Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 198: Kiểm kê thu hoạch

Trong lồng giam, sắc mặt Già lam nữ hoàng không ngừng biến đổi.
Nàng chần chờ một chút, cuối cùng cúi đầu.
“Ta có thể làm nô lệ của ngươi, nhưng ngươi không thể tùy ý làm nhục ta, nếu không ta thà chết.”
Già lam nữ hoàng ngẩng đầu nhìn Mộc Phàm, đầy kiên định nói.
Có thể làm nô lệ của thiếu niên nhân loại này nhưng tuyệt đối không chấp nhận bị làm nhục, tình nguyện tự kết liễu.
“Yên tâm, ta không có hứng thú đối với ngươi.” Mộc Phàm lắc đầu nói.
Dù Già lam nữ hoàng này phong hoa tuyệt đại, nhưng Mộc Phàm thật sự không có hứng thú với nàng, chỉ coi trọng giá trị của nàng thôi.
Vị nữ hoàng này tốt xấu trước đó cũng là nữ hoàng một tộc, chắc chắn phải có một ít kinh nghiệm quản lý.
Mộc Phàm muốn thành lập một thế lực ở khu mậu dịch, nói cách khác là thành lập một cửa hàng kiếm tiền, kiếm lấy thật nhiều tiền tài cho mình.
Trước đó không có người, nhưng giờ nhìn thấy vị Già lam nữ hoàng này lại nảy ra ý tưởng, sao không thu phục nàng để phục vụ cho lợi ích của mình?
“Ta cần ngươi chứ không phải túi da của ngươi.”
Mộc Phàm nhàn nhạt đáp lại, Già lam nữ hoàng bị đả kích nặng nề.
Nàng không khỏi hoài nghi thẩm mĩ của thiếu niên nhân loại này có vấn đề a.
Các sinh vật khác luôn coi nàng là đồ chơi, còn Mộc Phàm lại không có tâm tư này, chỉ coi trọng một ít tài năng của nàng.
Nữ hoàng một tộc, nói như thế nào cũng có chút tác dụng, nếu không được liền vứt bỏ.
Đương nhiên, có bỏ được hay không chính là một vấn đề đáng suy nghĩ.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Già lam nữ hoàng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần không tùy tiện làm nhục nàng, hết thảy đều dễ nói, giúp thiếu niên nhân loại này làm việc cũng chưa chắc là không may.
Dù gì hiện tại nàng đã không còn là nữ hoàng cao quý, tộc đã bị diệt, từ đây lưu lạc khắp nơi không còn nhà để về.
Gặp được Mộc Phàm xem như vận may của nàng, nếu không một khi rơi vào thị trường nô lệ, tương lai sẽ hoàn toàn tối tăm.
Ca!
Mộc Phàm bẻ lồng giam, dưới ánh mắt khiếp sợ của Già lam nữ hoàng cứng rắn tách lồng giam ra.
“Đi thôi, rời khỏi nơi này trước.”
Hắn nói xong liền xoay người muốn ngự kiếm bay đi.
“Ta... Tu vi của ta bị phong ấn, không thể nhúc nhích.”
Già lam nữ hoàng nói nhỏ, nói xong xấu hổ cúi đầu.
Cảm giác mình đột nhiên trở nên vô dụng, sau khi bị bắt cũng bị cường giả phong ấn tu vi, thậm chí trong thân thể không có một chút sức lực.
HIện tại nàng chính là một nữ nhân dị vực yếu ớt đến đáng thương.
Mộc Phàm sửng sốt, nhìn lại nàng mới phát hiện trong cơ thể nàng thật sự tồn tại một lực lượng phong ấn, phong ấn toàn bộ tu vi.
“Thật phiền toái.”
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Mộc Phàm có chút hối hận vì đã cứu nàng, có phải là một quyết định sai lầm hay không?
Một người bị phong ấn, giúp hắn làm việc thế nào đây?
“Lên đây, rời khỏi rồi tính tiếp.”
Mộc Phàm có chút bất mãn, vừa nói xong liền nâng nàng lên, ngự kiếm bay lên không.
Trên phi kiếm, sắc mặt Già Lam đỏ bừng, cả người không được tự nhiên, bị Mộc Phàm mang theo phi hành, cơ thể hai người rất gần nhau.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi với một nam nhân như vậy, hơn nữa còn là một nhân loại, trong lòng có cảm giác khác thường, khó nói nên lời.
Mộc Phàm lại không nghĩ nhiều như vậy, ngự kiếm ngang trời, tốc độ cực nhanh xẹt qua không trung, không lâu liền về tới khu mậu dịch.
Hắn khống chế phi kiếm luyện khí chậm rãi hạ xuống.
“Tìm chỗ nghỉ chân trước.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, mang theo Già Lam với tâm tư phức tạp cùng nhau đi vào khu mậu dịch.
Trên đường, Già Lam vẫn luôn cúi đầu, không dám ngẩng đầu, bởi vì nàng sợ bị nhận ra thì phiền toái.
Trong lòng nàng âm thầm sốt ruột, sao Mộc Phàm có thể tùy tiện liền mang nàng tiến vào khu mậu dịch, chẳng lẽ không sợ bị phát hiện sao?
Hắn cướp đội buôn nô lệ, đây chính là chuyện lớn a, thế mà hắn không thèm đế ý chút nào?
Đang đi tới, đột nhiên Mộc Phàm ngừng lại, làm Già Lam đi phía sau đụng đầu vào lưng hắn, thiếu chút nữa bị luyện khí tự chủ phản ứng đánh bay.
Mộc Phàm có chút bất mãn quay đầu lại: “Ngươi sao thế, đi đường cũng có thể đụng đầu, nếu không phải ta kịp thời đè luyện khí lại thì ngươi đã trọng thương rồi.”
“Ta... Ta...” Sắc mặt Già Lam đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nàng suy sụp cúi đầu, dứt khoát không nói.
Hiện tại là nô lệ, nói nhiều chính là sai.
“Đi theo ta.” Mộc Phàm nhăn mày, nói xong dẫn đầu đi hướng tới một khách sạn.
Trùng hợp liền nằm cạnh nhà ăn Tinh linh, hơn nữa cái tên cũng làm người ta bất ngờ, khách sạn Tinh linh.
“Không phải cùng một chủ nhân chứ?”
Mộc Phàm nhìn tên khách sạn trước mắt, suy nghĩ.
Hơn nữa lại ở sát bên, chắc chắn có liên quan.
“Hoan nghênh quý khách.”
Mới vừa vào cửa liền thấy một Hoa yêu phe phẩy cánh bướm bay tới.
Nàng tươi cười, giọng nói trong trẻo dễ nghe, giống như được huấn luyện, nghe làm người ta rất thoải mái.
“Ta muốn một gian phòng.”
Mộc Phàm nói ngắn gọn.
Hoa tinh ngó Già lam nữ hoàng cúi đầu đứng sau lưng hắn, trong mắt hiện lên chút khác thường, hiểu rõ gật gật đầu.
Nàng cười nói: “Xin mời đi theo ta.”
Nói xong Hoa yêu đi phía trước dẫn đường, Mộc Phàm cùng Già Lam hai người một trước một sau đi theo.
Rất mau, mấy người dùng truyền tống trận lên lầu ba, Hoa tinh mở ra một gian phòng xa hoa.
Mộc Phàm kinh ngạc đánh giá nơi này, vách tường, trần nhà, đều do từng dây leo đan thành, bề mặt có những đóa hoa kỳ dị.
“Đều là cây cối, dây leo, không dạng nào khác a?” Mộc Phàm nói thầm.
Nhưng vẫn dùng gian phòng, ở tạm vài ngày.
Còn chuyện có tinh thể năng lượng để trả hay không thì hắn không lo lắng chút nào, trong vòng tay trữ vật vừa lấy được chắc chắn có.
Hoa yêu lưu lại một thẻ phòng liền rời đi, Mộc Phàm dạo một vòng quanh phòng, chỉ có một cái giường treo bằng dây leo.
Còn có đủ loại dụng cụ tinh xảo, xa hoa, đẹp mắt, trong không khí tràn ngập một mùi hoa nhàn nhạt.
“Ngươi đi tẩy rửa sạch sẽ đi, lát nữa có việc hỏi ngươi.”
Mộc Phàm nói một câu với Già Lam, liền không để ý tới nàng nữa.
Nhìn Mộc Phàm ngồi trên một cái ghế đan bằng mây, lấy vòng tay trữ vật ra quan sát.
“Thế mà lơ ta.” Trong lòng Già Lam có một chút bất mãn.
Nhưng rất mau liền biến mất, bởi vì nàng tỉnh ngộ lại, hiện tại mình là nô lệ của người ta, không còn tự do.
Nàng còn phải lo lắng cho tương lai, có thể không thấy ánh mặt trời hay không, thiếu niên nhân loại này có tuân hứa hẹn không làm nhục nàng hay không.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, Già Lam từng bước đi vào phòng tắm.
Đã từng là một nữ hoàng, nàng luôn luôn ưa sạch sẽ, yêu thích sự mỹ lệ, tuyệt đối không thể chịu đựng bộ dáng lôi thôi của mình.
“Hy vọng này tên ba mắt sẽ mang đến cho ta một chút kinh hỉ.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, tinh thần lực cường đại trào ra, nháy mắt xóa sạch ấn ký trên vòng tay.
Hắn dễ dàng đánh ấn ký của mình lên, khống chế vòng tay này.
Mộc Phàm gấp không chờ nổi mở ra không gian trong vòng tay, ý niệm chìm vào trong đó, bắt đầu xem xét đồ vật bên trong.
“Nha, không tệ.”
Mới vừa nhìn, hai mắt Mộc Phàm tức khắc sáng lên.
Không gian bên trong không nhỏ, lớn hơn không gian trong ba lô không gian vài lần, bên trong có rất nhiều đồ vật.
Trong đó liền có tinh thể năng lượng mà Mộc Phàm nhất quan tâm, hơn nữa số lượng còn không ít.
“Trước kiểm kê một chút.”
Mộc Phàm đè nén sự hưng phấn, bắt đầu cẩn thận kiểm kê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận