Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 305: Các ngươi không cơ hội

--
Thanh Bắc, trung tâm truyền tống, một quầng sáng hiện lên.
Mộc Phàm về tới học viện, vừa ra tới liền thấy chung quanh có không ít người giống hắn, vừa mới truyền tống về.
Hắn cảm giác được trong học viện Thanh Bắc có nhiều học sinh hơn so với lúc trước.
“Tình huống như thế nào?”
“Thật nhiều người.”
Mới ra tới, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của không ít đồng học chung quanh.
Có học sinh vừa mới làm nhiệm vụ về, không rõ chuyện gì.
“Đồng học, đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhìn như đã xảy ra chuyện lớn.”
Hai gã nam sinh vừa trở về không rõ chuyện gì lập tức giữ chặt một vị đồng học dò hỏi tình huống.
“Các ngươi không biết sao?” Tên nam sinh bị giữ lại kinh ngạc hỏi.
“Xin lỗi, chúng ta vừa mới làm nhiệm vụ trở về.”
Hai gã nam sinh vừa trở về xin lỗi nói.
Nam sinh kia mới bừng tỉnh trả lời: “Thì ra là thế, ta nói cho các ngươi biết, gần đây đã xảy ra một chuyện lớn, liên quan đến tồn vong của nhân loại chúng ta.”
“Chuyện lớn gì?”
Có vài đồng học khác vừa trở về cũng sôi nổi bu lại, ai nấy cũng tò mò không thôi.
Chỉ nghe tên nam sinh kia giải thích: “Long Thành lâm vào nguy cơ, bị liên quân tám tộc vây khốn, có thể đánh vào địa cầu chúng ta bất kỳ lúc nào.”
“Hiện tại, toàn bộ chín khu trên dưới đều đang trưng binh, các trường học thu thập tinh anh chuẩn bị đi chi viện Long Thành.”
“Long Thành gặp nguy hiểm?”
“Liên quân tám tộc?”
Lời vừa nói ra, tất cả đều ồ lên.
Rất nhiều người vừa trở về khiếp sợ không thôi, sắc mặt đều thay đổi.
Ai cũng biết Long Thành, đó là phòng tuyến của nhân loại phương đông, là một lá chắn ngăn cản sinh vật dị vực xâm lấn.
Hiện tại nghe Long Thành bị liên quân tám tộc vây khốn, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Lúc này mới biết nhân loại trước mắt đang gặp phải tình huống nguy cấp, phòng tuyến có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào.
“Trường học đã bắt đầu tổ chức đội ngũ, thu nhận lực lượng từ các lớp tinh anh, chuẩn bị đi chi viện Long Thành.”
“Đi, chúng ta cùng đi.”
“Dị tộc quá đáng giận.”
“Phải giết hết chúng nó.”
Đồng học chung quanh tốp năm tốp ba đi tới chỗ trưng binh trong trường học.
Lòng bọn họ tràn đầy căm phẫn, đều thù hận dị tộc, mỗi một nhân loại đều mâu thuẫn mãnh liệt đối với sinh vật dị vực.
Mọi người đều có cùng tâm tư, phải tòng quân, đi chi viện tiền tuyến Long Thành.
Mộc Phàm nhìn mọi người mà cảm xúc tăng vọt, trong lòng suy tư gì đó, nhưng không đi theo.
“Chúng ta đều là tiểu quái thú...”
Đang nghĩ ngợi đột nhiên tiếng chuông di động vang lên.
Hắn cầm lên xem thì thấy là Nặc Á gọi tới.
“Có chuyện gì sao Nặc Á?” Mộc Phàm nhận điện thoại.
Chỉ nghe đầu kia truyền đến tiếng Nặc Á: “Mộc Phàm, rốt cuộc ngươi đã trở lại, chúng ta đang mở buổi họp lớp thảo luận sự kiện Long Thành, ngươi nhanh tới đây.”
“Địa điểm ở đâu?” Mộc Phàm hỏi chỗ.
“Ở không gian tư nhân của ta, ta cho ngươi quyền hạn tiến vào.” Nặc Á trực tiếp trả lời.
Điều này làm Mộc Phàm rất bất ngờ, thế mà mở họp trong không gian tư nhân của Nặc Á.
Hắn không chần chờ, nâng cổ tay tiếp nhận một mã hoá không gian, đây là mã hoá lời mời vào không gian mà Nặc Á gửi tới.
Không có mã này thì không thể tiến vào không gian tư nhân của Nặc Á.
Còn không gian tư nhân của Mộc Phàm thì đã sớm biến thành một tiểu thế giới, đang ở trong thân thể hắn, đã hoàn toàn khác biệt rồi.
Ong!
Một tia sáng phóng ra, nháy mắt hình thành cổng ánh sáng.
Mộc Phàm bước vào, chớp mắt liền biến mất cùng cánh cổng.
Bá!
Ngay sau đó, Mộc Phàm đi tới một không gian.
Xuyên qua mi mắt chính là một rừng hoa đào, một luồng hương hoa xộc vào mũi làm người ta nhịn không được mà say mê.
“Hoan nghênh thiên tài lớp tinh anh chúng ta, Truyền kỳ trận sư - Mộc Phàm!”
Đang nghĩ ngợi đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo truyền đến.
Xôn xao!
Ngay sau đó một loạt tiếng vỗ tay vang lên làm Mộc Phàm bừng tỉnh.
Giương mắt nhìn thì thấy một đám đồng học đang ngồi trong rừng hoa đào, mọi người đều nhìn về phía Mộc Phàm, trong ánh mắt mang theo sự tò mò.
Đây là vị thiên tài trong lời đồn của trường học, vị đồng học thiên tài mới tới lớp, thiên tài luyện khí, luyện đan, trận pháp.
Hơn nữa, còn là Truyền kỳ trận sư duy nhất trong chín khu của nhân loại.
“Hắn chính là Mộc Phàm sao?”
Có nam đồng học ngạc nhiên nhìn Mộc Phàm, trong mắt mang theo một chút hoài nghi.
Gia hỏa này thật sự là thiên tài ba hệ, Truyền kỳ trận sư sao?
Thân phận nào cũng làm người ta khiếp sợ, thiên tài ba hệ, đáng sợ hơn còn là Truyền kỳ trận sư, quả thực khó có thể tin được.
Truyền kỳ trận sư duy nhất của nhân loại chính là thiếu niên trước mắt, là đồng học cùng lớp của bọn họ.
Không ít người hưng phấn nhìn Mộc Phàm, cảm giác cũng không đặc biệt lắm, chỉ là hơi đẹp trai, còn những mặt khác thì cũng bình thường.
Mộc Phàm bị mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong, không luống cuống chút nào.
Hắn thoải mái hào phóng đi tới, mỉm cười chào hỏi: “Chào mọi người, ta tên Mộc Phàm, lần đầu gặp mặt, tăng mọi người ít quà.”
Nói xong Mộc Phàm liền phất tay, vung ra từng cái bình nhỏ.
Mọi người sửng sốt, theo bản năng tiếp lấy, vừa xem tức khắc sửng sốt.
“Đan dược?”
Mọi người ngơ ngác, khiếp sợ nhìn đan dược trong tay, mỗi người đều được một bình nhỏ, bên trong có một loại đan dược.
Chữa thương đan!
Đây là đan dược Mộc Phàm kêu Tiểu Linh luyện chế.
Mỗi người một viên, ở đây có bốn mươi lăm đồng học, tổng cộng là bốn mươi lăm viên Chữa thương đan.
Tuy rằng Chữa thương đan không phải thánh dược nhưng là hiệu quả chữa thương rất tốt.
Ở tiên trên mạng bán một viên trăm vạn, dù ra giá cũng không có người bán loại đan dược này, muốn mua cần phải nhanh tay mua hoặc là đặt trước mới được.
“Chữa thương đan?” Một nam sinh kinh ngạc hô to, khiếp sợ nhìn Mộc Phàm.
Gia hỏa này thật là hào phóng a, vừa ra tay chính là mỗi người một viên Chữa thương đan, thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt, thậm chí khiếp sợ không thôi.
"Chút lòng nhỏ, hy vọng mọi người đừng ghét bỏ.”
Mộc Phàm khiêm tốn cười cười, làm tất cả đồng học ở đây đây nhìn nhau, vốn dĩ có không ít đồng học không phục lập tức phục rồi.
Không nói chuyện khác, chỉ với hành động này thôi, Mộc Phàm đã thành công lấy được thiện cảm của các đồng học, được mọi người tán thành.
Nặc Á có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Phàm, mở miệng nói: “Mộc Phàm, ngươi xem ngươi vừa tới liền đoạt hết sự nổi bật của lớp trưởng này nha, hay là ngươi làm lớp trưởng được đó.”
“Đúng!”
Bên cạnh lập tức truyền đến tiếng phụ họa.
Người mở miệng chính là Lý Diệu Diệu, còn có Tiết Tiểu Lỵ, hai vị nữ sinh cũng có cùng ý kiến.
Những người khác nhìn nhau, có không ít người giơ tay đồng ý.
Nhưng phần lớn nam sinh không tán thành, bởi vì để mỹ nữ như Nặc Á làm lớp trưởng không vui mắt hơn sao, có mỹ nữ làm lớp trưởng rất tốt nha.
“Thôi, ta không thích hợp.” Mộc Phàm lắc đầu nhẹ nhàng từ chối.
Đùa cái gì vậy, làm lớp trưởng có tiền sao?
Mộc Phàm căn bản không để ý lớp trưởng gì hết, không có tiền còn phải làm cái này cái kia, phiền lắm.
“Nặc Á, ngươi vừa thảo luận thế nào?”
Lúc này, Mộc Phàm dời đề tài, ngồi xuống một vị trí.
Bên cạnh vị trí này cũng có một chỗ trống, không biết có phải cố ý hay không, vị trí này là của Nặc Á, hai vị trí sát nhau.
Quả nhiên, Mộc Phàm vừa ngồi xuống, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám nam sinh, một đám hâm mộ, có chút ghen ghét nhìn hắn.
Bên cạnh đúng là chỗ Nặc Á.
Bọn họ vốn đang tò mò nàng giữ lại vị trí kia làm gì, thì ra là dành cho Mộc Phàm.
Nặc Á nhẹ nhàng cười, giải thích nói: “Ngươi vừa trở về nên không hiểu, ta sẽ nói lại một lần cho ngươi, rồi nói tới quyết định cụ thể của ban tinh anh chúng ta.”
“Các vị đồng học, mọi người đều biết chuyện Long Thành hiện tại liên quan đến tồn vong của toàn bộ nhân loại.”
Nặc Á chậm rãi nói lại một lần nữa, giải thích cho Mộc Phàm.
Mộc Phàm ngồi ở phía dưới, nghe Nặc Á giải thích tỉ mỉ, trong lòng yên lặng suy nghĩ vài chuyện.
Chắc chắn hắn phải đi Long Thành rồi, nhưng vấn đề là đi như thế nào.
Theo đội ngũ trường học hay là đi một mình đây?
Nhưng nghĩ tới mình là học sinh Thanh Bắc, không đi theo đội ngũ thì không giống ai, huống hồ hiệu trưởng đã gửi tin tức nhắc nhở hắn, không có khả năng đi một mình.
Nghĩ vậy hắn liền lắng nghe Nặc Á giải thích, giới thiệu tình huống trước mắt.
“Lần này Thanh Bắc tuyển hai ngàn tinh anh ở các phương diện, số lượng hữu hạn, ban tinh anh chúng ta phải tranh thủ lấy được nhiều danh ngạch.”
Nặc Á nghiêm túc, một năm một mười giảng giải.
Thanh Bắc muốn tuyển hai ngàn cá nhân đi Long Thành chi viện, như vậy thì số người liền ít đi, mọi người đều nghĩ cách tranh đoạt danh ngạch.
Vừa nghe tới đây, Mộc Phàm liền hiểu.
Ý của Nặc Á là ban tinh anh ba phải đoạt được mấy danh ngạch, đây là cơ hội làm vẻ vang lớp học, tất nhiên không thể bỏ lỡ.
“Lớp trưởng, ta cảm thấy ban tinh anh ban không có cơ hội đi.”
Đột nhiên Mộc Phàm mở miệng cắt ngang lời Nặc Á, nói ra suy nghĩ của mình.
Vừa nghe hắn nói, tất cả đồng học đều sửng sốt, quay sang nhìn hắn, trong mắt mang theo chút tức giận.
Gia hỏa này là người trong lớp, sao đột nhiên mở miệng nói một câu làm giảm tinh thần thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận