Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 131: Căn cứ, có người sao?

-
Trong bóng đêm có một bóng người cấp tốc bay vút đi.
Nhìn kỹ thì người này đúng là Mộc Phàm, đang trên đường đi tới một căn cứ gieo trồng dược liệu của Mộc gia ở bên ngoài.
Chuyện căn cứ này bị hủy hoại ẩn giấu rất nhiều điểm đáng ngờ.
Mộc Phàm cảm thấy một căn cứ bị hủy trừ do yêu thú cường đại gây ra, chắc chắn bên trong xuất hiện vấn đề, nếu không không có khả năng bị hủy diệt nhanh như vậy.
Huống chi Mộc gia hao tiền của mua sắm tài liệu, mời trận pháp sư tới bố trí xây dựng một cái căn cứ, sức phòng ngự bình thường vẫn phải có.
Nhưng hiện tại đã bị hủy triệt để, nghe lão già nói bên trong có một yêu thú siêu cấp chiếm lấy, không biết cấp bậc, thực lực của nó.
Dù sao người phái tới chỉ có một ít may mắn sống sót trốn trở về, còn bị trọng thương, tình huống căn cứ được bọn họ báo cáo lại.
Nơi đó đã bị hủy diệt hoàn toàn, bị yêu thú phá hư hết.
Nhưng Mộc Phàm cũng không tin, thậm chí hắn hoài nghi có phải người nó nói dối hay không?
Bụp!
Mộc Phàm một bước bay lên không, dẫm đất bay nhảy, rất nhanh hắn dừng lại trên một ngọn đồi nhỏ.
Hắn đứng ở nơi đó nhìn ra xa, bóng đêm không ngăn cản được tầm mắt của hắn, tới cấp độ này thì đêm tối cũng không khác ban ngày.
“Đó chính là căn cứ gieo trồng của Mộc gia sao?”
Ở phía trước không xa, có một tòa căn cứ xây dựng trong một sơn cốc.
Sơn cốc: Hang núi — Khe núi, khoảng giữa hai ngọn núi.
Cửa vào ở trước sơn cốc, có cửa kim loại lớn đóng chặt, còn có trận pháp phòng ngự bảo hộ che giấu, người bình thường rất khó phát hiện.
Căn cứ này Mộc gia hao phí rất nhiều tiền và công sức xây dựng.
Xây dựng căn cứ gieo trồng, không phiền phức như tu sửa khu quy hoạch, nhưng cũng không phải dễ dàng làm được.
Nhưng tới gần nơi đây, Mộc Phàm liền cảm giác được một chút khác thường.
Cửa vào ăn cứ vẫn hoàn chỉnh, hơn nữa còn có quầng sáng năng lượng, hiển nhiên là không bị phá hư.
“Không phải nói bị phá hư sao?” Mộc Phàm nheo mắt, âm thầm kinh ngạc.
Cửa vào cũng không bị phá hư, chỉ có lưu lại dấu vết bị tấn công, có dấu chân yêu thú lưu lại.
Còn sót lại một hơi thở mạnh mẽ, thật sự từng có yêu thú tới đây.
Nhưng không phải nói căn cứ đã bị phá hư, người bên trong đều chết sạch sao?
Vì sao nhìn thấy không phải vậy, chẳng lẽ lão già gạt ta, hoặc là lão cũng bị lừa, căn cứ cũng không có bị phá hư?
“Xem ra quả nhiên có điều mờ ám.”
Mộc Phàm cười lạnh một tiếng, thân ảnh nhoáng lên lặng yên ẩn núp đi qua.
Cửa vào căn cứ có giám sát, xung quanh còn có các thiết bị giám sát, nhưng Mộc Phàm ẩn núp cũng không bị phát hiện.
Hắn lặng yên đi tới trước cửa vào căn cứ.
Lại còn có trận pháp phòng ngự bảo hộ để báo động, một khi có người xâm nhập liền sẽ phát ra cảnh báo.
Nhưng trận pháp nơi này cũng không thể ngăn cản Mộc Phàm, hắn vừa mới lĩnh ngộ trận pháp tới cấp đại sư, nếu bị một cái trận pháp nhỏ nhoi ngăn lại còn lăn lộn thế nào?
Chỉ thấy Mộc Phàm nhìn trận pháp nơi này, khóe miệng nhếch lên, vẽ vài trận văn ở trên người, tiếp theo cả người lặng yên không một tiếng động xuyên qua.
Hắn xuyên qua quầng sáng của trận pháp bảo hộ, không có kinh động bất cứ thứ gì, càng không có kích phát cảnh báo, thậm chí thiết bị cảnh báo trên cửa kim loại cũng không có một chút động tĩnh.
Bước qua cửa vào căn cứ, Mộc Phàm tiến vào bên trong, lặng yên núp ở một góc.
Lần đầu tiên tới đây, hắn lặng yên quan sát căn cứ này.
Nói là căn cứ nhưng thật ra là khai phá một sơn cốc thành một khu vực gieo trồng, bên trong gieo trồng các loại dược liệu.
Bởi vì đất đai ở nơi này phì nhiêu, hơn nữa có một loại năng lượng đặc thù hội tụ ở đây, làm nơi đây trở thành một khu vực tốt để gieo trồng.
Toàn bộ căn cứ có mấy trăm cái dược điền, gieo trồng các loại dược liệu.
Ở chỗ này còn có một ít kiến trúc đơn giản, có vòng bảo hộ, làm một loại phòng hộ cho dược điền.
Những thứ này đều hoàn chỉnh, không bị hư hại chút nào, người nói căn cứ đã luân hãm, bị yêu thú phá hủy chiếm đóng chắc chắn có vấn đề.
Quan trọng nhất chính là Mộc Phàm thấy được không ít người ở nơi đây, một đám không mặc trang phục đặc trưng cho nhân viên Mộc gia.
Trên quần áo cũng không phải in biểu tượng của Mộc gia, mà là một nhà khác.
“Lạc gia sao?” Mộc Phàm nheo mắt lại, nhìn mười mấy người đang tuần tra quanh căn cứ.
Trên ngực trái của người này có một cái biểu tượng, đúng là biểu tượng của Lạc gia, biểu tượng của Mộc gia là một gốc cỏ ba lá, còn Lạc gia là một giọt nước, phía dưới là một gốc dược thảo.
Hai nhà đều làm dược liệu, là đối thủ cạnh tranh, không nghĩ tới Lạc gia thế mà chiếm lấy một căn cứ dược liệu của Mộc gia.
Điều này làm cho Mộc Phàm kinh ngạc, vì sao Lạc gia có thể dễ dàng lấy mất một căn cứ gieo trồng của Mộc gia, trong chuyện này có bao nhiêu phản đồ của Mộc gia hỗ trợ?
Nếu không thì không thể giấu giếm được mọi người, thậm chí chế tạo tin tức giả, khiến gia chủ Mộc gia cũng tin tưởng, chẳng hay biết gì.
Trong chỗ sâu nhất của căn cứ có mấy kiến trúc, nơi đó là nơi nhân viên nghỉ ngơi.
Mộc Phàm lén đi qua, nhìn từng mảnh dược điền, bên trong gieo trồng nhiều dược liệu số, có đã có thể thu thập.
Hắn không để ý tới mà lẻn vào bên trong chỗ sâu căn cứ.
“Các ngươi nói xem, khi Mộc gia biết tin tức thật sự có thể bị tức chết hay không?”
Mới vừa lẻn vào, liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói, mang theo một chút hài hước cùng châm chọc.
Mộc Phàm lặng yên tới gần.
Chỉ nghe một giọng nói khác: “Biết lại như thế nào, nơi này đã bị chúng ta chiếm lấy, thành sản nghiệp của Lạc gia.”
“Lạc gia cũng không phải là Mộc gia có thể so sánh, phải biết rằng thiếu gia sắp đính hôn với Tiêu gia, một khi bám vào Tiêu gia, Lạc gia chúng ta có thể bắt đầu chiếm giữ sản nghiệp đan dược.”
Mộc Phàm lặng yên nhìn, người nói chuyện chính là một tên nam tử trung niên, vẻ mặt kiêu căng đắc ý.
Đây là một vị quản sự mà Lạc gia phái tới, phụ trách căn cứ này.
Chỉ thấy một nam tử khác mở miệng, hắn cười lạnh nói: “Mộc gia chết cũng không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ lợi dụng yêu thú chiếm lấy căn cứ này.”
“Một đám ngu xuẩn mà thôi, làm sao biết được những yêu thú kia là Lạc gia chúng ta nuôi dưỡng, là do đại thiếu gia mang về từ dị vực.”
Vừa nghe người nọ nói, Mộc Phàm kinh ngạc.
Thì ra siêu cấp yêu thú kia là do đại thiếu gia Lạc gia mang về từ dị vực.
Điều này làm cho Mộc Phàm rất bực bội, Lạc gia đè tới trên đầu Mộc gia, lại còn cầm đi một căn cứ dược liệu.
“Thiếu gia chúng ta chính là thiên tài, không giống như bên Mộc gia, nghe nói người thừa kế Mộc gia chỉ là một phế vật.”
“Còn không phải sao, Mộc gia sớm muộn gì cũng bị Lạc gia chúng ta thâu tóm.”
Mấy người vừa nói vừa cười, không biết Mộc Phàm ẩn giấu ở gần đang nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Nga, ta ngược lại muốn gặp tên gọi là thiên tài trong miệng các ngươi một lần.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, mấy người ở đây sợ tới mức dựng tóc gáy, bỗng nhiên đứng dậy cảnh giác nhìn quanh.
“Ngươi là ai?”
“Người nào, dám xâm nhập căn cứ Lạc gia?”
Năm người đồng thời cảnh giác nhìn một thanh niên chậm rãi đi tới, vẻ mặt có chút phẫn nộ cùng kinh hãi.
Có người lặng yên không một tiếng động xông vào.
“Căn cứ của các ngươi sao?”
Mộc Phàm cười, cười rất lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người trong đó.
Hai người kia trong nháy mắt thấy Mộc Phàm liền nhịn không được lộ vẻ hoảng sợ.
Bởi vì hai người đúng là người Mộc gia, hiện tại lại phản bội Mộc gia, cam nguyện trở thành chó săn cho Lạc gia, tính kế Mộc gia.
“Thiếu, thiếu gia?”
Hai người hoảng sợ không thôi nhìn Mộc Phàm, như gặp quỷ.
“Phản đồ, đáng chết!”
Mộc Phàm hừ lạnh, giơ tay lên, liền thấy hai luồng sáng tím chợt lóe rồi biến mất, trong khoảnh khắc đó, thân thể hai người kia bốc cháy.
“A... Thiếu gia tha mạng.”
“Chúng ta bị ép buộc.”
Hai người phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, chớp mắt đã bị ngọn lửa nuốt hết, thiêu thành tro tàn.
Toàn bộ quá trình không tới hai giây, hai người đã bị đốt thành tro, ba người còn lại hoảng sợ nhìn Mộc Phàm.
“Lên!”
Ba người liếc nhau, đồng thời quát lớn, rút vũ khí trực tiếp tấn công Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận