Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 169: Thần hà

-
Trong thức hải, nguyên thần Mộc Phàm khiếp sợ, nghe tàn hồn nói ra rất nhiều bí mật kinh người.
“Ngân hà Thần quốc?”
Mộc Phàm kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn hắn.
Chỉ thấy tàn hồn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, Ngân hà Thần quốc bao quát toàn bộ hệ Ngân hà, tất cả tinh hệ, tinh cầu đều nằm dưới sự thống trị của Thần quốc.”
“Mà Thái Dương hệ các ngươi chính là một khu bảo hộ tự nhiên do Thần quốc quy hoạch, nhân loại các ngươi chính là giống loài lâm nguy trong khu bảo hộ.”
Lời tàn hồn nói khiến Mộc Phàm sợ ngây người.
Hai mắt nguyên thần sắc bén nhìn chằm chằm tàn hồn trước mắt, giống như không tin lời hắn nói.
Tàn hồn sợ hãi nhìn Mộc Phàm, giải thích nói: “Ta nói sự thật, ngươi có thể cảm ứng được ta có nói dối hay không.”
“Ta tên Lam Lân, đến từ Lam nhãn tộc, thuộc về một văn minh ở khu bảo hộ chủng tộc cấp hai của Ngân hà Thần quốc.”
Hắn giải thích, nói ra thân phận thật sự của mình.
“Khu bảo hộ mà ngươi nói phân thành mấy cấp bậc?” Mộc Phàm tâm tư vừa động hỏi.
Chỉ nghe Lam Lân từ từ nói: “Thần quốc chia làm năm đẳng cấp, khu bảo hộ của chúng ta là cấp hai.”
“Khu bảo hộ văn minh thấp nhất là cấp một, Thái Dương hệ các ngươi thuộc Khu bảo hộ văn minh cấp một.”
Hắn nói cẩn thận, nhìn nhìn Mộc Phàm, mới tiếp tục nói: “Cao hơn là khu bảo hộ văn minh cấp ba, khu bảo hộ văn minh cấp bốn, cao cấp nhất là khu bảo hộ văn minh cấp năm.”
“Tới văn minh cấp năm đã xem như một văn minh chủng tộc cường đại, cơ bản không cần bị xếp vào khu bảo hộ nữa, một khi đạt tới cấp cấp năm liền huỷ bỏ danh hiệu khu bảo hộ.”
Nói đến đây, Lam Lân dừng một chút, nhìn Mộc Phàm đang tập trung tinh thần lắng nghe.
“Ngươi tiếp tục nói.” Mộc Phàm nhắc nhở một câu.
Lam Lân chậm rãi nói: “Trên cấp năm cấp chính là văn minh Thần cấp, mà toàn bộ hệ Ngân hà chỉ có một văn minh Thần cấp, chính là văn minh khai sáng Ngân hà Thần quốc.”
“Văn minh Thần cấp sao?”
Cảm xúc của Mộc Phàm dào dạt, không nghĩ tới nghe được nhiều tin tức kinh người như vậy.
Trong hệ Ngân hà, nhân loại đã từng cho rằng mình là chủng tộc phổ biến, nhân loại là một nền văn minh trí tuệ đặc thù trong vũ trụ, chủng tộc duy nhất.
Nhưng hiện tại lại bị đánh tỉnh, trong vũ trụ mênh mông có vô số chủng tộc cường đại, nhân loại chỉ là một giống loài bị xếp vào khu bảo hộ thấp kém nhất.
Cấp bậc văn minh nhân loại chỉ là cấp một đáng thương.
Mộc Phàm lẳng lặng nghe Lam Lân tiếp tục nói, nói ra nhiều điều kinh ngươi hơn nữa.
Ngân hà Thần quốc là Thần quốc khổng lồ bao quát toàn bộ hệ Ngân hà, một văn minh Thần cấp làm bá chủ một phương vũ trụ, cũng tự xưng là văn minh Thần hà.
Toàn bộ hệ Ngân hà có vô số chủng tộc lớn bé, nhân loại chỉ là một chủng tộc nhỏ bé nhất trong đó.
Hơn nữa Thái Dương hệ là khu bảo hộ tự nhiên của Ngân hà Thần quốc, nhân loại chính là chủng tộc trong khu bảo hộ, xem như một chủng tộc thưa thớt.
Cái gọi là khu bảo hộ tự nhiên, đối chiếu với khu bảo hộ tự nhiên trong quan niệm của nhân loại, có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Nhân loại tương tự như một ít động vật quý hiếm cần bảo hộ, hiện tại, nhân loại trên địa cầu đang ở trong một khu bảo hộ thuộc về Ngân hà Thần quốc.
Nhân loại chính là chủng tộc quý hiếm bên trong khu bảo hộ, Mộc Phàm nghe mà trợn mắt há hốc mồm, bị tin tức này làm chấn động, trong lòng có loại cảm giác không thoải mái.
Bị xem là một giống loài đang lâm nguy cần bảo vệ.
“Nhân loại thế mà là giống loài đang gặp nguy hiểm?” Mộc Phàm lẩm bẩm tự nói, không biết phải nói gì.
Đây là chuyện gì a.
Suy nghĩ một chút, nhân loại cao cao tại thượng, phân chia một ít loài động vật thành giống loài lâm nguy, cần bảo vệ.
Hiện tại nhân loại tự xưng là sinh mệnh cấp cao lại bị sinh vật cao cấp như thần linh xem là một giống loài lâm nguy trong khu bảo hộ, thật là châm chọc a.
Tàn hồn đến từ một khu bảo hộ khác trong Ngân hà, thuộc Lam nhãn tộc, ở một tinh hệ bên cạnh hệ Ngân hà.
Căn cứ theo như lời tàn hồn, hệ Ngân hà có mấy vạn khu bảo hộ tự nhiên lớn nhỏ, vô số chủng tộc bị xếp vào đối tượng cần bảo hộ.
Chủng bị xếp vào khu bảo hộ đương nhiên là sẽ có chút chỗ tốt, chính là không thể tùy ý săn giết, tựa như nhân loại thiết lập bảo hộ động vật, không thể tùy tiện săn giết.
Nhưng Mộc Phàm không nghĩ ra, nếu bị xếp vào khu bảo hộ, vì sao địa cầu còn bị giống loài ngoại lai xâm lấn đây?
Điểm này hắn cũng hỏi tàn hồn thử, đáng tiếc đối phương cũng không hiểu vì sao, theo đạo lý mà nói, Thần luật của Ngân hà Thần quốc không cho phép xâm phạm, sao lại bị xâm lấn, không cách nào lý giải a.
Còn tàn hồn này đến địa cầu như thế nào hắn cũng có nói rõ ràng, là một lần ngoài ý muốn xâm nhập một cấm địa dẫn tới tử vong.
Linh hồn tránh được một kiếp nhưng bị thương nặng, trở thành tàn hồn, cuối cùng xuyên qua một khe không gian tới địa cầu, bám vào người Mộc Hiên.
Còn có những chuyện Lam Lân trải qua, vô số tri thức đều được hắn nói tuần tự.
Rất nhiều tin tức về Ngân hà Thần quốc khiến Mộc Phàm mở rộng tầm mắt, như thấy được cảnh tượng khổng lồ của toàn bộ hệ Ngân hà.
“Ta biết chỉ có bấy nhiêu.”
Sau một hồi, Lam Lân ngừng nói.
Hắn đã nói xong, nói ra tất cả những gì mình biết, để Mộc Phàm có thể tha cho hắn một mạng, dù sao hắn cũng sợ chết.
Chỉ còn lại một tàn hồn, nếu bị luyện hóa thật sự tan biến căn bản không có biện pháp chống lại lực lượng của hệ thống.
Hắn cho rằng đó là sức mạnh của Mộc Phàm, cho tràn đầy sợ hãi, không dám giấu giếm, lừa gạt chút nào.
“Giao hết tất cả võ học, phương pháp tu luyện mà ngươi nắm giữ ra đây, ta có thể suy xét lưu ngươi một mạng.”
Mộc Phàm chậm rãi nói.
Lời vừa nói ra, lòng Lam Lân đột nhiên thả lỏng, lập tức nói: “Yên tâm, ta bảo đảm không giữ lại gì, toàn bộ giao cho ngươi.”
“Ta nắm giữ hơn năm mươi công pháp, võ học, pháp thuật cao thấp, hiện tại giao hết cho ngươi, còn có một bí pháp quý giá mà ta đạt được trước khi gặp nạn cũng giao cho ngươi luôn.”
Lam Lân vô cùng phối hợp, liên tục nói ra mấy chục loại công pháp, võ học, pháp thuật cùng một bí pháp.
Điều này làm cho hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, lão nhân này lại giàu có như vậy, cất giấu hơn năm mươi loại võ học, công pháp, pháp thuật, quả thực làm người ta bất ngờ.
“Hệ thống, ghi chép tất cả võ học, công pháp, pháp thuật mà hắn nói, còn nữa, xem xem hắn có nói dối hay giữ lại gì không.”
Mộc Phàm phân phó hệ thống.
“Tiêu hao một trăm vạn nguyên, bắt đầu rà quét.”
Hệ thống gọn gàng dứt khoát, khấu trừ một trăm vạn nguyên, bắt đầu rà quét tàn hồn, toàn bộ tin tức đều được ghi chép, không có khả năng che giấu.
Cứ như vậy, Mộc Phàm vừa nghe Lam Lân nói, vừa chờ đợi hệ thống ghi chép tin tức từ ký ức của tàn hồn, đối chiếu xem gia hỏa này có giấu giếm gì không.
Điều này làm cho hắn rất rất ngoài ý muốn, còn tưởng rằng Lam Lân sẽ giấu giếm một vài thứ gì đó, không nghĩ tới hắn không có, đã nói ra toàn bộ.
Xem ra vì mạng sống, hắn thật sự không dám giữ lại, vậy liền dễ làm.
“Xem như ngươi thức thời, không giữ lại chút nào, nếu không hiện tại đã bị ta luyện hóa.”
Mộc Phàm nói một câu làm Lam Lân sợ hãi run rẩy.
Trách không được vừa rồi cảm giác tàn hồn của mình bị hơi thở nào đó đảo qua, thì ra là bị đối phương đọc ký ức.
Hắn khẩn trương nói: “Đại nhân, ta đã nói xong rồi, không giấu giếm gì hết, ngài có thể tha cho ta hay không?”
“Yên tâm, sẽ lưu ngươi một mạng, nhưng....” Mộc Phàm nói dừng lại.
Lam Lân khẩn trương hơn, hỏi: “Mời đại nhân nói, có bất kỳ yêu cầu gì cứ việc phân phó, ta nhất định nghĩ hết mọi biện pháp hoàn thành.”
“Thật ra cũng không có gì to tát, chính là để ngươi trợ giúp đệ đệ không nên thân này của ta, dẫn dắt hắn đi đường ngay, nếu không ta dùng ngươi luyện đan.”
Mộc Phàm nghiêm khắc cảnh cáo hắn.
“Vâng, nhất định làm theo đại nhân phân phó!”
Lam Lân sợ hãi đáp ứng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, có thể giữ mạng sống.
Nhưng sau này còn có thể tiếp tục tồn tại hay không liền xem biểu hiện của hắn, nếu là dạy Mộc Hiên không xong, đừng trách Mộc Phàm trực tiếp luyện hóa.
“Còn nữa, không nên có ý nghĩ đoạt xá đệ đệ ta, ta lưu lại một ấn ký trong tàn hồn của ngươi, nếu ngươi dám xằng bậy, trong chớp mắt có thể làm ngươi tan biến.”
Mộc Phàm lại cảnh cáo lần nữa, làm lòng Lam Lân lạnh lẽo, vô cùng sợ hãi.
“Không dám!” Lam Lân lập tức bảo đảm, tỏ vẻ không dám.
Hắn đã bị Mộc Phàm dọa sợ.
Hoàn toàn không có sức phản kháng a, quả thực khủng bố muốn chết.
Trên quảng trường, nguyên thần Mộc Phàm trở về thân thể, mở hai mắt, biểu tình phức tạp nhìn Mộc Hiên đang dại ra.
“Được rồi, đệ đệ không nên thân này liền giao cho ngươi, hy vọng lần sau ngươi có thể để cho ta nhìn thấy hắn có một mặt làm ta vừa lòng.”
Mộc Phàm lãnh đạm nói một câu, nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại mình Mộc Hiên hai mắt vô thần đứng ở nơi đó.
Sau một hồi, Mộc Hiên mới từ từ tỉnh lại.
“Ta đây làm sao vậy?”
Mộc Hiên mờ mịt, nhìn nhìn bốn phía, hoàn toàn không hiểu mình bị làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận