Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 375: Tiên!

Khu thứ nhất, trên không trung.
Một bóng người lặng yên xuất hiện, đúng là Mộc Phàm mới trở về từ vũ trụ.
Hắn nhìn vô số nhân loại đang hoan hô phía dưới, bọn họ hưng đàm luận về bộ dáng cường thế của hắn mà cười thầm trong lòng, trang bức thật sảng khoái.
“Hệ thống, giúp ta đọc ký ức của hai con cự thú viễn cổ kia.”
Mộc Phàm nhanh chóng kêu hệ thống giúp hắn lặng yên đọc ký ức của hai con cự thú viễn cổ ở Khu thứ nhất.
Hắn muốn nhìn một chút, trong trí nhớ của những cự thú viễn cổ này có tin tức hay bí mật mà mình muốn không.
“Ký chủ, lấy ký ức cự thú viễn cổ cần một trăm tỷ, có lấy ra hay không?”
Hệ thống vang tiếng nhắc nhở.
Mộc Phàm không chút nghĩ ngợi trực tiếp đồng ý, một trăm tỷ mà thôi, hiện tại trên người có hơn hai mươi ngàn tỷ, tài sản hùng hậu, không lo lắng chút nào.
“Nạp một trăm tỷ, bắt đầu lấy ký ức của cự thú viễn cổ.”
Tiếng hệ thống nhắc nhở vừa vang lên, hai cự thú trong một đầm lầy ở bên ngoài Khu thứ nhất đột nhiên run lên, nhìn nhìn xung quanh, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Chúng nó vừa cảm giác được đại não choáng một chút, giống như có lực lượng gì đó dạo một vòng qua ý thức.
“Rống!”
Hai cự thú trong đầm lầy gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút sợ hãi, cái đầu khổng lồ cắm vào đầm lầy rồi biến mất.
Chúng nó không hề hay biết vừa rồi đã bị đọc ký ức.
Chỉ cần nạp tiền đúng chỗ, hệ thống sẽ rất ra sức, chớp mắt liền làm xong.
“Đã lấy xong.”
Ong!
Theo tiếng hệ thống nhắc nhở, Mộc Phàm liền cảm giác hai cổ ký ức khổng lồ trực tiếp vọt tới, đại não nổ vang, ký ức khổng lồ đến từ hai cự thú dũng mãnh tràn vào.
Mộc Phàm cắn răng kiên trì, sắp xếp lại một mớ tin tức khổng lồ, loại bỏ những ký ức cũ kỹ không có giá trị.
Giữ lại một ít tin tức hữu dụng, chậm rãi hấp thu, tức bắt đầu tìm kiếm đáp án mà mình muốn.
Ký ức của hai đầu cự thú thực sự quá khổng lồ, tích luỹ suốt mấy trăm triệu năm dài dòng.
Những cự thú viễn cổ này đều sinh ra từ Kỷ tam điệp của địa cầu, cách hiện tại hơn hai triệu năm, có thể nói là vô cùng xa xăm.
Ký ức khổng lồ của cự thú viễn cổ sống hơn hai triệu năm bị Mộc Phàm không ngừng hấp thu, sắp xếp, cuối cùng thấy được một vài đoạn ký ức.
Thậm chí cả ký ức về thời kỳ khủng long bị tuyệt chủng cũng hiện lên rõ ràng.
Lúc này hắn mới biết, thì ra khủng long bị tuyệt chủng không phải bởi tự nhiên mà là do văn minh cao đẳng triển khai săn giết.
Trong ký ức của hai cự thú viễn cổ có rất nhiều bí mật thời viễn cổ ở địa cầu mà không có ai biết.
Như là ở Kỷ tam điệp đã xuất hiện một văn minh cường đại.
“Tiên?”
Mộc Phàm bỗng nhiên trợn mắt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, thấy được một bí mật kinh người từ trong ký của cự thú.
Trên địa cầu đã từng xuất hiện một văn minh cường đại, tiên.
Tiên, một văn minh đáng sợ bị chư thần xếp vào cấm kỵ.
Nhưng ký ức cự thú cũng mơ hồ không rõ, chỉ biết về sự tồn tại của tiên, không có tin tức cụ thể, khiến Mộc Phàm rất thất vọng.
Rõ ràng đã thấy được bí mật, nhưng không thể thấy rõ hơn, trong lòng cảm giác rất khó chịu.
Sau đó Mộc Phàm biết được nguyên nhân vì sao đám cự thú sợ hãi vùng đất phương đông, sự sợ hãi như đã thấm sâu vào xương cốt.
Thì ra chúng nó sinh lòng sợ hãi đối với tiên, một văn minh cấm kỵ thời viễn cổ.
“Tiên, Côn Luân cổ đại?”
Hai mắt Mộc Phàm đột nhiên mở ra, đã hoàn toàn hấp thu ký ức của cự thú, vẻ mặt kinh hãi, rốt cuộc tìm được một ít nguyên nhân.
Nhưng đáng tiếc không thể đạt được nhiều tin tức hơn, ký ức của cự thú viễn cổ hơi hỗn loạn, mơ hồ, thậm chí ký ức liên quan đến tiên đều bị xóa nhòa.
Chỉ có sự sợ hãi đối với tiên đã thâm nhập cốt tủy, trở thành bản năng, qua trăm triệu năm cũng không quên được loại sợ hãi này.
“Thì ra, trước nhân loại từng có một văn minh cường đại, xưng là tiên.”
Mộc Phàm suy tư gì đó, đột nhiên hiểu ra một ít chuyện.
Vào thời viễn cổ, trước nhân loại có tiên, đó là một cấm kỵ.
Tồn tại mà cả chư thần đều sợ hãi.
“Hoa Hạ xưa nay vẫn có truyền thuyết về tiên nhân, tu tiên và tu chân vốn chính là một mạch, một loại truyền thừa.”
Mộc Phàm bừng tỉnh hiểu ra.
Tu chân hiện tại có phải là truyền thừa từ tiên nhân đã tiêu vong thời viễn cổ hay không?
Tu chân, thật ra chính là tu tiên.
Nhưng vì sao hiện tại không có tiên, tu chân luyện khí cuối cùng lại thành thần, không phải nên độ kiếp thành tiên sao?
Trong lòng Mộc Phàm xuất hiện vô số nghi vấn, trong lúc nhất thời dào dạt cảm xúc, cảm thấy bản thân đã chạm tới một vài bí mật kinh người.
Thời thượng cổ, thậm chí viễn cổ đã có tiên, nhưng vì sao bây giờ không còn thấy, đã diệt vong rồi sao?
Hay đã có chuyện gì xảy ra, chư thần gọi tiên là cấm kỵ, chắc chắn bọn họ cường đại vượt xa tưởng tượng, vì sao đột nhiên tiêu vong đây?
Từng nghi vấn xuất hiện làm lòng Mộc Phàm rối lên, khó mà bình tĩnh được.
“Chẳng lẽ các chủng tộc khác, thậm chí Thần tộc xâm lấn địa cầu chính là vì tìm kiếm bí mật về “Tiên” ?”
Ánh mắt Mộc Phàm lập loè, có lẽ đã đoán được đáp án.
Các tộc dị vực, thậm chí nhiều Thần tộc đến từ Thần quốc, các văn minh cùng thế lực đều là hướng về phía "Tiên", cấm kỵ trong truyền thuyết.
Như vậy chẳng phải là nói ở vùng cấm Côn Luân cất giấu bí mật về “Tiên”, trách không được dị tộc gióng trống khua chiêng tiến công Côn Luân.
Nhưng nơi đó quá nguy hiểm, vô số cường giả, Bán thần dị tộc đã ngã xuống, không có cách nào đánh vào.
Có lẽ Côn Luân cất giấu bí mật cấm kỵ thời viễn cổ về “Tiên”, dù sao vô số truyền thuyết thần tiên lưu truyền từ xa xưa đều nhắc tới Côn Luân.
“Xem ra phải đi thăm dò Côn Luân một chuyến.”
Mộc Phàm hít sâu một hơi, đèn nén sự xao động trong nội tâm, ý niệm muốn tìm tòi nghiên cứu rất mãnh liệt, không thể gạt đi, chỉ có thể tạm thời áp xuống.
Côn Luân, cất giấu bí mật lớn.
Mộc Phàm chắc chắn về điều này, hơn nữa nhất định là bí mật về “Tiên”.
“Hệ thống, thế giới này có tiên sao?”
Hắn bỗng nhiên hỏi hệ thống.
“Có.” Hệ thống nhanh chóng trả lời, rất dứt khoát, rất chắc chắn.
Lời này làm lòng Mộc Phàm phấn chấn, quả nhiên suy đoán không sai, trên thế giới này tồn tại một hệ thống giống như tu luyện thành thần.
Tu luyện thành tiên!
“Vậy thần có gì khác với tiên? Vì sao hiện tại tu chân luyện khí không phải độ kiếp thành tiên, mà là thành thần?” Mộc Phàm lại nói ra điều mình nghi vấn.
Hệ thống cũng nhanh chóng trả lời: “Ký chủ, thành thần chính là Thần tộc hiện tại, ngươi chỉ cần biết một điều, thuận thiên thành thần, nghịch thiên thành tiên.”
“Thuận thiên thành thần, nghịch thiên thành tiên?”
Nghe xong lời này, đại não Mộc Phàm nổ vang, nguyên thần chấn động kịch liệt, giống như hiểu ra điều gì, rồi lại không có gì cả.
Nhưng trong khoảnh khắc này, nguyên thần của Mộc Phàm đang lặng yên thay đổi, có một chút biến hoá huyền diệu, giống như có thêm một thứ gì đó không diễn tả được.
Hệ thống giải thích rất rõ ràng, thành thần thì rất đơn giản, thuận Thiên đạo là có thể thành thần, nói cách khác là ký thác chân linh vào thiên địa, đạt được thần vị, thành tựu bất hủ, chính là thần.
Mà tiên thì khác biệt, theo lời hệ thống, nghịch thiên mới có thể thành tiên, muốn thành tiên cần phải nghịch thiên mà đi, đánh vỡ quy tắc trói buộc, thành tựu vô thượng chân tiên.
“Tiên...” Hai mắt Mộc Phàm sáng lên, trong lòng nóng bỏng, đột nhiên có một ý niệm mãnh liệt, mình có nên vứt bỏ thần đạo, bước vào tiên lộ hay không?
“Hệ thống, làm như thế nào mới có thể thành tiên?”
Mộc Phàm tràn đầy chờ mong dò hỏi.
Ai ngờ hệ thống đáp lại: “Không biết, ký chủ muốn thành tiên thì phải đi truy tìm bí mật về tiên ở thời viễn cổ, hiểu được như thế nào là tiên mới có thể đặt chân vào con đường này.”
“Mẹ nó, không phải ngươi vạn năng sao?” Mộc Phàm ngơ ra.
Hắn bực bội nói: “Ngươi không phải nói, chỉ cần nạp tiền đúng chỗ, không có vấn đề nạp tiền không giải quyết được, hiện tại làm sao thành tiên ngươi cũng không biết, còn thổi phồng bản thân?”
“Ký chủ, ngươi chỉ cần nạp một trăm ngàn tỷ, có thể biết được cách bước vào tiên lộ.”
Hệ thống trực tiếp đáp lại một câu, làm Mộc Phàm tức anh ách.
Em gái ngươi, chắc chắn là cố ý, khiến mình không có biện pháp yêu cầu, hệ thống chó này quá hố.
“Hoặc là ký chủ tìm được một ít bảo vật của tiên nhân, bổn hệ thống có thể suy đoán bí mật liên quan đến “Tiên”.”
Có lẽ cảm thấy mình khoác lác quá mức, hệ thống bổ sung thêm một câu.
Mộc Phàm nghe xong, đôi mắt lại sáng lên, vậy mình càng cần phải đi thăm dò vùng cấm Côn Luân.
Không vì điều gì khác, chỉ vì "Tiên" trong truyền thuyết bị chư thần liệt vào cấm kỵ.
“Tốt, sắp tới sẽ đi thăm dò vùng cấm Côn Luân.”
Mộc Phàm hít sâu một hơi, đưa ra quyết định.
Nghĩ xong hắn xoay người chợt lóe, về tới Khu thứ nhất.
“Mộc Phàm, cuối cùng ngươi đã trở lại.”
Mới vừa về tới, liền thấy Tiêu lão cùng một đám cường giả đã sớm chờ đợi ở chỗ này.
“Tiêu lão, có phải có chuyện gì hay không?”
Mộc Phàm nhìn bộ dạng nghiêm trọmg của đám người Tiêu lão, hiển nhiên là có chuyện rồi.
“Không sai, đã xảy ra chuyện lớn.”
Quả nhiên, Tiêu lão nghiêm túc nói rồi lấy một máy chiếu nhỏ ra, đưa cho Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận