Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 354: Mạt sát

-
Ầm ầm ầm...
Địa cầu sôi trào, vô số đốm đen, điểm sáng lần lượt bay lên, hội tụ thành một dòng lũ phá không mà đi.
Đây là vi rút, vô số vi rút hội tụ lại, bay hướng tới vũ trụ.
Cảnh tượng đáng sợ này làm vô số người chấn động, sợ hãi, cả đời khó quên.
Ở ngoài không gian địa cầu, các cường giả Siêu thể quan chiến đều bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt làm chấn động.
“Trời ơi!”
“Thượng đế ơi, đây là thật sao?”
“Cường giả truyền kỳ của phương đông.”
“Thật đáng sợ!”
Không ít cường giả Siêu thể phương tây run rẩy, nhìn một màn đáng sợ này, cảm giác mình còn chưa tỉnh ngủ.
Đây là thứ quỷ gì, toàn bộ vi rút trên địa cầu đều bị hút hết lên.
Lăng Sa đứng trong không gian, quanh thân thể là vô số tế bào vi rút, chúng hóa thành gió lốc không ngừng quay cuồng.
Chân không chấn động kịch liệt, dòng vi rút như nước lũ bị Lăng Sa hút vào trong cơ thể, hơi thở không ngừng tăng lên làm mọi người cảm nhận được một loại nguy cơ xưa nay chưa từng có.
Mọi người khủng hoảng.
Vi rút nguyên thể đáng sơ như vậy, ai có thể chống lại?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộc Phàm.
Chỉ thấy sắc mặt Mộc Phàm rất khó coi, trong lòng cũng cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt, đã cảm nhận được hơi thở tử vong từ trên người Lăng Sa.
Trong trạng thái vừa mới dung hợp bất tử chi lực, vẫn cảm thấy uy hiếp, có thể thấy được Lăng Sa biến dị đáng sợ đến mức nào.
“Lăng Sa, xin lỗi.”
Mộc Phàm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Lăng Sa ở phía đối diện, ánh mắt phức tạp.
Vốn muốn cứu đối phương, nhưng hiện tại xem ra không thể rồi, hệ thống cũng không có biện pháp khôi phục ý thức của nàng.
“Hệ thống, thật sự không có biện pháp sao?”
Hắn không cam lòng hỏi, không phải hệ thống vạn năng sao?
“Ký chủ, trừ phi ngươi nạp mười mặt trời, có lẽ có thể khôi phục ý thức đã biến mất.”
Câu trả lời của hệ thống làm lòng Mộc Phàm chìm vào đáy cốc.
Hố a!
Mộc Phàm mắng to trong lòng, mười mặt trời, ngươi nạp phân đi.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần lạnh lùng, nhìn Lăng Sa không ngừng lột xác, trong lòng đưa ra một quyết định.
Nếu không quyết định nhanh, rất có thể nhân loại địa cầu sẽ bị nàng tiêu diệt hết.
Hắn có thể cảm giác được, một khi Lăng Sa tiến hóa xong rồi bùng nổ thì nhân loại trên địa cầu không chống nổi sự ăn mòn của vi rút biến dị đáng sợ này.
Trong khoảnh khắc, có thể trực tiếp ô nhiễm tất cả sinh vật cùng nhân loại trên toàn cầu, biến tất cả thành một đám Kẻ thất lạc như nàng, còn chơi cái gì a.
“Lăng Sa, xin lỗi.”
Mộc Phàm hét to, hơi thở bùng nổ, giữa hai chân mày có một tia sáng dần nở rộ.
Giờ khắc này, rốt cuộc Mộc Phàm đã quyết định, thi triển thức mạnh nhất trong Cửu thiên cấm thuật, cũng là chiêu duy nhất có thể lau sạch ý thức vi rút điều khiển Lăng Sa.
Thanh thiên chi nhãn!
Ong!
Chỉ thấy Mộc Phàm mắt nhắm lại, giữa hai chân mày mày có một con mắt mở ra, tái nhợt, lạnh nhạt, vô tình, mang theo một loại ý chí huỷ diệt chúng sinh.
“Mai một!”
Mộc Phàm lạnh nhạt phun ra hai chữ, Thanh thiên chi nhãn đột nhiên bắn ra một luồng sáng.
Toàn bộ vũ trụ đột nhiên yên lặng, chỉ có luồng sáng kia cắt qua hư không u ám, một luồng sáng đáng sợ không cách nào hình dung được.
Trái tim mọi người ngừng đập, ý thức như đọng lại, ngây ngốc nhìn, trong mắt chỉ có một luồng sáng huỷ diệt cắt ngang hư không.
Xích!
Nơi ánh sáng đi qua, vạn vật mai một, tất cả vật chất đều bị xoá đi.
Lăng Sa cũng không ngoại lệ, dưới luồng sáng mà Thanh thiên chi nhãn bắn ra, thân thể nàng nhanh chóng hỏng mất, dần dần bị xoá đi.
Biểu tình cũng đọng lại, trong ánh mắt xuất hiện một chút tình cảm nhân loại, đau thương, thống khổ, giãy giụa, còn có vẻ được giải thoát.
“Mộc... Phàm...” Nàng nhìn Mộc Phàm, trong miệng lẩm bẩm.
Cuối cùng, theo ánh sáng hủy diệt đảo qua, thân thể Lăng Sa tan rã hết, cuối cùng hóa thành bụi bặm biến mất.
Chỉ liếc mắt một cái, Lăng Sa cường đại đến làm người tuyệt vọng đã bị huỷ diệt.
Hô!
Mộc Phàm thở ra một hơi, con mắt giữa hai chân mày chậm rãi khép lại, ánh sáng diệt thế cũng biến mất, hơi thở khôi phục bình thường.
Mộc Phàm vừa rồi thật đáng sợ, lạnh nhạt, vô tình, không có một chút tình cảm, chỉ có ý chí xoá sạch vạn vật.
Khi hắn mở hai mắt, Lăng Sa đã biến mất.
Cảm xúc của Mộc Phàm có chút hạ xuống, vốn muốn cứu Lăng Sa, nhưng cuối cùng không được như mong muốn, vẫn phải ra tay giết nàng.
Đứng trong vũ trụ, Mộc Phàm ngơ ngác không nói gì, đột nhiên xoay người giơ tay chộp tới địa cầu.
Ong, không gian dao động, một cái hộp rơi vào trong tay, bị Mộc Phàm phong ấn.
Đây là một hủ tro cốt, ảnh chụp bên trên đúng là Lăng Sa.
Hắn trực tiếp lấy từ Khu thứ tám, hắn phong ấn để không cho hoàn cảnh trong vũ trụ hủy diệt cái hộp này.
Cầm cái hộp, Mộc Phàm yên lặng nhìn ảnh chụp.
Một màn này rơi vào trong mắt Long Xuyên cùng cao thủ Khu thứ tám, một đám đều im lặng.
Mộc Phàm tự tay giết Lăng Sa, tuy rằng sau khi bị vi rút ô nhiễm thì không còn là nàng nữa, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở, cứu không được, cuối cùng chỉ có thể giết.
“Lăng Sa, xin lỗi, ta không cứu được ngươi.”
Nhìn ảnh chụp trên hộp, Mộc Phàm thở dài, lấy tay bắt một ít tro tàn phiêu đãng trong không gian bỏ vào trong hộp.
Đây là một chút tro bụi còn sót lại, Mộc Phàm để vào trong hộp, khắc hoạ từng đạo trận văn phong ấn.
“Mai táng ngươi trong tinh không mênh mông, để vô số sao trời làm bạn cùng ngươi.”
Nói xong, Mộc Phàm giơ tay ném hộp, hộp tro cốt của Lăng Sa lập tức bay sâu vào vũ trụ, hướng ra khỏi hệ Thái dương.
Nhìn hủ tro cốt biến mất, Mộc Phàm yên lặng một hồi lâu, mới xoay người chợt lóe, biến mất khỏi tầm mắt vô số người.
Tới giờ phút này, mọi người mới như trong mộng tỉnh lại, một đám vẫn chưa hết chấn động vì cảnh tượng vừa rồi.
Trong đầu mọi người vẫn còn hình ảnh Lăng Sa hội tụ vô số vi rút để tiến hoá, cuối cùng bị một luồng sáng từ giữ hai chân mày của Mộc Phàm mạt sát.
Đó là thật sự hạ gục trong nháy mắt hạ, khiến người ta phải sợ hãi, vô số người sôi trào, cuồng nhiệt, có thêm nhận thức về sự cường đại của Mộc Phàm.
“Truyền kỳ!”
“Truyền kỳ của nhân loại!”
Giờ phút này, vô số người hoan hô, sôi trào, càng sùng bái Mộc Phàm hơn.
Có lẽ đây chính là một loại hiệu ứng mà Mộc Phàm mang đến, trong lúc vô tình gom được vô số người hâm mộ, thanh danh vang dội.
“Đi thôi, đi về trước.”
Đám người Long Xuyên liếc nhau, sôi nổi gật đầu.
Cường giả chín khu phương đông, phương tây đều lặng yên xoay người trở về.
Lúc này, ở trong vũ trụ còn có không ít cường giả không phải nhân loại quan sát toàn bộ trận chiến này, tràn đầy kiêng kị cùng sợ hãi đối với Mộc Phàm.
“Nhân loại này thật đáng sợ.”
Trong bọn chúng có một bộ phận thuộc về sinh vật bản thổ địa cầu biến dị tiến hóa thành yêu thú cường đại, vô cùng kính sợ Mộc Phàm.
Còn có một ít thì thuộc về giống loài xâm lấn, bị vũ lực cường đại của Mộc Phàm trong trận chiến vừa rồi khuất phục.
Đến tận đây, dù là yêu thú bản thổ hay là sinh vật ngoại lai đều thành thật, toàn bộ yêu thú, dị thú trên địa cầu đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đây là uy hiếp mạnh mẽ đến từ Mộc Phàm.
Sau khi mọi người rời đi, ở chỗ sâu trong vũ trụ, một cái hộp lẳng lặng bay khỏi hệ Thái dương.
Lúc này, từ tro tàn trong hộp đột nhiên toát ra một chút vật chất màu đen quỷ dị, bắt đầu đen xen.
Sau đó một giọt vật chất đáng sợ ra đời, từ tro tàn sống lại, bắt đầu khôi phục.
Không có ai biết, Lăng Sa đã bị tiêu diệt thế mà còn có thể khôi phục từ tro tàn, thậm chí càng đáng sợ hơn.
Hộp tro cốt nhanh chóng bay đi, đột nhiên phía trước xuất hiện một vết nứt không gian, hộp tro cốt lập tức chui vào trong đó, biến mất.
........
Bên kia, địa cầu, Khu thứ tám.
Mộc Phàm về tới biệt thự, ngồi xuất thần trên sô pha.
Hắn hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu gặp Lăng Sa, nữ hài lỗ mãng hấp tấp xâm nhập biệt thự, đá hỏng cửa nhà hắn.
Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu, cuối cùng Mộc Phàm thở ra một hơi, hoàn toàn gạt đi những suy nghĩ này, người đã chết, nghĩ nhiều thêm cũng không có tác dụng gì.
“Gần đây quá mệt mỏi, đã lâu không ngủ rồi, đi ngủ một giấc thôi.”
Mộc Phàm ngáp một cái, đi vào phòng ngủ.
Một giấc ngủ này kéo dài một ngày một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Phàm từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, ý chí nguyên thần lại tăng lên, xem như niềm vui ngoài ý muốn.
“Lại là một ngày tốt đẹp.”
Mộc Phàm duỗi người, năng lượng tràn đầy trong cơ thể.
Đinh!
“Cửa hàng thời gian đã đổi mới, mời ký chủ nhanh chóng xem xét.”
Đúng lúc này, trong đầu truyền đến tiếng hệ thống nhắc nhở khiến Mộc Phàm sửng sốt.
“Cửa hàng đổi mới sao?”
Mộc Phàm lập tức hứng thú, lần này có thể gặp bảo bối gì đây?
Mang theo sự chờ mong, hắn lập tức chìm vào giao diện hệ thống trong đầu, mở cửa hàng thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận