước khi ta tiến vào đã sớm đã bố trí tốt, bí cảnh lúc này chỉ có thể vào không thể ra.”
Nói đến đây, Mộc Phàm tràn đầy tự tin cùng sát khí.
Mấy người Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần liếc nhau, thấy được sự kinh ngạc trong mắt lẫn nhau.
“Ngươi... Bố trí bẫy rập, hay là bố trí trận pháp?” Tiêu Văn tò mò hỏi.
Mộc Phàm vừa đi vừa giải thích: “Đương nhiên là trận pháp, vừa rồi đã hoàn thành khắc họa tiên trận siêu cấp bao phủ toàn bộ bí cảnh, vào rồi thì đừng hòng sống sót trở ra.”
“Tiên trận?”
Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, mập mạp, Diệp Thiên nhìn nhau, bị thủ đoạn của Mộc Phàm làm chấn động.
Hắn lĩnh ngộ tiên trận từ khi nào, chẳng lẽ là khi ở trong Thiên Đình thượng cổ?
Chỉ có Tiêu Văn mới hiểu được, Mộc Phàm lĩnh ngộ tiên trận đại biểu cho tất cả dị tộc ở đây không có biện pháp tránh khỏi một kiếp, kết cục duy nhất chính là chết thảm.
“Không kém bao nhiêu rồi.”
Mộc Phàm đột nhiên ngừng lại, mọi người không rõ chuyện gì.
Mộc Phàm dậm chân, từng đường tiên văn đan xen lập loè, trên mặt đất xuất hiện vô số tiên văn.
Ong!
Chỉ nghe có tiếng vang, không trung, mặt đất, núi non, sông ngòi đột nhiên hiện lên vô số trận văn, từng đường tiên ngân đan xen ngang dọc hợp thành một tiên trận khủng bố.
“Cửu cung, bát quái, ngũ hành, tam tài, âm dương...”
Hai mắt Diệp Thiên trừng to, ngây ngốc ngốc nhìn tiên ngân bốn phía, thế mà thấy nhiều trận văn kỳ quái thành hình.
Hơn nữa mỗi một trận văn đều nối tiếp với nhau tạo thành một tiên trận khổng lồ, trông rất khủng bố.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao bí cảnh lại bị phong bế?”
Trong lúc nhất thời, các sinh vật, cường giả đã tiến vào bí cảnh đều kinh ngạc, hoảng hốt nhìn bí cảnh biến hóa.
Chúng nó cảm giác mình đang bị nhốt, bí cảnh hoàn toàn đóng kín.
“Xong rồi!”
“Bí cảnh bị phong tỏa.”
“Biện pháp duy nhất chính là đánh vỡ phong tỏa.”
Rất nhiều sinh vật thấp thỏm lo âu, nhưng cũng có một ít sinh vật cường đại không hề sợ hãi.
Đám thần linh cũng không sợ hãi, thậm chí tự tin có thể đánh vỡ bí cảnh giết ra ngoài, không lo lắng chút nào.
Bí cảnh biến đổi làm đám sinh vật bắt đầu hỗn loạn, sau một thời gian hoảng loạn lại tiếp tục tranh đoạt bảo vật, cơ duyên.
Trong lúc nhất thời, vô số trận đại chiến bạo phát, số lượng dị tộc chết đi dần dần tăng lên.
“Bí cảnh đã bị phong tỏa, đến giờ săn giết rồi.”
Mộc Phàm thu tay, đã hoàn thành phong tỏa bí cảnh, kế tiếp chính là bắt đầu săn giết, quét sạch tất cả dị tộc trong bí cảnh.
“Tiểu Cốt, Tiểu Côn Côn, Tiểu Mặc, đi ăn cơm thôi.”
Theo tiếng Mộc Phàm ra lệnh, liền thấy Côn cùng Kỳ lân vốn đang lười biếng đồng thời chấn động, toàn thân toát ra tiên quang mãnh liệt.
“Tuân lệnh lão đại.”
Côn cùng Kỳ lân đáp lại, nhanh chóng biến mất không thấy.
Đám người Tiêu Văn chỉ nhìn nghe phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào.
“Rống!”
Một đầu Kỳ lân ù ù biến to, thân thể cao lớn mang đến cho người ta cảm giác áp bách vô tận, tản ra tiên quang mãnh liệt.
Kỳ lân xuất hiện, lập tức kinh động đám dị tộc.
Đầu tiên thú này bắt đầu giết chóc cường giả dị tộc, nơi nó đi qua, tất cả dị tộc đều bị Kỳ lân nướng chín rồi nuốt mất.
“Ngoẳng!”
Bên kia, một con vật khủng bố xuất hiện trên không, thân thể che khuất nửa bầu trời khiến vô số cường giả vô cùng sợ hãi.
“Côn?”
“Tiên thú thượng cổ?”
Một vài tên thần linh hoảng sợ kêu to, sợ muốn vỡ mật.
Với sự xuất hiện của Côn cùng Kỳ lân, bí cảnh lập tức rối loạn, rất nhiều sinh vật hoảng sợ chạy trốn.
Không có biện pháp, dù Kỳ lân hay Côn đều đang tàn sát, một ngụm nuốt trọn một đám dị tộc.
Cảnh tượng đáng sợ thế này làm Tiêu Văn, mập mạp, Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên ngây ngẩn, bọn họ đều biết tiên thú lợi hại.
Thậm chí đã từng nghe truyền thuyết về tiên thú thượng cổ Côn, Kỳ lân, nhưng đây là lần đầu tận mắt chứng kiến sự khủng bố của tiên thú.
Oanh!
Bên kia truyền đến tiếng nổ mạnh kịch liệt, có thần linh hoảng sợ chạy trốn, đáng tiếc bị một cánh tay xương xỏ xuyên qua trái tim, sau đó toàn thân bắt đầu nhanh chóng khô quắt.
Đó là Tiểu Cốt đang tàn sát, moi tim từng tên thần linh rồi hấp thu căn nguyên sinh mệnh.
“A...”
“Chạy mau!”
Rất nhiều cường giả dị tộc hoảng sợ kêu to, bị thủ đoạn hung tàn của Tiểu Cốt doạ vỡ mật, một đám nối tiếp nhau chạy trốn.
Hai con tiên thú, một bộ tiên cốt triển khai thanh tẩy bí cảnh thượng cổ, từng sinh vật dị tộc bị giết, bị ăn, Truyền kỳ, Sử thi, Bán thần, thậm chí thần linh cũng không ngoại lệ.
Một trận tàn sát làm tất cả sinh vật dị tộc đều tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận