Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 510: Sào Hoàng, Toại Hoàng

Hữu Sào dựng nên nhà tranh đầu tiên, được Thiên Đạo ban thưởng công đức.
Ngay sau đó hơi của hắn tăng lên, trực tiếp trở thành tiên thần, trở thành vị tiên thần đầu tiên của Nhân tộc.
“Bái tạ Thiên phụ!”
Hữu Sào kích động lễ bái, Mộc Phàm vẫn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, tựa như một pho tượng, tản ra một hơi thở bất hủ.
Một đám nhân tộc sôi nổi lễ bái Thiên phụ dưới sự dẫn dắt của Hữu Sào, sau đó hắn mới suất lĩnh tộc nhân bắt đầu chặt cây cây cối, xây dựng từng ngôi nhà tranh.
Bộ lạc quần cư đầu tiên đã hình thành.
Hữu Sào được đề cử làm lãnh đạo Nhân tộc, dẫn dắt tộc nhân bắt đầu phát triển bộ lạc.
“Hữu Sào sáng tạo ra nhà tranh, thành lập quần thể bộ lạc Tiên thiên nhân tộc đầu tiên, công đức vô lượng nha.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, yên lặng quan sát Tiên thiên nhân tộc sinh hoạt phát triển.
Dưới sự dẫn dắt của Hữu Sào, bộ lạc đầu tiên sinh sôi nảy nở, nhân tộc đời thứ hai ra đời.
Nhân tộc thế hệ đầu tiên được Mộc Phàm cố ý truyền thụ cách tu luyện.
Hắn truyền thụ đạo pháp đơn giản nhất, luyện khí, luyện thể, chỉ có hai loại thô thiển nhất nhưng lại thích hợp với Tiên thiên nhân tộc nhất.
Quả nhiên, theo Nhân tộc phát triển tu luyện, trong số Nhân tộc thế hệ đầu có một đám tu luyện thành công, có tên luyện khí thành tiên.
Có tên luyện thể thành thần, sức lực vô cùng lớn, ở trong núi ẩu đả với mãnh thú, săn giết Tiên thiên hung vật, từng bước trưởng thành.
Từng thế hệ nối tiếp nhau ra đời, bộ tộc Hữu Sào dần phát triển lớn mạnh, số lượng không ngừng gia tăng.
Thế hệ Tiên thiên nhân tộc đầu tiên có tuổi thọ dài lâu cộng với trải qua quá trình tu luyện, hoàn toàn khai phá Tiên thiên căn nguyên trong cơ thể, một đường tăng mạnh.
Trong lúc nhất thời, nhiều cường giả nhân tộc xuất hiện.
Hữu Sào làm tộc trưởng ước chừng ngàn năm, bộ lạc từ mấy vạn nhân khẩu phát triển tới gần một ngàn vạn.
Vào một ngày, Hữu Sào đột nhiên phát giác Thiên phụ vẫn luôn ngồi trên đỉnh núi yên lặng quan sát bọn họ đột nhiên biến thành một tượng đá.
Biến hóa này kinh động tất cả Nhân tộc dưới chân núi.
Hữu Sào dẫn theo tinh anh Nhân tộc lên núi, đi tới vách đá kia, nhìn Thiên phụ hoá thành pho tượng mà lòng tràn ngập bi thương.
“Thiên phụ!”
Một đám quỳ lạy, đau khổ trong lễ bái pho tượng, lòng không nỡ.
Thiên phụ từ lúc bắt đầu đã ở đây chỉ dẫn bọn họ, truyền thụ cho bọn họ cách sinh tồn, phát triển, cách trở nên mạnh mẽ.
Đối với Nhân tộc mới ra đời mà nói, Thiên phụ hoàn toàn xứng đáng là tín ngưỡng tối cao.
Giống như là một phụ thân, nhìn hài tử từng bước trưởng thành, cuối cùng hoàn thành sứ mệnh.
Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, thế hệ nhân tộc ban đầu đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phía, Nhân tộc bắt đầu sinh sôi nảy nở, không cần Mộc Phàm nhúng tay nữa.
Nên để bọn họ tự lang bạt, Mộc Phàm trực tiếp rời khỏi, chỉ để lại tượng đá hình thành qua ngàn năm.
Kế tiếp, vì tưởng nhớ Thiên phụ, Hữu Sào dẫn theo đông đảo tộc nhân mở núi, khai thác đá, xây dựng một tòa điện đá thật lớn, gọi là Tổ miếu.
Bên trong thờ phụng tượng đá Thiên phụ, còn có thêm tượng Thánh mẫu, nơi này trở thành thánh địa Nhân tộc, vô số tộc nhân thăm viếng, tế bái.
“Tất cả đều đã trưởng thành, con đường tương lai do các ngươi quyết định.”
Mộc Phàm ở Thiên giới yên lặng nhìn bộ lạc Nhân tộc đã phát triển.
Thời gian biến thiên, vừa đảo mắt, một vạn hai ngàn tám trăm năm qua đi.
Vào một ngày, lòng Hữu Sào bỗng nhiên có cảm ứng, biết công đức của mình đã viên mãn, là thời điểm nên thoái vị.
Hữu Sào bắt đầu thường xuyên tuần tra bộ lạc, tìm kiếm một người cường đại, có thể đảm nhiệm vai trò dẫn dắt bộ lạc.
Hắn thật sự tìm được một thanh niên phù hợp.
Đó là một thanh niên trong một bộ lạc nhỏ, là Thiếu tộc trưởng, tên Toại.
Vì sao nói hắn phù hợp, bởi vì Hữu Sào ngạc nhiên phát hiện Toại lấy mồi lửa từ cây cối bị thiên lôi đánh cháy mang về.
Dùng nó cải thiện sinh hoạt của bộ lạc Nhân tộc, sưởi ấm, nướng thịt, đưa Nhân tộc thoát khỏi cảnh ăn tươi nuốt sống, bước vào thời đại hoàn toàn mới.
Lửa đại biểu cho một loại truyền thừa, có thể mang đến ánh sáng cùng hy vọng.
Cho nên Hữu Sào quyết định truyền vị cho Toại.
“Thiên phụ Thánh mẫu tại thượng, Hữu Sào tại vị một vạn hai ngàn một trăm ba mươi mốt năm, dẫn dắt tộc nhân phát triển, nay công đức viên mãn.”
“Truyền ngôi cho Toại, lui vào thánh địa, phụng dưỡng Thiên phụ Thánh mẫu.”
Nói xong, thân thể Hữu Sào phát sáng, chậm rãi bay lên, tiến vào Tổ miếu.
Toại dẫn dắt Nhân tộc bước vào một kỷ nguyên mới, biết dùng lửa, thoát khỏi cảnh bệnh tật do trời đông giá rét cùng thức tươi sống mang đến.
Uy vọng của Toại được nâng cao từng bước, tu vi cũng tăng theo, hắn dẫn dắt tộc nhân khuếch trương lãnh địa, khai sơn, dựng nhà, đốt lửa.
Oanh!
Hữu Sào thoái vị, Toại kế vị, Thiên Đạo cảm ứng rót một lượng căn nguyên khổng lồ vào Thiên Đình.
Lượng căn nguyên lớn nhất rơi vào trong thân thể Thiên Đế Mộc Phàm, còn lại rơi vào Oa Hoàng cung.
“Không tệ, không uổng công dạy dỗ bọn họ.”
Mộc Phàm nở nụ cười, lượng căn nguyên Thiên Đạo rủ xuống lần này cực kỳ khổng lồ, Hữu Sào đã hoàn thành sứ mệnh, công đức viên mãn, tự nhiên hồi báo cho hắn rất nhiều.
Suy nghĩ chút rồi Mộc Phàm giơ một ngón tay điểm nhẹ, trong khoảnh khắc này, có một luồng sáng từ trời giáng xuống Tổ miếu Nhân tộc.
Ong!
Hữu Sào đang tiềm tu bỗng chấn động, đột nhiên mở hai mắt, thấy Thiên phụ tượng đá đột nhiên sống lại.
“Hữu Sào, vì nhân tộc dựng nhà tranh, thành lập bộ lạc, công đức vô lượng, ban danh hào “Sào Hoàng”."
Giọng Thiên Đế truyền đến, lập tức được Thiên Đạo định danh, Hữu Sào được khoác thêm một bộ Hoàng bào, hơi thở gia tăng không ít.
“Bái tạ Thiên phụ, Thánh mẫu!”
Hữu Sào kích động lễ bái, Thiên phụ không có quên bọn họ, vẫn yên lặng chú ý bọn họ.
Ban thưởng xong rồi, Mộc Phàm thu hồi ý niệm, tu vi của Hữu Sào đã bước vào cấp Hắc động.
Chỉ cần Nhân tộc không ngừng phát triển lớn mạnh, tu vi của hắn sẽ không ngừng tăng lên, bước vào cấp Giới chủ, thậm chí cấp Thiên Chủ cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa hắn mang đến cho Mộc Phàm lợi ích rất lớn, chỉ cần có tín ngưỡng đến từ Nhân tộc, khí vận sẽ được tăng thêm, còn có công đức, căn nguyên Thiên Đạo, số lượng cũng rất khả quan.
Điều này làm Mộc Phàm suy nghĩ thêm, có lẽ còn có thể đề cao trình độ tu luyện, phát triển của Nhân tộc, như vậy thì Nhân tộc càng cường đại hắn lại đạt được càng nhiều.
Hắn lặng yên vung một đám hạt giống tản ra tiên quang, phân tán trong Nhân tộc.
Đây là muốn thu nạp lực lượng Nhân tộc, Nhân tộc phi thăng thành tiên sẽ tiến vào Thiên Đình, trở thành một phần tử của Thiên Đình.
Kể từ đó, Thiên Đình sẽ liên tục có tiên nhân phi thăng gia nhập, càng ngày càng cường đại, tốc độ sinh sôi cùng tu luyện của Nhân tộc khá nhanh, số lượng tiên nhân sẽ rất khổng lồ.
Trải qua một vạn năm, mười vạn năm, có thể nói số lượng tiên nhân sẽ rất khủng bố, thậm chí vượt qua cả Yêu tộc.
Chỉ cần có đủ tài nguyên, Nhân tộc có thể sinh sản không chút hạn chế.
Thắm thoắt đã qua một vạn năm ngàn năm.
Trong khoảng thời gian này, Nhân tộc phát triển gấp trăm lần trước đó, dù là bộ lạc hay tộc đàn, số lượng, chất lượng đều được đề cao rất nhiều.
Nhưng bởi vì thiếu tài nguyên, số lượng Nhân tộc không tăng thêm nhiều, hơn hai vạn tám ngàn năm vẫn ở khoảng ba ngàn tám trăm vạn dân.
Đây là một cực hạn, vấn đề tài nguyên cộng thêm đối mặt với uy hiếp từ yêu ma, hung thú hoang dã,...
“Một vạn năm ngàn năm, thời gian ta tại vị đã viên mãn, là thời điểm lui về Tổ miếu.”
Ở trung tâm bộ lạc có một nhà đá, Toại ngồi bên trong yên lặng nhìn về Tổ miếu, bỗng nhiên cảm nhận được thời gian đã viên mãn.
Như vận mệnh chú định, có một giọng nói báo cho hắn đã đến thời điểm thoái vị, nhường lại vị trí lãnh đạo bộ lạc, để tộc nhân tiếp theo đảm nhiệm vị trí này, tiếp tục dẫn dắt Nhân tộc đi tới.
Tới bước này, sự phát triển của Nhân tộc đã tiến vào bình cảnh, cần phải có người mới dẫn dắt Nhân tộc phá vỡ bình cảnh tiến vào một thời đại mới.
Nhưng chuyện ai sẽ kế vị lại trở thành một vấn đề lớn.
Hôm nay, Oa Hoàng đang ở trong Oa Hoàng cung đột nhiên cảm giác được gì đó, mở mắt nhìn thoáng qua Nhân tộc.
Nàng vừa nhìn liền ngây ngẩn.
Nàng không nghĩ tới Nhân tộc mà mình sáng tạo ra chỉ trong thời gian hơn hai vạn năm ngắn ngủi đã phát triển đến một độ cao đáng kinh ngạc như thế.
Chỉ là một lần bế quan, vừa tỉnh lại liền phát hiện Nhân tộc đã lớn mạnh, phát triển thành một tộc đàn trung đẳng trong vũ trụ sơ khai.
“Hữu Sào, Toại, thì ra là thế.”
Oa Hoàng cảm ứng một chút liền nhận được điều mình muốn biết từ trong khí vận cuồn cuộn của Nhân tộc, trong lòng chợt bừng tỉnh.
Nàng lộ vẻ trầm tư nhìn về Thiên Đế cung, ánh mắt loé sáng.
“Thiên Đế, ngươi đã chọn lãnh đạo Nhân tộc đời kế tiếp chưa?”
Oa Hoàng truyền âm dò hỏi Thiên Đế một câu.
Mộc Phàm đang bế quan mở hai mắt, kinh ngạc nhìn về Oa Hoàng cung rồi nhìn về bộ lạc Nhân tộc, lập tức hiểu chuyện gì.
Oa Hoàng có dự tính nha.
Hắn suy tư chút rồi đáp lại một câu: "Đời này do ngươi quyết định đi, cần phải là kẻ có cống hiến lớn cho nhân tộc mới được, nếu không thì Thiên Đạo không cho phép.”
Nói là Thiên Đạo nhưng thật ra chính là hắn, Thiên Đế, Thiên phụ không cho phép thì quyết định thế nào cũng bằng không.
“Đã hiểu.” Oa Hoàng dịu dàng cười, Thiên Đế đáp ứng liền tốt.
Nàng vốn nghĩ rằng Thiên Đế sẽ không đáp ứng, nhưng hiện tại cũng không có ngăn cản, hiển nhiên do nàng cũng là một người sáng tạo ra Nhân tộc, Oa Hoàng.
Với thân phận này, nàng muốn chọn lãnh đạo đời sau cho Nhân tộc hoàn toàn không có vấn đề.
Vù!
Chỉ thấy bóng dáng Oa Hoàng nhoáng lên, biến mất khỏi Oa Hoàng cung, khi xuất đã đi tới môt vùng hư không, lặng yên chờ đợi.
Một bóng dáng lặng yên hiện lên, hình thái là nửa thân rắn như Oa Hoàng nhưng là nam tử.
Người này đúng là huynh trưởng của Oa Hoàng, Phục Hy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận