Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 426: Luyện hóa, hấp thu

Ong ong...
Một tấm bia từ trên trời giáng xuống, trấn áp trên đỉnh đầu ma hồn, ánh sáng giam cầm cường đại khóa chặt nó.
Lúc này, ma hồn hoảng sợ, bởi vì nó nhận ra Cấm đạo bia.
“Lại là tấm bia đá đáng ghét này.”
Bất tử ma hồn kinh nhạc xen lẫn tức giận rít gào, ma uy mênh mông cuồn cuộn, ma khí bùng nổ thế mà có thể làm Cấm đạo bia rung động kịch liệt.
Ma uy cường đại chấn động Cấm đạo bia.
Có lẽ Bất tử ma hồn này đã từng bị Cấm đạo bia giam cầm cho nên mới có vẻ sợ hãi, phẫn nộ, bia này lại không thể giam cầm nó.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn, Cấm đạo bia trực tiếp bay ra ngoài.
Mộc Phàm tiếp lấy Cấm đạo bia, có chút kinh ngạc, thực lực ma hồn này thật mạnh, thế mà thoát khỏi sự trói buộc của Cấm đạo bia.
“Ha ha ha, thì ra Cấm đạo bia đã bị tổn hại, không còn bia linh.”
Nhìn thấy mình có thể tránh thoát, Bất tử ma hồn đều sửng sốt, tiếp theo cười ha hả, có vẻ rất hưng phấn.
Cấm đạo bia bị tổn hại, không còn bia linh nên mới không áp nổi ma hồn này.
Nghĩ vậy, ma hồn hưng phấn hét to: “Cấm đạo bia, hôm nay bổn tọa nhất định phải báo mối thù bị trấn áp ngày trước, biến ngươi thành đá vụn.”
“Tổn hại sao?” Mộc Phàm nhìn Cấm đạo bia trong tay, suy tư gì đó.
Không nghĩ tới đây là một kiện bảo vật tổn hại, hơn nữa mất đi bia linh, trách không được mình cứ cảm giác thiếu cái gì, thì ra là thế.
Nghĩ thông suốt, Mộc Phàm lại tế ra Cấm đạo bia.
Ong!
Trong khoảnh khắc, Cấm đạo bia lại trấn áp tiếp, lần này ma hồn không sợ nữa, ngược lại bùng nổ ma khí vô tận hung hăng oanh kích.
“Muốn trấn áp bổn tọa, ngươi còn kém xa lắm.” Ma hồn công kích, không ngừng cười to.
Mộc Phàm hừ lạnh, giơ một ngón tay đâm tới.
Thời gian tĩnh lặng!
Ong, một gợn sóng vô hình lan ra, trong phút chốc vạn vật đứng yên.
Thân thể ma hồn cứng đờ, biểu tình đọng lại, có vẻ kinh hoảng, trong mắt tràn ngập sự khó tin.
Cổ lực lượng này có thể làm thời gian ngừng lại.
“Thời gian chi lực?” Ma hồn kinh hoảng la to.
Nó ra sức giãy giụa, đáng tiếc, dưới sự trói buộc của thời gian, thêm lực lượng giam cầm của Cấm đạo bia, còn có lực lượng giam cầm mà Mộc Phàm đánh ra.
Ba tầng chồng lại, ma hồn không còn cơ hội giãy dụa.
“Tiên đỉnh, thu!”
Ngay sau đó, ma hồn thấy được màn khủng bố, Mộc Phàm tế ra một cái đỉnh thu nó vào.
Khi thấy tiên đỉnh, ma hồn tuyệt vọng.
“Thiên Đế đỉnh?” Ma hồn sợ hãi kêu rên.
Nó nhìn tiên đỉnh, nhận ra lai lịch thứ này cho nên mới cảm thấy tuyệt vọng.
Tiên đỉnh này không phải dùng trấn áp một tên đại ma sao, sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ tên đại ma cường đại hơn nó đã bị luyện hóa rồi?
Nghĩ tới đây, ma hồn càng tuyệt vọng hơn nữa.
“Không...” Cùng với một tiếng hét thảm, ma hồn bị hút vào trong tiên đỉnh.
Nắp đỉnh đậy lại, bên trong truyền đến từng tiếng kêu rên thê lương, ma hồn đáng thương đã bị Mộc Phàm nhốt lại.
“Chậc chậc, nếu không phải muốn bức ra toàn bộ năng lực của ngươi, ta cũng lười dông dài.”
Mộc Phàm thu tiên đỉnh cùng Cấm đạo bia vào tay, lầm bầm lầu bầu.
Không ngừng có chấn động truyền ra từ tiên đỉnh, hiển nhiên Bất tử ma hồn không cam lòng, muốn phá tan tiên đỉnh.
Đáng tiếc, vào đỉnh rồi thì làm sao Mộc Phàm có thể để nó thoát ra.
Trận chiến vừa rồi chỉ là để kích phát toàn bộ năng lực của Bất tử ma hồn này, hắn muốn trấn áp khi nó ở trạng thái mạnh nhất.
Đây là kế hoạch của Mộc Phàm, chờ ma tâm hoàn toàn kích hoạt mới phong ấn.
Nếu không, với thực lực hiện tại của hắn thì ma hồn thượng cổ này đã sớm bị mạt sát, trực tiếp luyện hóa luôn rồi.
“Hệ thống, nạp bao nhiêu mới có luyện hóa ma hồn một cách hoàn mỹ?”
Lúc này, Mộc Phàm cầm tiên đỉnh trong tay, dò hỏi hệ thống.
Hiện tại hắn muốn xử lý mà không làm hao tổn, ma hồn này là một ma hồn bất tử bất diệt, ẩn chứa bất tử chi lực.
Loại bất tử chi lực này nằm ở phạm trù linh hồn, thân thể Mộc Phàm sớm đã có năng lực bất tử, chỉ thiếu mỗi năng lực linh hồn bất tử.
Hiện tại vừa thấy Bất tử ma hồn có loại năng lực này, tự nhiên phải kích phát tới cực hạn rồi sau đó bắt lại.
“Ký chủ, chỉ cần nạp một trăm tỷ là có thể tinh luyện bất tử chi lực của ma hồn.”
Hệ thống đáp lại, Mộc Phàm suy nghĩ chút, chỉ một trăm tỷ, vẫn có thể bỏ ra.
Hắn xem xét coi mình còn bao nhiêu tiền, tổng cộng còn hơn bốn mươi ba ngàn tỷ, không nhiều không ít.
“Nạp tiền, tinh luyện lực lượng của Bất tử ma hồn.
Đinh!
“Nạp một trăm tỷ, bắt đầu tinh luyện bất tử chi lực...”
Theo tiếng hệ thống nhắc nhở truyền đến, Mộc Phàm cảm giác được tiên đỉnh hơi chấn động, từ bên trong truyền đến tiếng kêu rên thê lương.
“A...”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Không, không nên...”
Ma hồn cường đại như bị tra tấn.
Dưới sức mạnh to lớn của hệ thống, Bất tử ma hồn bị luyện hóa từng chút, thân hình con muỗi biến mất từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại có một trái tim đen nhánh.
Ma tâm hơi chấn động, tản ra ma khí chống lại, đáng tiếc nhanh chóng sụp đổ, dần dần bị luyện hóa.
Hệ thống luyện hóa hoàn toàn không để lại di chứng hay tai họa ngầm, vô cùng tinh thuần.
Tuy rằng hệ thống hay đào hố nhưng khi nạp tiền thì hiệu suất vẫn rất cao.
“Đinh, hoàn thành tinh luyện.”
Không lâu sau đó, trong đầu truyền đến tiếng hệ thống, Mộc Phàm cảm thấy vui sướng.
Vừa mở ra tiên đỉnh liền thấy con muỗi đã biến mất, chỉ còn lại có một trái tim đang đập, đúng là ma tâm.
Ma hồn cũng biến mất, còn lại căn nguyên chi lực sau khi bị hệ thống luyện hóa, đúng là lực lượng của ma hồn.
“Ăn rồi tính tiếp.” Mộc Phàm cười hắc hắc, há mồm hút, căn nguyên cường đại của ma hồn bị hắn nuốt vào bụng.
Ong!
Mới vừa nuốt vào thì Mộc Phàm cảm thấy thức hải truyền đến chấn động kịch liệt, không ngừng nổ vang, tựa như khai thiên tích địa.
Căn nguyên của Bất tử ma hồn cực kỳ khổng lồ, ẩn chứa bất tử chi lực trên phương diện linh hồn, sau khi Mộc Phàm hấp thu dung hợp, linh hồn đã xảy ra biến hóa huyền diệu.
Keng keng keng...
Trong thức hải, nguyên thần của Mộc Phàm đột nhiên phát ra tiếng leng keng, từng sợi tiên quang đan xen, dần dần hóa thành một đạo tiên hoàn sau đầu.
Linh hồn của hắn sớm đã lột xác thành tiên hồn, tản ra tiên quang sáng lạn, mông lung che lấp dung mạo, không thấy rõ.
Tuy rằng thấy không rõ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt, uy áp cường đại bao phủ toàn bộ thức hải.
Nhìn kỹ có thể thấy trên tiên hồn khoác một bộ Đế bào, đỉnh đầu dần dần ngưng tụ ra Đế miện.
Uy nghiêm vô hình, cao cao tại thượng.
Cắn nuốt căn nguyên cường đại của Bất tử ma hồn làm tiên hồn của Mộc Phàm thuần túy hơn, cường đại hơn.
Bất tử ma hồn, linh hồn có năng lực bất tử, tất nhiên khiến Mộc Phàm mơ ước, quả nhiên đã trở thành đồ ăn trong mâm.
Hiện tại, có thể nói là Bất tử ma hổn giúp tiên hồn của Mộc Phàm tăng trưởng thật lớn, lấp đầy tất cả mọi thiếu khuyết trước kia.
Hiện giờ, Mộc Phàm không có nhược điểm.
Dù thân thể, tiên hồn hay là tu vi đều đã hoàn toàn tròn đầy, không còn có chỗ thiếu hụt.
“Hô!”
Sau một hồi, Mộc Phàm mở mắt ra, thở một hơi, nháy mắt hình thành gió lốc cấp cao, ầm ầm ầm thổi quét.
“Mộc Phàm, ngươi không sao chứ?”
Mấy người Diệp Hồng Trần lần lượt tới gần, quan tâm nhìn hắn.
Mộc Phàm cười nói: “Các ngươi nhìn ta giống có chuyện gì lắm sao?”
“Mộc ca, ma hồn kia đâu?” Mập mạp mở miệng hỏi một câu.
Những người khác cũng tò mò nhìn hắn, nói chính xác là nhìn tiên đỉnh trong tay hắn.
“Ma hồn bị ta ăn rồi.” Mộc Phàm đáp lại một câu làm cả đám đơ ra.
Ăn rồi sao, quá nhanh đi, mới vừa chộp tới liền ăn?
Mấy người nhìn nhau, lại nhận thức sâu sắc hơn về sự hung hãn của Mộc Phàm, thậm chí có nhận thức chính xác hơn đối với thực lực của hắn.
Ma hồn thượng cổ rất mạnh nhưng vẫn bị Mộc Phàm trấn áp ăn mất.
Oanh!
“A... Là ai, là aidám phá hư chuyện tốt của bản tôn?”
Từ phương xa truyền đến một tiếng nổ mạnh, tiếp theo có một giọng nói mang đầy phẫn nộ vang lên.
Đám người Mộc Phàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy gió lốc nổ tung, đúng là cơn lốc hình thành do Mộc Phàm thở ra một hơi.
Kết quả thật trùng hợp, cổ gió lốc này phá hư chuyện tốt của một sinh vật khác.
Với thị lực mạnh mẽ, Mộc Phàm nhìn thấy một con toàn thằn lằn xanh đen, đang đè một con nhện mọc đầy lông tơ.
“Mẹ nó, vị huynh đệ này thật lợi hại nha.”
Mộc Phàm trừng mắt, bị cảnh tượng này làm sợ ngây người.
Một đầu thằn lằn thế mà... với một con con nhện?
“Phong Thần, ngươi dám phá hư chuyện tốt của bổn tọa, ngươi muốn cướp đồ ăn của lão tử sao?”
Con thằn lằn kia nổi trận lôi đình, vừa rồi đang hành sự, tự nhiên bị một cơn lốc đánh trúng, thiếu chút nữa hư đồ ăn rồi.
Nó liếc mắt một cái liền xác định cổ gió lốc này do ai tung ra.
Một tên thần linh dị tộc đúng lúc đi ngang qua, bị thằn lằn cùng con nhện cản lại, hai sinh vật cấp Thần thoại ngăn cản một sinh vật cấp Thần thoại.
Sinh vật đi ngang qua đúng là Phong Thần, nó ngơ ngác nhìn hai gia hỏa đang cản đường.
Một con thằn lằn và một con nhện, đều xấu xí như nhau.
Mặt nó tối sầm, tức giận nói: “Hậu cung của bổn tọa không có mười vạn cũng có tám vạn giai lệ, thứ ghê tởm xấu xí thế này lão tử cũng không thấy hiếm lạ, chỉ có ngươi mới đói bụng ăn quàng.”
“Ngươi dám nói ta xấu, Phong Thần, hôm nay ngươi chết chắc rồi.” Thằn lằn không tức giận nhưng con nhện kia liền nổi bão.
Thân thể nó cao lớn, dài hơn nhân loại, tám cái chân sắc bén lập loè hàn mang.
Oanh!
Con nhện cái bạo nộ cực kỳ khủng bố, bị chê xấu xí, ghê tởm, nó cực ky tực giận, không nói hai lời trực tiếp phun tơ nhện.
Một trận đại chiến bắt đầu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận