Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 345: Siêu hằng tinh

Ở tinh cầu hoang dã, có một vùng sa mạc lớn.
Vùng sa mạc này rộng gấp đôi gấp gấp ba sa mạc lớn nhất trên địa cầu, cát vàng bay đầy trời, thường xuyên có bão cát quét qua.
Vèo!
Ngay sau đó, trên không trung sa mạc xuất hiện một bóng người, đúng là Mộc Phàm.
Sau khi tới nơi này, hắn liền nhận thấy nơi này có không giống bình thường, nếu không có bản đồ cho hắn biết dưới sa mạc có giấu di tích thì không ai biết nơi này cất giấu một di tích thuộc về thời đại Cựu thần.
“Từ trường thật quái dị, cảm giác giống như vực tràng thời không, có vẻ yếu ớt.”
Mộc Phàm ở trên không trung trên sa mạc, bão cát cuồn cuộn quét qua hắn cũng thờ ơ.
Hắn đang yên lặng cảm ứng vực tràng kỳ quái của nơi này, giống như thời không đan xen, không gian, thời gian hỗn loạn, hơn nữa cực kỳ yếu ớt.
Phát hiện này làm Mộc Phàm kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì đây.
Có lẽ liên quan đến di tích bị chôn dưới sa mạc, nơi đó phát ra từ trường kỳ dị bao phủ toàn bộ sa mạc.
Loại này từ trường này khiến chung quanh không có chút sự sống, thực vật cũng không, càng không nói tới động vật, bọn chúng cũng không có cách nào tồn tại.
Mộc Phàm phán đoán, người thường mà tới nơi này, liền hóa thành một đống cát bụi, trực tiếp bị phong hoá.
Còn may là Mộc Phàm có thực lực cường đại, hơn nữa có Hạt không gian, thời gian chi lực trong người, căn bản không bị vực tràng kỳ quái ở đây ảnh hưởng.
Cứ như vậy, Mộc Phàm khóa chặt di tích bên dưới sa mạc, căn cứ theo tin tức từ bản đồ, cửa vào di tích ở ngay chỗ này.
“Mở!”
Mộc Phàm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp vỗ một chưởng xuống, tiếng nổ ầm ầm ầm truyền đến, cát bụi bị cuốn lên, hóa thành bão cát khủng bố quét ngang.
Có một cửa vào thật lớn xuất hiện ở sa mạc trước mắt Mộc Phàm.
Hắn trực tiếp lao xuống, vọt vào cửa di tích.
Ầm!
Mới vừa tiến vào thì cửa di tích đã bị bão cát bao phủ, chớp mắt liền khôi phục cảnh tượng ban đầu, cát vàng khắp nơi, không thấy cửa vào vừa rồi nữa.
Mộc Phàm chưa kịp quan sát bốn phía liền cảm giác có vô số năng lượng đảo qua thân thể mình.
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ kịch liệt truyền đến, làm đầu óc Mộc Phàm choáng váng, lại không có tác dụng gì khác, không tổn thương đến thân thể hắn.
Nhưng bị năng lượng dày đặc như vậy công kích, Mộc Phàm cũng giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện là thủ đoạn phòng ngự tự động của di tích.
Hắn lộ vẻ kinh ngạc nhìn di tích trước mắt, là một thế giới khác ẩn giấu bên dưới sa mạc vô số năm.
Hình như di tích trước mắt do một văn minh cao đẳng lưu lại, có kiến trúc cao lớn, các kiến trúc kim loại đã sụp xuống hơn phân nửa.
Toàn bộ di tích giống như một không gian độc lập, bên trong có vô số mảnh kim loại trôi nổi, kiến trúc tháp cao đã đổ nát, một nửa lơ lửng giữa không trung.
Có khiến trúc kim loại hình lập phương lơ lửng phía trước, còn có từng con đường trải kim loại kỳ quái kết nối từng kiến trúc.
“Di tích này thật kỳ quái.”
Mộc Phàm nhìn thoáng qua, lộ vẻ ngạc nhiên, Tràn đầy tò mò đối với di tích trước mắt.
Rốt cuộc là do nền văn minh như thế nào lưu lại, cảm giác như đang tiến vào trung tâm của một nền văn minh, khắp nơi đều là kiến trúc kỳ quái.
Kim loại ở đây có độ cứng cực cao, không rõ là loại tài liệu nào.
Mộc Phàm kiểm tra một chút, phát hiện đều là một ít tài liệu luyện khí quý hiếm, dùng luyện khí nhất định có thể chế tạo ra binh khí cường đại.
Hắn mang theo một chút kinh ngạc cảm thán, không ngừng đi hướng vào bên trong, căn cứ theo bản đồ thể hiện, bảo vật nằm ở trung tâm di tích.
Trên đường đi, Mộc Phàm không ngừng suy nghĩ một vấn đề, có loại vực tràng kỳ quái có thể làm cho các kiến trúc lơ lửng.
Đây là một kỹ thuật nào đó, nếu nắm giữ được, có lẽ sẽ có tác dụng lớn đối với việc phát triển tinh cầu hoang dã.
Lần sau để Tiểu Linh tới nơi này một chuyến, có lẽ sinh mệnh nhân tạo cao cấp như nàng có thể đạt được một ít tri thức hữu ích.
Đi một lúc thì Mộc Phàm đã tới trung tâm di tích, thấy một kết cấu kim loại thật lớn đang lơ lửng, tựa như một quả cầu kim loại.
“Đây là cái gì?”
Mộc Phàm ngạc nhiên đánh giá quả cầu kim loại trước mắt, như được cấu tạo từ vô số phần tử tinh vi, bao bọc đồ vật thần bí nào đó.
Từ bên ngoài trông giống như là một viên tinh cầu, Mộc Phàm xem mà tấm tắc bảo lạ.
“Hệ thống, đây là tinh cầu kim loại hay là cái gì?”
Nhìn hồi lâu cũng không hiểu đây là cái gì, chung quanh cũng không có một chút chữ viết hay thông tin nào, rơi vào đường cùng chỉ có thể nhờ hệ thống giúp đỡ.
Quả nhiên hệ thống đáp lại: “Ký chủ, đây là một dụng cụ thu thập năng lượng phản ứng nhiệt hạch từ hằng tinh, gọi là Tinh hoàn, theo kiến thức của nhân loại các ngươi mà nói thì nó chính là quả cầu Dyson*.”
* Quả cầu Dyson là một siêu cấu trúc giả thiết bao quanh hoàn toàn một ngôi sao và hấp thu lấy một lượng lớn năng lượng thoát ra. Khái niệm này là một thí nghiệm giả định cố gắng giải thích làm thế nào một nền văn minh vũ trụ sẽ đáp ứng những yêu cầu về năng lượng một khi chúng vượt quá khả năng của nguồn tài nguyên trên hành tinh chủ của mình. Chỉ một tỉ lệ nhỏ năng lượng của ngôi sao chạm đến được bề mặt của bất kì hành tinh quay quanh nó. Việc xây dựng những cấu trúc quay xung quanh một ngôi sao sẽ cho phép một nền văn minh thu được nhiều năng lượng hơn rất nhiều.
“Tinh hoàn, quả cầu Dyson?”
Mộc Phàm bừng tỉnh hiểu ra.
Quả cầu Dyson là một lý luận của Freeman Dyson, để một hành tinh quay quanh một thiên thể có thể khai thác thu thập năng lượng tối ưu.
“Ý ngươi là trong Tinh hoàn này có một viên hằng tinh?” Hai mắt Mộc Phàm trừng to, nhìn quả cầu kim loại to lớn trước mắt.
Nó có đường kính khoảng chín mét, bề mặt có vô số phù văn lập lòe, Mộc Phàm liếc mắt liền nhận ra là thần văn thời đại Cựu thần.
Vũ trụ vạn tộc ngữ cũng bao gồm ngôn ngữ của các văn minh thời đại Cựu thần.
Mộc Phàm đọc hiểu được một ít, biết bên trong có một viên hằng tinh cường đại, có năng lượng kinh người.
“Đúng vậy ký chủ, bên trong có một viên siêu hằng tinh chứa đựng năng lượng nhiều hơn mặt trời một trăm vạn lần.”
Lời hệ thống đáp lại làm Mộc Phàm chấn động.
Siêu hằng tinh có năng lượng gấp trăm vạn lần mặt trời, quả thực không thể tin được.
“Một trăm vạn lần, chẳng phải ta đây phát tài sao?”
Hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, hưng phấn nói: “Hệ thống, thứ này đáng giá bao nhiêu tiền, ta có thể nạp nó hay không?”
Không thể không hưng phấn a, một viên hằng tinh siêu cấp đang ở trước mắt, hơn nữa còn bị phong ấn trong Tinh hoàn.
Bực này vì thế một hồi thật lớn tài phú, nạp phí một viên siêu cấp hằng tinh có thể đạt được bao nhiêu tiền?
“Ký chủ đừng có mơ mộng, ngươi cầm không nổi, thứ không thuộc về ngươi thì ngươi không thể nạp phí.”
Ai ngờ hệ thống lại dội một chậu nước lạnh, làm Mộc Phàm lạnh từ đầu đến chân.
Nhưng hắn không phục, nói: “Sao lại cầm không nổi, không phải nó đã bị áp súc nhỏ lại, còn bị phong ấn trong cái Tinh hoàn này sao?”
“Ký chủ có thể thử xem.” Hệ thống đáp lại một câu.
Mộc Phàm không phục, lập tức tiến lên, đứng trước quả cầu kim loại, giơ hai tay ôm lấy, thân hình đột nhiên biến to, nháy mắt ôm trọn quả cầu đường kính chín mét.
“Lên!”
Mộc Phàm quát to một tiếng, cơ bắp toàn thân phồng lên, bùng nổ tất cả lực lượng phối hợp luyện khí bàng bạc trong cơ thể.
Chỉ tiếc rằng dù có lực lượng cường đại đáng sợ như thế nhưng vẫn không thể lay động quả cầu kim loại trước mắt, nó không nhúc nhích chút nào.
Đúng vậy, Mộc Phàm không cách nào lay động nó, bởi vì bên trong có một viên hằng tinh siêu cấp, gấp trăm vạn lần mặt trời.
Ngẫm lại cũng đúng, hiện tại Mộc Phàm có năng lực nâng mặt trời lên sao?
Đáp án là không, cho nên không cần nói tới viên siêu hằng tinh trước mắt này rồi, căn bản không thể lay động.
Không cầm được thì không thuộc về hắn, đây là quy tắc của hệ thống, chỉ có thứ mà hắn cầm trong tay mới được xem là đồ vật của hắn, ngươi không lấy được còn có thể nói gì chứ?
“Già thiên thủ...” Mộc Phàm rít gào, thậm chí dùng cả nặng lực tăng phúc lực lượng gấp trăm lần, còn thi triển nguyên thần pháp tướng, Già thiên thủ.
Ầm!
Bàn tay to chụp tới, chấn động truyền khắp bốn phương nhưng vẫn không thể lay động quả cầu kim loại to lớn này chút nào.
Thấy như vậy, Mộc Phàm suy sụp từ bỏ, nhìn quả cầu kim loại không chút sứt mẻ trước mắt, suy nghĩ xem có thể thu vào tiểu thế giới hay không, hoặc là không gian trữ vật của hệ thống, kết quả sau khi thử là vẻ mặt ngây ngốc, thế mà thật sự không có biện pháp lay động.
Hắn xấu hổ, hỏi: “Hệ thống, làm như thế nào mới có thể lấy nó đi, hiện tại không phải thứ này thuộc về ta sao, ta đặt tay lên nó rồi trực tiếp nạp phí không được sao?”
“Ký chủ, mời tới buổi tối rồi hãy nằm mơ.”
Hệ thống lại dội nước lạnh, nói: “Chỉ khi nào ký chủ cầm ở trong tay mới xem như của ngươi, quy tắc chính là quy tắc, ngay cả cầm cũng không cầm được sao có thể xem là của ngươi chứ?”
“Đồ vật không thuộc về ký chủ, không cách nào nạp phí.”
Hệ thống trả lời dứt khoát lưu loát làm Mộc Phàm không biết nói thế nào.
Ý hệ thống chính là ngươi có bản lĩnh thì chộp vào trong tay là có thể nạp phí, thậm chí chộp cả tinh hệ tới nạp phí cũng được.
Nếu muốn dữ dội hơn nữa thì làm cho toàn bộ vũ trụ nằm trong tay ngươi, ngươi cũng có thể nạp hết vũ trị, cho nên nếu muốn nạp, trước hết phải cầm lấy.
Ngươi không lấy được thì không thuộc về ngươi.
Mộc Phàm chỉ có thể nhìn quả cầu kim loại trước mắt, rõ ràng thấy bảo bối siêu cấp nhưng không có biện pháp để cầm, cảm giác này thật sự khó chịu đến muốn phát điên.
“Hệ thống, nói đi, phải làm sao bây giờ?”
Không có cách nào khác, chỉ có thể nhờ hệ thống giúp đỡ, ta không làm được thì ta nạp tiền lấy nó đi được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận