Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 153: Bản đồ mạnh mẽ

Đinh!
“Nạp một ngàn vạn, mở bản đồ thực tế ảo.”
Theo tiếng hệ thống nhắc nhở, đầu Mộc Phàm chấn động ong ong, cảm giác được có lực lượng thần bí nào đó đang khuếch tán.
Tiếp theo hắn có cảm giác rất kỳ diệu, trong đầu như mở thêm một giao diện nào đó, nhiều thêm thứ gì đó không rõ.
“Đã mở xong.”
Hệ thống nhắc nhở, Mộc Phàm chìm vào trong đầu, thấy được một cái bản đồ.
Không, xác thực mà nói là trong ý thức của hắn hình thành nên một cái bản đồ, bản đồ thực tế ảo, bên trên thể hiện hoàn chỉnh diện mạo chân chính của thế giới này.
“Đây là bản đồ?”
Mộc Phàm ngạc nhiên tập trung quan sát bản đồ này, là hệ thống mở ra một bản đồ ảo ba chiều, có thể nhìn đến mỗi một góc của thế giới này.
Chỉ cần vừa suy nghĩ, toàn bộ tin tức đều hiện ra ở trước mắt, hoàn toàn không để sót chút nào, giống như dùng góc nhìn của thượng đế quan sát thế giới.
Cảm giác này rất kỳ diệu, làm Mộc Phàm đắm chìm trong đó, giống như thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống muôn ngàn chúng sinh phàm trần.
Kinh người nhất chính là trên bản đồ mặt trên còn có vô số điểm sáng rậm rạp, điểm màu trắng chiếm đa số, nhiều đếm không xuể, dày đặc như sao trời.
Còn có một ít điểm màu vàng, màu tím, màu đỏ, thậm chí còn có mấy cái điểm màu đỏ đậm thật lớn, vô cùng bắt.
“Hệ thống, những điểm sáng này là cái gì?” Mộc Phàm tò mò hỏi.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Ký chủ, những điểm này đại biểu cho sinh vật, mỗi một điểm đại biểu cho một sinh vật tồn tại.”
“Màu trắng, đại biểu cho sinh vật nhỏ yếu nhất, màu vàng thì hơi mạnh một chút, màu tím là sinh vật cường đại, còn màu đỏ là sinh vật cấp bậc nguy hiểm, trước mắt có thể uy hiếp đến ký chủ.”
“Còn màu đỏ đậm, khuyên ký chủ một câu, không còn đủ tiền trong người không nên tới gần, nếu không ký chủ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Hệ thống giải thích một loạt, Mộc Phàm rất vui mừng, quá ngoài ý muốn.
Bản đồ này thật sự rất có ích.
Trên bản đồ, liếc mắt nhìn thấy vô số điểm sáng, đại biểu cho số lượng sinh vật, đếm không hết.
Hơn nữa điều khiến Mộc Phàm giật mình nhất chính là sự khổng lồ của thế giới dị vực này, thế mà có thể so với địa cầu, rất rộng lớn.
“Thật là khiến người khó có thể tin được.”
Mộc Phàm xem xét các công năng khác của địa đồ, nhìn thế giới dị vực khổng lồ dị, trong lòng không ngừng chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới thế giới dị vực này khổng lồ rộng lớn như vậy.
“Hả?”
Rất mau, Mộc Phàm phát hiện trên bản đồ mấy điểm màu xanh lục, lập tức xem xét.
“Hệ thống, điểm màu xanh lục chẳng lẽ là...” Hắn mừng rỡ hỏi.
Chỉ nghe hệ thống giải thích nói: “Không tồi, điểm màu xanh lục đại biểu cho người thân cận với ký chủ, người an toàn đối với ký chủ, chính là mấy người ký chủ muốn tìm.”
Mộc Phàm nghe xong hai mắt sáng ngời, mấy điểm màu xanh lục, chính là mấy người Nặc Á, Lý Diệu Diệu, Thanh Trĩ, Tiết Tiểu Lỵ.
Nhưng làm Mộc Phàm kinh ngạc chính là trên bản đồ không chỉ có bốn điểm màu xanh lục mà còn nhiều thêm hai điểm.
“Chẳng lẽ, hai điểm là hai người khác nữa?” Mộc Phàm suy đoán.
Có lẽ thật sự là như vậy, nhưng vừa thấy khoảng cách giữa vị trí của mình cùng mấy người Nặc Á, cách nhau ba trăm tám mươi cây số, Mộc Phàm phải thốt lên.
“Trời đất, xa như vậy sao?” Mộc Phàm kinh ngạc, bọn họ làm thế nào đi xa tới vậy a?
Chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Vẻ mặt Mộc Phàm nghiêm trọng, hỏi: “Hệ thống, bản đồ có thể xem xét tình huống nơi đó không?”
“Mời ký chủ tự tìm hiểu.” Hệ thống trực tiếp đáp lại.
Câu trả lời này làm cho Mộc Phàm câm nín, chỉ có thể ngoan ngoãn tự tìm tòi, vừa suy nghĩ, tập trung chú ý vào mấy điểm màu xanh lục kia.
Thực mau, Mộc Phàm liền thấy bản đồ đang không ngừng mở rộng, không ngừng phóng to ra, tất cả các sự vật bắt đầu trở nên vô cùng rõ ràng.
Núi cao, rừng cây, các loại sinh vật, thực vật hiếm lạ cổ quái, một thế giới xa lạ chưa từng thấy hiện ra trước mắt Mộc Phàm.
Sau khi phóng to, Mộc Phàm “thấy” một khu kiến trúc thật lớn, kiến trúc bằng nham thạch, nhìn có vẻ cổ xưa.
Rất giống là một bộ lạc nguyên thủy.
“Dân bản xứ dị vực?” Mộc Phàm nhíu mày.
Hắn nhìn thấy một bộ lạc thật lớn hiện ra trên bản đồ, có vô số nhà đá.
Mà trong bộ lạc có rất nhiều dân bản xứ ăn mặc quái dị tụ tập, bọn họ như đang tổ chức một nghi thức long trọng nào đó.
Ở trung tâm bộ lạc, Mộc Phàm thấy một tế đàn nham thạch, bên trên có dựng mấy cây cột.
Mà ở mỗi một cây cột, có trói một người.
“Nặc Á, Thanh Trĩ!”
Mộc Phàm kinh ngạc hô to một tiếng, hắn thấy Nặc Á, Thanh Trĩ, còn có Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ, vẻ mặt mỗi người đều tái nhợt, đã bị thương.
Quả nhiên vẫn xảy ra chuyện, không nghĩ tới là bị dân bản xứ dị vực bắt tới đây.
Xem tình hình này là muốn cử hành hiến tế, lòng Mộc Phàm trầm xuống, cảm thấy sự tình không ổn a, chắc chắn các nàng đã trở thành tế phẩm.
“Những tên dân bản xứ, thật làm cho người ta không còn lời nào để nói.”
Mộc Phàm thầm mắng một tiếng, nhìn bản đồ như nhìn từ trên cao xuống, quan sát toàn cảnh.
Hắn dò hỏi: “Hệ thống, ta có thể truyền âm qua cho các nàng sao?”
“Ký chủ, ngươi nạp thêm một trăm triệu, có thể mở chức năng truyền âm toàn bản đồ.”
Hệ thống trả lời làm Mộc Phàm thiếu chút nữa hộc máu, ngươi là đồ hố người, lại nghĩ biện pháp hố tiền.
“Không nạp, kiên quyết không nạp.”
Mộc Phàm kiên định lắc đầu, quyết đoán từ chố, nói giỡn sao.
Hiện tại trên người hắn chỉ còn bảy trăm hai mươi vạn, nghèo đến cháy túi.
“Chỉ còn lại một viên Thánh tinh, giá trị một tỷ, trước giữ làm át chủ bài, miễn cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn không có tiền nạp liền thảm.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói, xem xét bản đồ, trong bộ lạc có khoảng hai ba trăm người, không tính là nhiều lắm.
Nhưng mỗi tên dân bản xứ này lại cường đại, trên bản đồ biểu hiện người yếu nhất trong bọn họ là điểm màu vàng, trong đó có một điểm màu tím, chính là tên dân bản xứ đang đứng trên tế đàn, thân mặc trường bào màu đen, một tay cầm đầu lâu, một tay cầm cốt trượng.
Điều khiến cho Mộc Phàm cảnh giác chính là có một điểm màu đỏ, hắn giật mình.
Điểm màu đỏ, đại biểu cho nguy hiểm, có thể uy hiếp đến tính mạng của Mộc Phàm.
Rất ngoài ý muốn, điểm màu đỏ thế mà là một pho tượng quỷ dị trên tế đàn.
Pho tượng này có ba cái đầu, ba đôi cánh xương màu đen, trên trán có một con mắt phát ra ánh sáng màu đỏ tươi.
Đó là một viên bảo thạch màu hồng, tản ra dao động năng lượng mãnh liệt làm Mộc Phàm nhịn không được mà có nhiều suy đoán.
“Pho tượng này thật quỷ dị, thế mà có nguy hiểm a?” Mộc Phàm không nghĩ ra nó là thứ gì.
Sao một pho tượng có thể uy hiếp đến hắn?
“Tiểu Linh, đi theo ta.”
Mộc Phàm phân phó một tiếng trực tiếp nhích người chạy hướng tới nơi đó.
Hưu!
Hắn trực tiếp ngưng tụ một thanh phi kiếm luyện khí, đạp lên bay vèo hướng tới phương xa, dùng tốc độ cao nhất, chớp mắt biến mất.
Mộc Phàm muốn nhanh đi cứu người, tuy rằng tình huống rất nguy hiểm, nơi đó có một sự uy hiếp thật lớn chưa không rõ, nhưng hắn không thể không đi.
Không bao lâu, Mộc Phàm ngự kiếm qua hơn ba trăm cây số, rốt cuộc chạy tới khu vực bộ lạc dân bản xứ kia.
Nhưng vừa tới gần khu vực này liền gặp một chút phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận