Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 194: Quả nhiên có vấn đề

“Sư phó, chúng nó nói cái gì?”
Mặc Huỳnh cũng nghe thấy, nhưng nghe không hiểu.
Mộc Phàm phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng giải thích nói: “Hai tên này đang nói một ít việc, về nô lệ, có một đám nô lệ văn minh cao đẳng bị bán đấu giá ở nơi này.”
“Trong đó còn có nhân loại.”
Lời Mộc Phàm nói làm sắc mặt Mặc Huỳnh thay đổi
Là nhân loại nên rất khó chịu khi nghe thấy tin tức đồng loại bị bán đấu giá.
Ai đều không nghĩ thấy loại tình huống này phát sinh, nhưng thực lực nhân loại vô dụng là sự thật.
“Luôn cảm thấy hai sinh vật này kỳ quái.” Mộc Phàm thầm nói.
Hắn có thể hiểu hai sinh vật kia đang nói gì nhưng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
“Có chuyện lớn.”
Đang nghĩ ngợi, Mộc Phàm lại nghe thấy có sinh vật khác nói chuyện.
Hắn giương mắt nhìn, liền thấy một sinh vật đầu chó với bộ dáng kinh hãi, đang khẽ nói với một đồng bạn bên cạnh.
“Chuyện gì mà lớn?” Đồng bạn nó tò mò hỏi.
Chỉ nghe nó cười hề hề nói: “Ngươi không biết sao, ngoài khu mậu dịch đã xảy ra chuyện, vị buôn nô lệ kia bị người ta giết.”
“Cái gì?”
Bốn phía kinh ngạc hô to, không ít sinh vật đi ngang kinh hãi nhìn hắn.
Mộc Phàm mày nhíu lại, nhìn hai sinh vật kia, lại cảm giác có chút quái quái, nhưng lại không biết quái ở chỗ nào.
“Đúng vậy, đã kinh động Hồng bào quản sự của khu mậu dịch tiến đến xem xét.”
Mộc Phàm suy tư gì đó, Hồng bào quản sự thấp hơn một bậc so với Hắc bào quản sự.
“Các ngươi đoán thế nào?”
Nó đắc ý nhìn các sinh vật xung quanh.
“Thế nào.”
Có sinh vật không nhịn được mở miệng hỏi.
Mộc Phàm hứng thú bừng bừng đứng cách đó không xa nhìn, thính lực mạnh mẽ nghe không sót một chữ.
Chỉ nghe sinh vật kia tiếp tục nói: “Hồng bào quản sự phát hiện có rất nhiều nô lệ cao cấp bị cướp, hơn nữa còn có thi thể đầy đất.”
“Vị Hồng bào quản sự kia đuổi theo, kết quả trọng thương trở về.”
“Tin tức này còn kinh động vị quản lý kia.”
“Nơi đó có nô lệ chạy tán loạn, nghe nói có người bắt được một đám.”
“Đi, chúng ta đi xem.”
“Nói không chừng may mắn gặp phải mấy tên, bắt trở về bán kiếm tiền.”
Bốn phía có không ít sinh vật sôi nổi hành động, nói xong liền tốp năm tốp ba đi hướng ra bên ngoài khu mậu dịch, tốc độ thật nhanh.
Chớp mắt, đám sinh vật dị vực liền đi sạch, bao gồm hai sinh vật có ba cánh tay.
Mộc Phàm rơi vào trầm tư.
“Sư phó...” Mặc Huỳnh nhẹ nhàng kêu gọi một tiếng.
Nghe nàng gọi, Mộc Phàm từ trong suy nghĩ tỉnh lại, cười lạnh.
“Hai sinh vật kia có vấn đề, bao gồm đám gia hoả ồn ào kia, tất cả đều có vấn đề.”
Hắn vừa nói ra, Mặc Huỳnh liền ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu gì hết.
Bởi vì nàng không biết những sinh vật dị vực đó nói chuyện gì.
Chỉ có Mộc Phàm mới nghe hiểu, nhưng trong lòng bỗng nhiên phản ứng kịp, mấy sinh vật kia có vấn đề, hiển nhiên là cố ý tung tin tức ra.
Hơn nữa là cố ý nhằm vào hắn.
Đây là vì sao?
Mộc Phàm nheo mắt lại, hừ nói: “Xem ra, có sinh vật trong khu mậu dịch muốn tính kế ta a.”
“Là Ha tộc?”
Trong lòng hiện lên một ý niệm, đoán được cái gì.
Phía trước mới vừa giết một vương tử Ha tộc, không có khả năng không có một chút động tĩnh, kết hợp với tin tức mấy sinh vật dị vực vừa giao lưu, lập tức đoán được điểm mấu chốt trong đó.
Có cường giả dị vực muốn dẫn hắn ra khỏi khu mậu dịch.
“Phiền toái của chúng ta tới rồi.”
Mộc Phàm cười cười, hồn nhiên không thèm để ý, khiến Mặc Huỳnh thả lỏng rất nhiều.
Mặt nàng lộ vẻ sầu lo nói: “Sư phó, nếu không chúng ta trở về đi, nơi này quá nguy hiểm, ta cũng không nghĩ tới khi mậu dịch trung lập lại nguy hiểm như vậy.”
“Rất bình thường.” Mộc Phàm gật gật đầu nói: “Dù sao nơi này là địa bàn thuộc về sinh linh dị vực, tranh chấp, nguy hiểm là chuyện thường ngày thôi.”
“Huống chi nhân loại chúng ta kết thù cùng một ít chủng tộc, thù hận in sâu, sinh vật nhằm vào nhân loại chúng ta cũng không ít.”
Hắn nói đến đây, trong lòng đã có tính toán.
Có người muốn tính kế hắn, vậy tương kế tựu kế, không bằng tới rút củi dưới đáy nồi, nhổ tận gốc thế lực này, tiêu diệt sạch sẽ.
Miễn cho lưu lại uy hiếp ngầm, nên trực tiếp dứt khoát.
“Mặc Huỳnh, ngươi tới điểm truyền tống khu mậu dịch chờ ta.”
Mộc Phàm lập tức đưa ra quyết định.
Hắn nhìn Mặc Huỳnh, nghiêm túc nói: “Lần này là hướng về ta, ngươi không thể đi theo ta, ta sợ không chiếu cố được ngươi.”
Mặc Huỳnh há miệng thở dốc, nhưng lại không có biện pháp phản bác, bởi vì nàng biết rõ thực lực của bản thân, hoàn toàn là sự vướng víu a.
Nói thật, trong lòng Mặc Huỳnh có chút suy sụp.
Nàng hồi tưởng về hào quang thiên tài của mình, hiện tại đã có tu vi nửa bước tông sư, nhìn thì cường đại xuất sắc hơn những người khác rất nhiều.
Nhưng so sánh với Mộc Phàm, thật sự ảm đạm không chút ánh sáng, hai người một trên trời một dưới đất, không thể so sánh với nhau.
“Sư phó, lần này trở về ngươi nhất định phải dạy ta, ta muốn trở nên cường đại hơn, cường đại giống như sư phó ngươi, không sợ gì cả.”
Mặc Huỳnh kiên định nhìn Mộc Phàm.
Trong lòng nàng bức thiết muốn mạnh lên, không nghĩ tới sẽ có loại cảm giác vô lực này, đối mặt với phiền toái lại không thể làm gì, ngược lại là trở thành trói buộc.
“Ngươi muốn trở nên mạnh hơn sao?” Mộc Phàm nhìn nàng, tán thưởng gật gật đầu.
Có một trái tim khát khao mạnh mẽ là chuyện tốt.
Hắn gật gật đầu đáp ứng nói: “Được, lần này trở về ta sẽ tận tâm dạy ngươi, chỉ là ngươi có thể có trưởng thành như thế nào liền xem bản thân ngươi.”
“Ta hiểu rõ.” Mặc Huỳnh gật đầu thật mạnh.
Nàng lo lắng nói: “Sư phó, ngươi cẩn thận, không được liền chạy về, ta truyền tống về trường học chờ ngươi.”
“Được.” Mộc Phàm tán thưởng nhìn nàng một cái.
Cô nàng này còn biết tự mình về trước, không có lưu lại làm phiền hắn, là nhân tài đáng bồi dưỡng a, cần dạy dỗ cẩn thận.
Cũng không uổng công mình thu học phí một tỷ, không dạy chút gì đó đáng giá thì không ổn.
“Sư phó, ta đi đây.”
Mặc Huỳnh nói xong dứt khoát xoay người, đi trung tâm truyền tống của khu mậu dịch, từ nơi đó có thể an toàn rời khỏi dị không gian này.
Mộc Phàm đứng tại chỗ, nhìn nàng rời đi, thậm chí nhìn chăm chú cho tới khi nàng mở ra truyền tống trận biến mất mới thu hồi ánh mắt.
Mặc Huỳnh vừa đi, sắc mặt Mộc Phàm liền trở nên lạnh như băng, đằng đằng sát khí.
“Muốn tính kế ta, vậy từng bước từng bước giết sạch các ngươi.”
Mới vừa trải qua một trận chém giết, trong lòng Mộc Phàm đang tràn đầy sát ý, tự nhiên không chấp nhận được có người ở sau lưng giở trò tính kế hắn.
Trong từ điển của Mộc Phàm, kẻ địch thì phải giết chết mới có thể an tâm.
Kẻ địch chết rồi mới là kẻ địch tốt.
“Để ta nhìn xem, là ai đang tính kế ta.”
Mộc Phàm cười lạnh, nói xong xoay người đi hướng ra ngoài khu mậu dịch.
Cử động này của hắn lập tức khiến cho không ít sinh vật chú ý, âm thầm truyền tin tức ra ngoài.
“Con mồi cắn câu.”
“Chuẩn bị hành động.”
Một đám sinh vật đang ẩn nấp lặng yên truyền tin tức đi.
Chúng nó phụ trách theo dõi Mộc Phàm, thấy hắn thật sự đi hướng ra bên ngoài khu mậu dịch, lập tức triển khai hành động.
Ngoài khu mậu dịch, thiên la địa võng đã được giăng sẵn, chờ đợi Mộc Phàm chui đầu vào.
Mà rất trùng hợp, ngoài khu mậu đang có một đội ngũ áp giải rất nhiều nô lệ chạy hướng tới khu mậu dịch bên này.
Không lâu sau, Mộc Phàm đã ra khỏi khu mậu dịch.
Bốn phía đều có một ít bóng dáng lặng yên đi theo, cho rằng che giấu rất tốt, thật ra Mộc Phàm đã sớm phát hiện.
“Đúng lúc, dùng các ngươi thử uy lực của bí thuật mới a.”
Mộc Phàm âm thầm cười lạnh, đi từng bước hướng về mảnh đất rộng phía trước, thực vật tươi tốt, bên trong có không ít sinh vật dị vực đang ẩn giấu.
Những sinh vật này đang lặng yên theo dõi, dần dần hình thành một vòng vây, vây quanh Mộc Phàm.
“Tới!”
Phía trước, trong một bụi hoa to lớn có một đám thị vệ Ha tộc ẩn nấp.
“Chuẩn bị động thủ!”
Thị vệ trưởng cầm đầu trở nên nghiêm túc, thấy Mộc Phàm ở xa xa đang hướng tới nơi này liền tỏa ra sát khí.
“Hả?”
Mộc Phàm hình như cảm giác được, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng cười lạnh, quả nhiên có mai phục ở đây, xem ra hôm nay không tránh khỏi một trận huyết chiến a.
Đúng dịp dùng đám sinh vật dị vực này lập uy.
“Không cần trốn trốn tránh tránh, đều xuất hiện đi.”
Mộc Phàm bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt bình tĩnh đảo qua bốn phía, thanh âm vang dội khiến sinh vật đang ẩn nấp bốn phía kinh ngạc.
Bị phát hiện sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận