Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 231: Lần này không hố được ta rồi!

----
“Chín tỷ chín chỉ để khôi phục tu vi, hệ thống, ngươi không cần hố ta như vậy.”
Trong lều, Mộc Phàm không ngừng mắng to, tức giận đối với đề nghị của hệ thống.
“Ký chủ, chỉ cần chín tỷ chín, ngươi có thể khôi phục tu vi trong nháy mắt, còn có thể mạnh hơn so với bản thân trước đó, một mình đánh mười mình lúc trước.”
“Chín tỷ chín ngươi không thiệt thòi, càng nạp càng yên tâm.”
Hệ thống còn đang siêng năng khuyên bảo.
“Lăn!”
Mộc Phàm hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Muốn hố tiền ta, một đồng cũng không nha, nhìn xem đây là cái gì?”
Nói xong, Mộc Phàm lấy ra một đồ vật, trong lòng bàn tay có thêm một khối vuông.
Thứ này đúng là Năng lượng nguyên.
Hắn cười cười nói: “Hệ thống, ta có khối Năng lượng nguyên này, còn cần ngươi hỗ trợ khôi phục sao, ngươi đùa cái gì vậy.”
Không sai, Mộc Phàm có một khối Năng lượng nguyên, có thể hấp thu bổ sung tiêu hao bất kỳ lúc nào, cần gì lãng phí tiền để khôi phục tu vi của mình?
“Như thế nào, không có lời gì để nói, lần này ngươi không hố được ta rồi.”
Mộc Phàm đắc ý cười, hệ thống im miệng không nói gì nữa.
Nhìn thấy hệ thống im re, Mộc Phàm cũng không nói gì thêm, bắt đầu hấp thu năng lượng bàng bạc từ khối Năng lượng nguyên này.
Ong!
Năng lượng nguyên khẽ run lên, phát ra ánh sáng mờ ảo, một luồng năng lượng cường đại được dẫn ra, rót vào trong cơ thể, nháy mắt bị Mộc Phàm luyện hóa hấp thu.
Thân thể trống rỗng như một vùng biển khô cằn tham lam hấp thu năng lượng từ Năng lượng nguyên.
Chưa đầy ba hơi thở, Mộc Phàm đã khôi phục một phần tu vi, luyện khí bắt đầu tràn đầy.
Thậm chí bởi vì bị hút cạn, lúc khôi phục lại dù thân thể, luyện khí, đều trở nên càng thêm cứng cỏi, co đọng hơn.
Tiếng ầm ầm từ trong cơ thể truyền đến, luyện khí lao nhanh như sóng biển, quét qua mỗi tế bào trong thân thể, không ngừng rèn luyện, làm thân thể tăng cường từng chút.
“Thật là thoải mái a.”
Trong quá trình khôi phục, Mộc Phàm cảm giác thân thể không ngừng căng tràn, sảng khoái.
Thân thể vốn trống rỗng bắt đầu tràn đầy, cảm giác lực lượng đã được khôi phục, quá trình thật sự vô cùng kỳ diệu, làm người ta trầm mê.
Thời gian trôi qua từng chút một, luyện khí giờ lại tràn ngập toàn thân, tựa như biển rộng, quay cuồng rít gào.
Sau khi khôi phục lại, luyện khí trong cơ thể Mộc Phàm cường đại thêm hai ba phần so với trước đó, dù là chất lượng hay là số lượng đều gia tăng.
Thân thể trở nên càng cường đại hơn, toàn bộ cơ thể được rèn luyện một lần nữa.
Cấp bậc vẫn là cấp bậc cũ nhưng chất lượng, số lượng lại tăng lên, có thể nói là trong họa có phúc, phá rồi lại lập, thực lực lại tăng thêm.
Hô!
Mộc Phàm há mồm thở ra một hơi, trong lúc nhất thời, trong lều trại có cuồng phong gào thét, thổi bày toàn bộ lều trại lên không trung, lập tức rơi vào dung nham hóa thành tro tàn.
Một màn này đúng lúc bị những người xung quanh nhìn thấy, một đám ngơ ngác nhìn Mộc Phàm đang lơ lửng cách mặt đất nửa thước, toàn thân tản ra dao động cường đại.
“Trời đất, hình như hắn càng mạnh hơn trước.”
Cách đó không xa, bọn Quân Mạc Tiếu sợ ngây người.
Trong lòng bọn họ có một loại cảm giác không thể diễn tả, bất lực, chua xót, cảm giác so với Mộc Phàm, bọn họ không là gì cả.
“Ách, không cẩn thận thổi bay.”
Mộc Phàm có chút xấu hổ sờ sờ mũi, khiến không ít người trợn trắng mắt.
Trong lòng mọi người thầm mắng, tên này tuyệt đối là cố ý, một hơi thổi bay lều trại, bốn phía còn có cuồng phong gào thét, làm ra trận thế lớn như vậy, chắc chắn đang trang bức.
“Ngươi khôi phục lại rồi sao?”
Lúc này, trong một cái lều khác, Diêm Thanh Sơn vừa ra thấy cảnh như vậy lộ vẻ kinh ngạc.
Mộc Phàm chậm rãi hạ xuống, cười nói: “Đúng vậy, vừa mới khôi phục không ít, hiệu trưởng, thương thế của ngươi không thành vấn đề đi?”
“Cũng không đáng lo ngại, tu dưỡng mấy ngày là tốt rồi.”
Diêm Thanh Sơn hồn nhiên không thèm để ý nói, trên mặt có chút cảm khái.
Không nghĩ tới Mộc Phàm có thành tựu cùng thực lực kinh người như thế, cả sinh vật cấp Bán thần đều bị dọa chạy.
Hắn suy nghĩ có phải tiểu tử này đã vượt cấp Siêu thể, trở thành một cường giả Truyền kỳ hay không.
Thật ra Diêm Thanh Sơn không biết, một mũi tên tốn hết mười tỷ, hiện tại hắn vẫn còn đau lòng đây, mười tỷ như ném đá trên sông, không vớt được gì, chỉ có trang bức.
“Mộc Phàm, ngươi thật sự bước vào cấp độ Truyền kỳ trận sư?”
Lúc này, phó hiệu trưởng Phục Hải đi tới, vẻ mặt kích động, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Mộc Phàm.
Nhìn ánh mắt này, toàn thân Mộc Phàm không được tự nhiên, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Có thể xem như vậy, khiến mọi người chê cười.”
“....”
Những người chung quanh, dù là học sinh hay đạo sư đều trợn trắng mắt, thầm mắng lại trang bức.
Còn chê cười, mẹ nó ngươi là Truyền kỳ trận sư, ai dám cười ngươi, sùng bái ngươi còn không kịp, đặc biệt là một đám trận sư kia, người nào người nấy hai mắt như sói như hổ nhìn Mộc Phàm, tràn ngập sự nóng bỏng.
“Mộc Phàm, có... Có thể hay không....” Phục Hải xoa xoa tay, vẻ mặt xấu hổ, bộ dạng muốn nói lại thôi có vẻ rất buồn cười.
Thật ra hắn muốn nói ta muốn bái ngươi làm sư phụ, nhưng nói không nên lời bởi vì không có mặt mũi nào mà nói vậy a.
Đường đường phó hiệu trưởng, nếu trước mặt mọi người mở miệng nói muốn bái một học sinh làm sư phụ, vị trí phó hiệu trưởng cũng không cần ngồi nữa.
Nhưng gặp được vị Truyền kỳ trận sư Mộc Phàm này, nếu không thể học tập sẽ thật sự phát cuồng, hối hận, thậm chí giậm chân đấm ngực.
Mộc Phàm nhìn ra chút tâm tư của lão, âm thầm buồn cười, lão nhân này muốn mở miệng lại không dám, muốn học tập trận pháp cao thâm hơn mà thôi.
Là một Trận pháp tông sư, Phục Hải xem như nhất lưu, nhưng đối mặt với một vị Truyền kỳ trận sư, thật sự như là một đứa trẻ đối mặt với người lớn.
“Phục lão, ngươi muốn cùng ta bàn luận về huyền diệu của trận pháp sao?” Mộc Phàm cười hỏi câu.
Lời này khiến Phục Hải mừng rỡ không thôi, vội vàng gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, ta muốn lãnh giáo một chút huyền bí của trận pháp cấp Truyền kỳ.”
“Chuyện này...” Mộc Phàm có chút khó xử.
Không phải là không muốn, mà là dạy như thế nào a, Truyền kỳ trận sư, tầng thứ này yêu cầu tự mình lĩnh ngộ, dù sao nhận thức cùng lĩnh ngộ của mỗi người không giống nhau.
Hắn dựa vào hệ thống thăng cấp, có nói ra lĩnh ngộ của mình thì người khác cũng rất khó thu hoạch.
Nhưng còn có một biện pháp, đó chính là ngọc giản truyền thừa.
“Không được sao?” Phục Hải có chút thất vọng rồi.
Mộc Phàm lắc đầu nói: “Ngài hiểu lầm, không phải là không được, ta chỉ mua một phần ngọc giản truyền thừa từ Tiên võng, sau khi vất vả lĩnh ngộ liền có thành tựu hiện tại.”
“Nếu Phục lão muốn đột phá, sao không tự mua một cái đây?” Mộc Phàm nói xong chớp chớp mắt, ý là trên Tiên võng có bán ngọc giản truyền thừa, ngươi tới thỉnh giáo ta làm gì?
“Cái gì?”
Lời này của Mộc Phàm khiến mọi người chung quanh kinh ngạc.
Đặc biệt là một đám trận sư, bọn họ hưng phấn không thôi, kích động nhìn Mộc Phàm.
“Vị... Đồng học này, ngươi nói thật sao?” Một đạo sư trận pháp không nhịn được mở miệng hỏi.
Các trận sư khác đều đồng loạt nhìn qua, ngay cả Phục Hải, Diêm Thanh Sơn cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn.
Vị thư ký xinh đẹp đang dìu Diêm Thanh Sơn, Tiểu Ngải, cũng tỏ vẻ tò mò.
“Khụ...” Mộc Phàm thấy đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ho khan một tiếng mới từ từ nói: “Ta cũng chỉ vô tình thấy một cửa hàng bày bán ngọc giản truyền thừa trên Tiên võng, đầy đủ chủng loại, có luyện khí, luyện đan, trận pháp.”
“Ta tò mò nên trực tiếp mua ngọc giản truyền thừa của ba hệ thống luôn, kết quả liền lĩnh ngộ.”
Nói xong hắn buông tay, vẻ mặt vô tội, giống như đang nói ta xem ngọc giản truyền thừa mới có thành tựu như bây giờ.
Những người khác ngây ra, ngơ ngác nhìn Mộc Phàm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, trang bức.
“Gia hỏa này, thật biết trang bức.”
Quân Mạc Tiếu thiếu chút nữa ngất xỉu, chưa bao giờ gặp người biết trang bức như thế.
“Trên Tiên võng mặt có bán ngọc giản truyền thừa sao?” Hai mắt Phục Hải trừng to, trợn mắt há hốc mồm.
Ngọc giản truyền thừa chính là thứ mà một ít cường giả, đại sư trước khi chết không muốn tri thức cả đời theo vào quan tài, bất đắc dĩ chế tạo ra.
Mộc Phàm lại nói trên Tiên võng có bán, lại còn đầy đủ chủng loại, sao cảm giác giống như muốn đảo lộn nhận thức bọn họ a?
“Đúng vậy, hình như tên là cửa hàng tạp hóa Tiên phàm, ta còn suy đoán cửa hàng này có phải do thần tiên mở hay không đó.”
Hắn nói như có chuyện lạ, lời nói nửa thật nửa giả, không đỏ mặt chút nào.
“Cửa hàng tạp hóa Tiên phàm?”
Một đám người chung quanh nhìn nhau, trong lòng nửa tin nửa ngờ, đều nghĩ khi trở về phải xem thử coi có thật hay không a.
Mà hiệu trưởng Diêm Thanh Sơn bên cạnh thì đang mỉm cười nhìn hắn, như đã sớm xem thấu hết thảy.
“Tiểu tử này rất qủy quái, cửa hàng kia nhất định là hắn mở.”
Diêm Thanh Sơn không nhịn được mà bật cười, đã xem thấu lời nói của Mộc Phàm, hiển nhiên là đang quảng cáo.
“Hiệu trưởng, tình huống tiết điểm không gian số hai như thế nào?”
Mộc Phàm đột nhiên xoay người đi hướng về phía Diêm Thanh Sơn hỏi một câu, trong lòng rất muốn biết là ai tấn công tiết điểm không gian số hai?
“Tiết điểm không gian số hai... “
Diêm Thanh Sơn chậm rãi mở miệng, vừa muốn nói gì đó thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Ầm ầm!
Không gian lại chấn động, trong hư không đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng to, khiến sắc mặt mọi người thay đổi.
“Bọn họ tới rồi.” Diêm Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Mộc Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy được bên ngoài lỗ hổng có rất nhiều bóng dáng đáng sợ.
Trong đó liền có Hỏa ma bị hắn trọng thương, nó đã trở lại, hơn nữa lần này không chỉ có Hỏa ma, còn có rất nhiều địch nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận