Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 630: Dọa sợ các Chúa Tể

---
“Kí chủ, ngươi quyết định?”
Hệ thống không giấu được vẻ kinh ngạc trong câu hỏi.
Mộc Phàm mà lại muốn đoạt căn nguyên Đại Đạo sao.
“Đúng, không làm như vậy ta đào đâu ra căn nguyên Đại Đạo?”
Hắn bày ra vẻ mặt kiên định, quyết tâm muốn cướp một mớ căn nguyên Đại Đạo.
“Lấy số căn nguyên ngươi để dành tới giờ, vừa tốt có thể mượn hai phần ngàn năng lực của bản hệ thống, muốn nạp chơi không?”
Hệ thống nhắc nhở một tiếng.
“Bắt đầu đi.”
Mộc Phàm nói xong thì nắm bàn tay lại, trước mắt lập tức hiển hiện vô số màn sáng đan xen, pháp tắc Đại Đạo chồng chất tạo thành vách ngăn.
Hành động của Mộc Phàm khiến các Chúa Tể trông thấy đều phải giật mình.
“Ngươi muốn làm thật?”
Chúa Tể Thời Gian dùng vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi.
Gia hỏa này làm thật, không phải nói giỡn, thế mà thật muốn cướp đoạt căn nguyên của ba ngàn đại đạo, ngươi là đang tìm đường chết a.
“Không tranh không đoạt, chẳng lẽ căn nguyên sẽ tự rơi trúng đầu ta?”
Mộc Phàm hỏi ngược một câu.
Hắn khinh thường nói: “Đại đạo tranh phong, tranh cũng là căn nguyên, nếu không còn có ý nghĩa gì tồn tại?”
“Ta cũng là vì căn nguyên.”
Mộc Phàm kiên quyết, dáng vẻ không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Thấy vậy, tám vị Chúa Tể bị chấn động, buột miệng thốt thành tiếng.
Bọn họ cứ tưởng rằng Mộc Phàm chỉ nói giỡn, không nghĩ tới thế mà làm thật, không sợ chết?
“Không được!”
Mắt thấy Mộc Phàm muốn động thủ, đám Chúa Tể ngồi không yên, lập tức đứng ra ngăn cản.
“Thế nào, các ngươi muốn ngăn trở ta thành đạo?”
Mộc Phàm lạnh lùng chất vấn.
Tám vị Chúa Tể hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không nói gì.
Ngăn trở người thành đạo thế nhưng là tối kỵ, không chết không thôi, ai dám làm?
“Nghe đã, chúng ta cũng không phải là ngăn trở ngươi thành đạo.”
Chúa Tể Thời Gian mở miệng.
Hắn thản nhiên nói: “Chúng ta chỉ là không muốn ngươi phá hư kế hoạch mở chung cực cổ lộ, một khi ngươi cướp đoạt của đại đạo, mặc kệ thành công hay không, đều sẽ ảnh hưởng kế hoạch.”
“Phàm là chuyện phá hư kế hoạch, chúng ta là tuyệt đối không cho phép.”
Hắn nói ngắn gọn.
“Chính xác, không cho phép kế hoạch chung cực bị phá hư.”
Các Chúa Tể còn lại cũng nhao nhao tỏ thái độ.
“Tin các ngươi mới là lạ.”
Mộc Phàm hừ lạnh, khinh thường nói: “Không cho ta giết Đạo Chủta cũng coi như xong, hiện tại ta muốn kiếm căn nguyên các ngươi cũng muốn ngăn cản, rõ ràng không muốn để cho ta thành đạo.”
“Các ngươi muốn ngăn cản, cứ tới là được.”
Hắn nói xong, ngưng tụ lượng pháp tắc kinh người trên hai tay, đại đạo chi lực khủng bố tới mức khiến vách ngăn đại đạo rung động kịch liệt, phảng phất muốn sụp đổ.
Tám vị Chúa Tể nhìn mà sợ.
Hắn thật sự có thể đánh vỡ vách ngăn đại đạo, nếu để mặc vậy, kế hoạch chung cực sẽ bị phá hư, vô số kỷ nguyên nỗ lực coi như uổng phí.
“Dừng tay!”
Các chúa tể ào ào xuất thủ ngăn cản Mộc Phàm.
Tám vị Chúa Tể toàn lực xuất thủ, triệt tiêu lực lượng của Mộc Phàm.
“Ngươi muốn căn nguyên, chúng ta cho ngươi.”
“Mau dừng tay!”
Đám chúa tể không dám không nương tay, toàn lực ứng phó, rốt cục miễn cưỡng ngăn được Mộc Phàm, nhưng lòng vẫn còn hoảng sợ.
Gia hỏa này thật sự là quá dọa người, lại dám làm xằng làm bậy, hoàn toàn không nể nang ai.
Rầm rầm rầm.
Đại đạo chi lực sôi trào, pháp tắc nổ tung, lực lượng kinh khủng đan vào lẫn nhau va chạm, cuối cùng chôn vùi ở trong hư vô.
Nhìn thấy vậy, tám vị Chúa Tể nhẹ nhàng thở ra.
Mộc Phàm lại mặt lạnh lùng, chất vấn: “Nếu các ngươi không cho ta một cái công đạo, ta coi như các ngươi là muốn kết thù.”
“Thôi thôi, chúng ta cho ngươi.”
Các Chúa Tể có chút bất đắc dĩ, sao thằng này khó chơi thế.
Không có cách.
Tâm tính bọn họ muốn sập hết rồi, vô số kỷ nguyên đến nay, ngoại trừ Bàn Chủ đã từng đánh cho tâm tính chúng nó sụp đổ, bây giờ lại xuất hiện một tia gợn sóng.
Mộc Phàm thế mà khiến tâm tính chúng nó kém chút sập.
Kiên trì vô số kỷ nguyên, yên lặng kế hoạch, cũng không thể ngay thời khắc mấu chốt này như xe bị tuột xích, nếu không sự nỗ lực vô số kỷ nguyên đến nay hoàn toàn uổng phí.
“Cho ngươi.”
Nhân Quả dẫn đầu quăng ra một đống căn nguyên pháp tắc lớn, từng cái từng cái xen lẫn, rõ ràng đều là ngụy căn nguyên Đại Đạo hoàn chỉnh, mà lại số lượng còn không ít a.
“Chư vị, cho hắn đi, miễn hắn lại làm ra hành động nguy hiểm gì.”
Chúa Tể Nhân Quả cười khổ lắc đầu, lòng đã sắp lạnh.
Vì kế hoạch kia, Nhân Quả cam nguyện từ bỏ, thậm chí không tiếc nói thêm mấy câu thuyết phục đồng bọn.
Làm một phương Chúa Tể, cao cao tại thượng, có bao giờ phải chịu cảnh ngộ như thế chưa?
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
Chúa Tể Thời Gian nhàn nhạt hỏi một câu.
Hắn nhìn Mộc Phàm, ánh mắt lóe lên vô số dòng lũ thời gian, trong tay ngưng tụ ra từng sợi căn nguyên Đại Đạo, tất cả đều là căn nguyên Đại Đạo hoàn chỉnh.
“Ta có 365 ngụy căn nguyên Đại Đạo hoàn chỉnh, cho ngươi đi.”
Nói xong, Chúa Tể Thời Gian ném qua.
“Chúng ta cũng có cỡ đó.”
Đám Chúa Tể còn lại đen mặt, lấy ra không ít căn nguyên Đại Đạo hoàn chỉnh ném cho Mộc Phàm.
Vì ngăn cản hắn làm loạn, cũng là đủ liều, từng Chúa tể một cũng phải dốc hết cả tiền vốn.
Mộc Phàm mặt không thay đổi thu nhận, kỳ thật, trong bụng hắn đã nở hoa.
“Hệ thống, tính toán xem, có đủ cho ta ngưng tụ ba ngàn nguỵ đại đạo hoàn chỉnh không?”
Trong lòng của hắn đắc ý mà hỏi.
Kỳ thật vừa mới nãy hắn cũng chỉ đang làm dáng, hù dọa những chúa tể này, nhìn phản ứng của bọn hắn, quả nhiên có khả năng chơi tống tiền nha.
Mơi động tí đã dọa sợ các chúa tể, lập tức liền lấy căn nguyên Đại Đạo ra đưa hắn.
Nói thật, Mộc Phàm cũng không dám chơi cứng với hạch tâm đại đạo đâu, dù sao hắn vẫn còn chưa đủ mạnh ngang với đại đạo.
Huống hồ nếu thật sự hắn phá kế hoạch hư chung cực cổ lộ như lời bọn họ nói, đối với hắn cũng là một loại tổn thất.
“Kí chủ, còn thiếu hơn một nửa.”
Hệ thống thống kê xong thì kết luận, còn chưa đủ.
Tám vị Chúa Tể đưa hắn số lượng ngụy căn nguyên Đại Đạo hoàn chỉnh không ít, nhưng tuyệt đối không đủ.
Nghe vậy, sắc mặt Mộc Phàm có chút không dễ nhìn.
Hắn quét qua tám vị Chúa Tể, nói ra: “Số lượng căn nguyên Đại Đạo chưa đạt nhu cầu của ta, các ngươi mà không có cách đáp ứng được, ta vẫn là sẽ động thủ.”
“Còn kém bao nhiêu?”
Chúa Tể Nhân Quả đen mặt hỏi.
Các Chúa tể khác tức giận đến phát run, quá xảo trá, là tên đầu tiên dám làm trò với Chúa Tể luôn á.
“Còn kém tám ngàn ngụy căn nguyên Đại Đạo, các ngươi nhắm kiếm nổi không.”
Mộc Phàm thuận miệng nói ra.
Tám vị Chúa Tể nghe xong, mặt đều xanh.
Ngươi còn dám nói cái giọng đó, tám ngàn hoàn chỉnh ngụy căn nguyên Đại Đạo.
“Tiểu tử, ngươi đừng được voi đòi tiên.”
Sát Lục Chúa Tể chịu đựng nộ khí nói ra.
“Được một tấc lại muốn tiến một thước?”
Mộc Phàm cười, nụ cười kia cay độc khiến lòng người rét lạnh.
Chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Ta không giết những quân cờ Đạo Chủ dưới trướng các ngươi, nhưng ta muốn đoạt căn nguyên Đại Đạo thì các ngươi lại ngăn cản.”
“Vừa mới là các ngươi nói, ta muốn căn nguyên Đại Đạo, các ngươi sẽ cho ta, hiện tại đổi ý rồi à?”
Nghe Mộc Phàm chất vấn như vậy, sắc mặc tám vị Chúa Tể nhìn không tốt, kém chút thì nhịn không được xuất thủ lần nữa.
Còn tốt, Chúa Tể Nhân Quả dẫn đầu nói: “Ngươi chờ một chút, trên thân chúng ta hiện không có, nhưng các chúa tể khác ắt có không ít.”
“Cáo tri Bàn Chủ, để hắn định đoạt đi, phong ấn hắn hay là như thế nào?”
Chúa tể khác thì giao lưu trong bóng tối, rất nhanh, Chúa Tể Thời Gian truyền tin tức vào một mảnh tối tăm không biết ở nơi nào.
Ông!
Nháy mắt, một tiếng rung kỳ dị truyền đến, ba ngàn đại đạo run lẩy bẩy.
Sắc mặt Mộc Phàm cứng lại, kinh nghi ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy hư vô nứt ra, từ bên trong chậm rãi lộ ra một thân ảnh mơ hồ, nhìn không thấu chân thân, không rõ ràng hơi thở ra sao hay đang ở vị trí.
Chỉ nghe Chúa Tể Thời Gian mở miệng nói: “Vận mệnh, xin báo cho Bàn Tôn biết nơi này phát sinh sự tình gì.”
“Bàn Tôn đã biết, chuẩn!”
Cái bóng người hư vô kia đạm mạc nói xong, một ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn chăm chú Mộc Phàm, sau đó bóng người dần dần biến mất không còn tăm tích.
Soạt!
Sau một khắc, trong hư vô rủ xuống một luồng ánh sáng, vừa vặn rơi vào trước mắt Mộc Phàm.
Nhìn đám ánh sáng trước mắt, đồng tử Mộc Phàm nhanh chóng co lại, đây là căn nguyên, lít nha lít nhít vô số ngụy căn nguyên Đại Đạo đan vào một chỗ.
Đoán chừng chí ít phải có khoảng tám ngàn ngụy căn nguyên Đại Đạo, thế mà cho thật?
“Ta đi, đây không phải là thật a?”
Mộc Phàm có chút kinh nghi, thậm chí hoài nghi.
Cho hắn dễ dàng như vậy sao, mà lại, vị Bàn Tôn kia thế mà biết hết thảy chuyện ở nơi?
Còn có, cái bóng người hư vôvừa mới nãy kia, chính là Vận Mệnh Tôn Giả, vị Chúa Tể thần bí khó lường này, chính là trợ thủ đắc lực bên cạnh Bàn Tôn, là cố vấn của đám Chúa Tể.
Có vận mệnh bên người, không người có thể thoát khỏi kế hoạch hắn trù định cho.
“Hệ thống, đó thật sự là Chúa Tể Vận Mệnh?”
Tâm lý Mộc Phàm có chút rung động, vừa nãy khi bị Chúa Tể Vận Mệnh nhìn, ngụy đại đạo vận mệnh chi lực của hắn thế mà không cách nào vận dụng.
Đây quả thực không thể tin được.
Nếu là đối đầu Chúa Tể Vận Mệnh, hắn tuyệt đối không chịu nổi một kích.
Chuyện vừa nãy khiến cho Mộc Phàm triệt để tỉnh ngộ, đối mặt đám chúa tể kia, bản thân hắn bị áp chế và hạn chế rất nhiều.
“Kí chủ không cần phải lo lắng, hắn chỉ muốn nhắc nhở ngươi thôi, để ngươi biết thế nào là tốt xấu.”
Hệ thống nhàn nhạt nói tiếp: “Chờ ngươi hoàn thành ngưng tụ ba ngàn ngụy đại đạo, là đã có thể vô địch cấp bậc Chúa Tể.”
“Hệ thống, ngươi nói như vậy càng khiến ta cảm thấy bất an.”
Mộc Phàm mắng thầm.
Xét theo tính tình chẳng ra gì của hệ thống, nó càng nói ngươi vô địch, thì khẳng định càng có vấn đề.
“Tốt, hiện tại số căn nguyên ngươi muốn đã tề tụ, hãy theo chúng ta tiến vào Chúa Tể điện, đợi đến khi chung cực cổ lộ mở ra?”
Thấy Mộc Phàm thu tám ngàn nguỵ đại đạo hoàn chỉnh vào rồi, Chúa Tể Nhân Quả mở miệng.
Lần này coi như hết vấn đề nha, lại có vấn đề, khả năng cũng không cần bọn họ ra tay, mà chính là phía trên ra tay, vị Chúa Tể Vận Mệnh vừa mới xuất hiện kia và Bàn Tôn sẽ đích thân xuất thủ.
Mộc Phàm cũng rõ ràng, đối phương vừa mới đã cảnh cáo, thấy tốt thì lấy.
Huống chi mục đích của Mộc Phàm đã đạt thành, mà còn ngoài dự liệu, thậm chí từ đó thăm dò rõ ràng tình huống của đám chúa tể này.
Tỉ như, tất cả Chúa Tể đều tuân theo hiệu lệnh của Bàn Tôn, đại biểu cho vị Bàn Tôn kia mới là chính chủ, là tồn tại chí thượng bên trong cấp Chúa Tể.
“Vậy thì đi thôi.”
Mộc Phàm suy tư một phen, cuối cùng đáp ứng.
Đã gom đủ căn nguyên Đại Đạo, lưu tại nơi này cũng không có ý nghĩa.
Thuộc hạ của hắn thì không cần lo lắng, nếu gặp nguy hiểm bọn họ khẳng định có thể tự giải quyết.
“Tốt!”
Đám Chúa Tể ào ào nhẹ nhàng thở ra, tám vị Chúa Tể hợp lực mở ra một thông đạo trong hư vô.
Mộc Phàm hơi híp mắt, kinh ngạc trông thấy cuối thông đạo có một tòa cổ điện thần bí, tản ra hơi thở chí cao vô thượng.
Chúa Tể điện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận