Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 431: Thức ăn cấp Thần thoại

-
Ở trung tâm bí cảnh, trên một khu đất trống, thi thể chất đầy.
Những thi thể này đều là cường giả, thần thú có diện mạo kỳ lạ.
Giữ lại thi thể thần thú để làm cái gì, đương nhiên là giữ lại để ăn nha.
Mộc Phàm đang ngồi bên giá nướng, bên cạnh có một cái đỉnh đang hầm một con thần thú đầu rồng thân rắn.
Bên trong còn có một con chim, thêm một con rùa ba đầu quái dị, đều là thần thú dị vực cường đại thế mà giờ lại trở thành thức ăn.
“Các ngươi nhìn đây, nướng thịt phải tinh tế một chút.”
Mộc Phàm chỉ điểm đám Tiêu Văn nướng thịt, còn mình thì ngồi một bên, lấy ra chiến lợi phẩm lần này, bắt đầu kiểm kê.
Dù sao giết được rất nhiều cường giả dị tộc, bao gồm cả thần linh, thu hoạch tuyệt đối kinh người.
Nhìn Mộc Phàm kiểm kê chiến lợi phẩm mà hai mắt sáng rực.
Tiêu Văn không nói gì, thầm nghĩ: “Gia hỏa này càng ngày càng biến thái, so với kiếp trước càng biến thái hơn, không biết kiếp trước chết như thế nào?”
“Kiếp trước, vô số người thắc mắc chuyện này, Mộc Phàm một đời vô địch, ở thời điểm huy hoàng nhất đột nhiên ngã xuống, chết rất thê thảm, không còn xương cốt.”
Nàng yên lặng hồi tưởng những chuyện kiếp trước, nhớ tới Mộc Phàm đã chết rất thảm.
Nhưng vì sao một vị yêu nghiệt siêu cấp, mạnh đến mức biến thái lại đột ngột ngã xuống như thế.
Hơn nữa tốc độ trưởng thành của hắn quá nhanh, quá khủng bố, làm người ta không thể không hoài nghi gia hỏa này bật hack.
“Nhất định là gia hỏa này bật hack.”
Tiêu Văn khẳng định phỏng đoán của mình, càng nhìn Mộc Phàm càng cảm giác gia hỏa này đã bật hack.
Nàng có thể trọng sinh trở về, chính là cực kỳ may mắn, xem như cùng cấp với bật hack, nhưng so sánh với Mộc Phàm thì như đồ nhi gặp phải sư phụ.
Thực lực hiện tại của hắn sâu không lường được, thậm chí mạnh vô biên, một đám thần linh đều bị hắn giết, giờ nướng chín, hầm canh ăn.
“Này này, Diệp Thiên, ngươi có biết nấu ăn hay không nha.”
Đang kiểm tra tài sản của mấy tên thần linh thì Mộc Phàm đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Thiên đang kho thịt, mắng to.
“Kho thịt là kho như ngươi sao?”
Hắn nhìn vào cái nồi to đang đựng một cái đầu Hoàng kim sư tử to, thịt vàng óng, ẩn chứa thần lực cường đại.
Diệp Thiên đang kho thịt, làm một nồi đầu sư tử kho.
Nhưng kỹ thuật quá cùi bắp, hoàn toàn không biết kho thịt.
“Cho một chút nước trước, thêm chút hành gừng tỏi ngàn năm, vỏ quế vạn năm, Thảo quả..., hầm trên lửa nho ba canh giờ.”
Mộc Phàm vừa chỉ điểm, vừa tiếp tục kiểm tra kiểm kê thu hoạch.
Đừng hỏi sao hắn biết nấu ăn, học trên mạng đó.
Diệp Thiên đen mặt, có chút dở khóc dở cười, mình tốt xấu gì cũng là một cao thủ Truyền kỳ của nhân loại, thế mà bị Mộc Phàm chộp tới bắt nấu đồ ăn.
“Vèo...” Diệp Hồng Trần nhìn bộ dáng lão ca thế này, nhịn không được che miệng cười trộm.
Nàng liếc nhìn Mộc Phàm, phụ họa nói: “Ca, nghe thấy không, người ta là mọi thứ đều xuất chúng, ngươi nhìn xem ngươi, không biết làm đồ ăn, về sau sao có thể kiếm tẩu tử về cho ta đây?”
“....” Sắc mặt Diệp Thiên xám xịt.
Chuyện gì đây, nấu ăn cùng với cưới lão bà có liên quan gì đâu?
Nếu Mộc Phàm biết suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ đánh một trận tơi bời, sao lại không liên quan, nam nhân bây giờ không biết nấu ăn mà có thể tìm được lão bà mới là lạ.
Quan trọng nhất là ngươi phải có tiền, còn phải biết nấu ăn, phải có tài hoa hơn người, còn phải biết lãng mạn nữa.
“A, tài sản của đám thần linh này không tồi nha!”
Lúc này, hai mắt Mộc Phàm sáng lên, kiểm kê tài sản của hơn mười tên thần linh dị tộc, thu được hơn năm ngàn viên thần thạch, thật là một mớ tài phú kếch xù.
Lần này thu hoạch không ít, cẩn thận tính toán thì được năm mươi sáu ngàn năm trăm tỷ.
“Phát tài.”
Mộc Phàm đắc ý thu lại, tổng tài sản hiện tại của hắn đã hơn một trăm ngàn tỷ rồi, có thể thoải mái tiêu xài.
“Giữ lại những Thần khí này đều vô dụng, hay là mang về bán đấu giá?”
Mộc Phàm nhanh chóng soạn ra một số Thần khí, số lượng còn không ít, mười mấy kiện Thần khí, không phải mỗi tên thần linh đều có Thần khí.
Có thần linh rất nghèo, chỉ có thể dùng Bán thần khí hoặc là binh khí Truyền kỳ, số lượng không ít, mấy chục kiện binh khí Truyền kỳ.
“Hồng Trần, Tiêu Văn, mập mạp, Diệp Thiên, các ngươi lại đây, mỗi người chọn một kiện bảo bối.”
Mộc Phàm nhìn mấy người đang bận rộn, mở miệng nói một câu.
Mấy người vừa nghe, hai mắt liền tỏa ánh sáng, ai mà không thích chọn bảo bối.
“Ta muốn cái này.” Tiêu Văn nhanh nhất, cầm đi một Thần khí dạng kiếm duy nhất, yêu thích không buông tay.
“Ta chọn cái này.” Diệp Thiên chọn một thanh ma đao, là binh khí của một tên ma thần địa ngục.
Mập mạp nhìn nhìn, vốn muốn chọn một kiện Thần khí nhưng Chiến ma bia ong ong run run, muốn mập mạp cầm một kiện Ma khí.
Mập mạp nhìn cây cốt mâu phủ đầy ma khí trong tay, vẻ mặt như không còn luyến tiếc cuộc sống, Chiến ma bia sau lưng không cho hắn lựa chọn thứ khác.
Như Thánh kiếm của Thiên sứ tộc hay Thánh thuẫn, mập mạp căn bản không thể chọn vì thuộc tính tương khắc.
“Mập mạp, không có gì đâu, thanh cốt mâu này không tệ, thọc chết một hai tên thần linh cũng không thành vấn đề.”
Mộc Phàm an ủi vỗ vỗ mập mạp bả vai, đã kiểm tra ma bia nên thấy không có chuyện gì.
“Ta lựa chọn cây dù này.”
Diệp Hồng Trần chọn một cây dù màu hồng phấn, có thể công thủ, uy lực rất ổn.
Sau khi mọi người lựa chọn xong, Mộc Phàm vung tay lên thu tất cả lại, khiến mấy người nhìn thèm không thôi, đáng tiếc là của người ta.
Có thể chọn một kiện đã không tồi, Mộc Phàm xem ở phần bọn họ là bằng hữu mới đưa cho một món, còn lại thì đương nhiên là mang về bán đấu giá rồi.
“Mộc Phàm ca ca, ngươi giữ nhiều vũ khí trang bị như vậy cũng không dùng hết đi?” Tiêu Văn đang tính toán gì đó.
Mộc Phàm nhìn nàng cười nói: “Như thế nào, ngươi muốn lấy mấy thứ này sao, muốn thì cũng được nhưng phải trả tiền.”
"Ta chuẩn bị bán đấu giá mấy thứ này."
Tiêu Văn nghe xong, hai mắt càng sáng hơn, đang muốn nói chuyện thì Diệp Hồng Trần bên cạnh đã mở miệng trước.
“Mộc Phàm, ta giúp ngươi mở một buổi đấu giá đặc biệt, ngươi thấy thế nào?”
Lời Diệp Hồng Trần nói làm Mộc Phàm vui vẻ, đang nghĩ xem mình nên bán đấu giá thế nào, hiện tại nàng này đã chủ động mở miệng rồi.
“Được, vậy ngươi giúp ta bán đấu giá.” Mộc Phàm không nói hai lời thu tất cả đồ cần xử lý vào một chiếc nhẫn trữ vật rồi ném cho Diệp Hồng Trần.
“Cầm đi, giúp ta xử lý tốt, ta không xem quá trình, chỉ xem kết quả với thu hoạch.”
Hành động này khiến Diệp Hồng Trần ngây ngẩn, mặt đơ ra nhìn nhẫn trữ vật trong tay, cứ đưa cho mình thế này sao?
Những người khác cũng ngạc nhiên nhìn Mộc Phàm, thế mà giao nhiều bảo bối như vậy Diệp Hồng Trần bán đấu giá, chẳng lẽ không sợ nàng tham ô.
“Ngươi không sợ ta tham ô sao?” Diệp Hồng Trần cười cười thu lại.
Mộc Phàm xua xua tay: “Đừng nói mấy chuyện này, ta chỉ cần tiền, ngươi giúp ta bán đấu giá thì không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Thấy hắn tin tưởng mình thế này, Diệp Hồng Trần cũng có chút cảm động.
“Chỗ tốt thì không cần, ta đã cầm một kiện Thần khí rồi, đáng tiếc nếu có thể biến thành Tiên khí sẽ càng tốt hơn.”
Diệp Hồng Trần từ chối nhận thêm lợi ích, có chút tiếc hận nhìn cây dù hồng.
“Tiên khí?” Mộc Phàm nhìn Thần khí dù hồng trong tay nàng, suy tư gì đó.
Hắn cười nói: “Chuyện này đơn giản, ngươi giúp ta bán hết mấy thứ kia, xử lý xong rồi ta giúp ngươi cải tạo, biến Thần khí thành Tiên khí.”
“Thật sao?” Diệp Hồng Trần mừng rỡ hỏi.
Mộc Phàm vỗ vỗ bộ ngực: “Đương nhiên, ta nói một là một.”
“Đúng vậy, chúng ta đều được truyền thừa thượng cổ, dùng Thần khí không quá thuận tay, nếu biến thành Tiên khí thì sẽ khác.”
Tiêu Văn lập tức hiểu được điểm mấu chốt, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Mộc Phàm.
“Muốn thì đưa tiền, ta sẽ giúp các ngươi cải tạo.”
Mộc Phàm nhìn ánh mắt nóng bỏng của mấy người, lập tức chìa bàn tay ra.
“Cải tạo thành một kiện Tiên khí cần một ngàn tỷ, luyện chế một kiện Tiên khí mười ngàn tỷ, thiếu một đồng cũng không được.”
Vừa nghe lời này, vẻ mặt đám Tiêu Văn, Diệp Thiên liền cứng lại, ngơ ngác nhìn Mộc Phàm.
“Cải tạo thành Tiên khí cần một ngàn tỷ? Luyện chế Tiên khí cần mười ngàn tỷ?”
Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, Diệp Thiên liếc nhau, không biết nên nói gì.
Các nàng không nghĩ tới Mộc Phàm mở miệng lại là ngàn tỷ, muốn nhiều tiền như vậy làm gì đây, dùng hết sao?
Nhưng Tiên khí cũng không phải là thứ mà tiền tài có thể đong đếm, đừng nói là mười ngàn tỷ, dù nhiều hơn gấp mười lần, gấp trăm lần cũng sẽ có người phát điên mà nện tiền mua.
“Mộc Phàm, ngươi rất thiếu tiền sao?”
Hai mắt Diệp Hồng Trần lấp lánh nhìn Mộc Phàm, mang theo vài phần tò mò.
Vì sao chỉ cần tiền?
“Thiếu, ta thật sự rất thiếu tiền, nghèo đến mức sắp không có gì ăn.”
Mộc Phàm nghiêm trang nói hươu nói vượn, thật ra trên người có tài sản hơn trăm ngàn tỷ đây.
Chỉ nghe hắn nhỏ giọng nói thầm nói: “Nếu không phải không có biện pháp, ta cũng muốn bán cả địa cầu.”
“....”
Mấy người Diệp Hồng Trần đều là cao thủ, tự nhiên nghe rất rõ, trong lúc nhất thời câm nín.
Bán địa cầu sao, cũng chỉ có mình kẻ điên Mộc Phàm này dám nghĩ tới.
“Canh hầm tốt, thịt nướng cũng chín vừa, này, thịt kho ngươi làm ra sao rồi.”
Mộc Phàm xem thịt bên trong tiên đỉnh, miệng đỉnh bốc hơi mịt mờ, thần quang xán lạn, hương thơm lan tràn bốn phía.
Diệp Thiên nghe hỏi liền xấu hổ, mình không biết nấu ăn, quá mất mặt.
“Ca, để ta nấu cho.”
Còn may là Diệp Hồng Trần thấu hiểu lòng người, tiếp nhận nhiệm vụ, bắt đầu nấu nướng.
Mỹ nữ này nha, người đẹp, tâm đẹp, tay nghề cũng lợi hại, từ phòng khách tới phòng bếp, quả thực chính là nàng dâu hoàn mỹ.
Một bàn đầy ắp thức ăn từ nguyên liệu thần thú nhanh chóng được dọn lên, tám món khô một món canh, đều chọn sinh vật cấp Thần thoại làm nguyên liệu nấu.
Đừng nói là thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng đâu.
“Đời này có thể ăn một bàn thức ăn Thần cấp đã không không uổng sống đời này.”
Tiêu Văn nhìn thức ăn đầy bàn, nước miếng chảy ròng, đời này đã hoàn toàn vượt khỏi quỹ đạo vốn có của nàng.
Theo cách nàng nói thì chính là hoàn toàn lộn xộn.
Trong lúc đám Mộc Phàm đang tận hưởng dụng thức ăn cấp Thần thoại thì trong hệ Thái Dương đã xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận