Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 379: Bí mật lớn

Trong biệt thự, Mộc Phàm thả tiểu hoả mãng ra, hai tiểu gia hỏa đều được thả ra ngoài, cầu bông nhỏ tò mò nhìn hắn.
“Ngươi đã sắp hóa thành giao long rồi, ta không giúp được ngươi, chỉ có thể dựa vào chính ngươi.”
Mộc Phàm nhìn tiểu hoả mãng có hai cái cục u trên đỉnh đầu, hiển nhiên là muốn hóa giao, nhưng hắn không giúp được.
Cho nên hắn quyết định thả tiểu hoả mãng trên địa cầu, để nó tự đi tranh đấu, tiến hóa.
“Còn có ngươi nữa, thực lực quá yếu, tự mình đi rèn luyện rèn, chém giết với các yêu thú khác nhiều hơn mới giúp ngươi nhanh chóng.”
Lời hắn nói khiến hai tiểu gia hỏa trợn mắt há hốc mồm.
“Chủ nhân không cần ta nữa sao, ta không muốn rời khỏi chủ nhân.”
Tiểu hoả mãng lập tức khóc oà, nước mắt ào ào chảy xuống.
Đáng tiếc là Mộc Phàm căn bản không nghe nó cầu xin, trực tiếp bốc thân thể nó lên, xé rách không gian ném vào.
Vù, tiểu hoả mãng đã biến mất, chỉ để lại từng tiếng kêu rên vang vọng, cầu bông nhỏ sợ tới mức run rẩy.
Nó hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, gia hỏa này thế mà để chúng nó tự rèn luyện trưởng thành.
“Kế tiếp chính là ngươi.” Mộc Phàm chớp mắt, theo dõi cầu bông nhỏ.
Hắn có chút thoải mái, cười như không cười nhìn cầu bông nhỏ trước mắt, giống như đã nhìn thấu điều gì đó.
Ánh mắt này làm cầu bông nhỏ Mộng Li kinh hồn táng đảm, dựng hết lông.
“Ngươi không có điều gì muốn nói với ta sao?”
Mộc Phàm cười tủm tỉm nhìn nó, trong ánh mắt mang theo chút châm chọc, giống như đang xem trò hay.
Cầu bông nhỏ kinh hoảng muốn xoay thân chạy, đáng tiếc bị Mộc Phàm nắm hai lỗ tai kéo tới trước mặt, bốn mắt nhìn nhau.
“Đi sao, muốn cùng ta tắm rửa hay không, Ác ma nữ đáng yêu.”
Mộc Phàm nói ra từng chữ làm cầu bông nhỏ sợ hãi xù lông lên, nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
“Ngươi, ngươi làm sao biết được?” Mộng Li trừng to hai mắt, không dám tin tưởng.
Nhìn thấy cầu bông nhỏ có biểu cảm thế này, Mộc Phàm khẽ lắc đầu thở dài: “Không nghĩ tới a, ta thế mà bị ngươi đày lâu như vậy, còn cùng chung chăn gối, không nghĩ tới ngươi lại là Ác ma nữ.”
“Hèn gì ta cứ cảm thấy ngươi quái quái, thì ra ngươi chính là Ác ma nữ, đây mới là bản thể thật sự của ngươi đi?”
Mộc Phàm nhìn cầu bông nhỏ rồi nói ra.
Lời này làm Mộng Li im lặng.
Biểu tình của nàng có chút phức tạp nhìn Mộc Phàm, hỏi: “Hiện tại ngươi đã biết rồi, tính toán xử lý ta như thế nào?”
“Vì sao lại xử lý ngươi?” Mộc Phàm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Mộng Li khẽ cắn môi nói: “Ta chạy ra từ Hắc ngục, chính là yêu vương mà nhân loại các ngươi đuổi bắt.”
“Thật ra ngươi cũng không phải là yêu vương đúng hay không?” Trong mắt Mộc Phàm loé tia sáng.
Hắn đã sớm nhìn ra cầu bông nhỏ không giống bình thường, nhưng cũng không để ý, chỉ coi như sủng vật mà thôi.
Nhưng sau đó lại nhận ra rất nhiều chỗ không ổn, gặp phải La sát, cầu bông nhỏ có biểu hiện quá mức kỳ quái.
Cuối cùng Mộc Phàm hoài nghi nó chính là Ác ma nữ Mộng Li, quả nhiên đúng là như thế.
Hơn nữa đây mới là thân thể thật sự cùa nàng, trước kia chỉ là một phân thân.
“Ta thật sự không phải yêu vương, bản thể của ta đã bị thương từ rất lâu, cho tới hôm nay vẫn chưa khôi phục lại.”
Mộng Li cô đơn nói: “Nếu không phải bị thương thì làm sao nhân loại các ngươi có thể bắt được ta.”
Mộc Phàm nhìn cầu bông nhỏ, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, lặng lẽ dò hỏi hệ thống, nhìn xem đây rốt cuộc là thứ quỷ gì.
“Hệ thống, nàng có phải Mộng Li lúc trước hay không?” Hắn không thể không dò hỏi.
Bởi vì Mộc Phàm không nhìn thấu được bản thể của Mộng Li, không biết đối phương là sinh vật gì, vì an toàn vẫn nên để hệ thống rà quét.
“Đinh, rà quét yêu cầu hai trăm tỷ, có rà quét hay không?”
Hệ thống vang tiếng nhắc nhở, Mộc Phàm vừa nghe thì đồng tử co rụt lại.
Hai trăm tỷ, thật mắc nha, chắc chắn trên người Mộng Li có bí mật, nếu không thì không có khả năng cấn tới hai trăm triệu để rà quét.
Trên người La sát có hung thú thượng cổ nhưng chỉ cần một trăm tỷ để rà quét, vì sao ralà quét Mộng Li lại cần hai trăm tỷ, nhiều hơn gấp đôi?
“Rà quét.” Mộc Phàm cắn răng để hệ thống rà quét.
Vừa dứt lời, trong thẻ lại bốc hơi hai trăm tỷ.
“Đinh, rà quét xong!”
Rất nhanh, hệ thống đã rà quét xong, bày ra tất cả tin tức.
“Thỏ ngọc: Yêu tiên thượng cổ, đến từ Côn Luân cổ đại, có liên quan đến cổ tiên đình, căn nguyên bị hao tổn, trong cơ thể có một tiên hồn tàn khuyết...”
Nhìn tin tức mà hệ thống bày ra trước mắt, hai mắt Mộc Phàm trừng lớn, như gặp quỷ, thấy điều gì đó khó có thể tin được.
“Trời đất, ngươi là thỏ ngọc?” Mộc Phàm sợ hãi thốt lên, hiển nhiên là không nghĩ tới.
Mộng Li cũng hoảng sợ, nói: “Làm sao ngươi biết thân phận thật sự của ta?”
Nàng kinh ngạc vì Mộc Phàm vừa mới nói nàng là thỏ ngọc, sợ tới mức run rẩy, vô cùng hoảng sợ.
Thân phận thật sự của Mộng Li vẫn luôn được nàng giấu kín, không dám lộ ra chút nào, không nghĩ tới lại bị Mộc Phàm nói toạc ra.
Vẻ mặt của Mộc Phàm trở nên nghiêm trọng, hỏi: “Ngươi đến từ Côn Luân cổ, chẳng lẽ ngươi là thỏ ngọc của Hằng nga tiên nữ trên Thiên đình thời kỳ thượng cổ?”
“Ách... Xem như vậy đi.” Biểu tình của Mộng Li có chút biến hóa, ánh mắt lập loè.
Nàng nhìn Mộc Phàm, kinh hãi hắn vì hắn nhìn thấu thận phận thật của mình, trong lòng khẩn trương không thôi, bí mật này hẳn là không nên bị nhìn thấy chứ?
“Thỏ ngọc, yêu tiên thượng cổ, Côn Luân...” Mộc Phàm trở nên rất nghiêm túc.
Hắn không nghĩ tới cầu bông nhỏ này có lai lịch kinh người như vậy, thế mà chạy ra từ Côn Luân.
“Nói cho ta biết, trong Côn Luân có gì, có phải tiên còn tồn tại hay không, có phải đại tiên thời thượng cổ đều ẩn bên trong hay không?”
Mộc Phàm trực tiếp mở miệng hỏi mấy vấn đề.
Mộng Li có chút ảm đạm nói: “Xin lỗi, căn nguyên của ta bị hao tổn, hồn thể thiếu hụt, đã mất đi phần lớn ký ức, chỉ nhớ rõ bản thân chạy ra từ Côn Luân, một đường trằn trọc, cuối cùng bị nhân loại các ngươi bắt lấy, hơn nữa còn nhốt lại nghiên cứu.”
“Ta vẫn luôn muốn trở về Côn Luân tìm kiếm ký ức đã mất, không nghĩ tới La sát đã bước vào Côn Luân trước một bước bước, còn được một cơ duyên thượng cổ.”
Mộng Li nói tới đây, biểu tình có chút nghiêm trọng.
Nàng nhắc nhở: “Tốt nhất là ngươi nên cẩn thận với La sát kia, nàng đi ra từ Côn Luân, ta có thể cảm ứng được trên người nàng cất giấu một hung yêu cường đại.”
“Ở trong Côn Luân phong ấn vô số hung thú, ma vật thượng cổ, một khi chúng nó thoát khỏi phong ấn, thiên hạ chắc chắn đại loạn.”
Mộng Li lần lượt cảnh cáo, nhưng Mộc Phàm lại không đặt trong lòng.
Yêu hồn thượng cổ ẩn trong cơ thể La sát là Cửu anh, nếu hắn muốn thì cũng có biện pháp trực tiếp luyện hóa cắn nuốt nó nên hắn chẳng thèm để ý.
Chỉ là giá để hệ thống hỗ trợ quá cao, hai mươi ngàn tỷ mình giữ để thăng cấp tốt hơn nhiều.
“Ngươi muốn trở về Côn Luân sao?” Mộc Phàm suy tư gì đó rồi mở miệng hỏi.
Mộng Li nghe xong sửng sốt, tiếp theo kinh ngạc nói: “Ngươi muốn tiến vào Côn Luân? Ta khuyên ngươi không nên đi, sự nguy hiểm và đáng sợ của nơi đó vượt xa tưởng tượng của ngươi.”
“Chỉ là nguy hiểm mà thôi, sao có thể nào ngăn cản bước chân ta đi tới?” Mộc Phàm hồn nhiên không thèm để ý xua xua tay.
Nhìn bộ dáng bình tĩnh thong dong này, Mộng Li cũng không nói nhiều.
Nàng gật gật đầu nói: “Được, ngươi chuẩn bị khi nào tiến vào Côn Luân, ta biết cửa vào thật sự ở đâu.”
“Rất tốt, muốn đi vùng cấm Côn Luân thì phải giải quyết mấy vấn đề trước mắt đã, bằng không ta vừa mới đi thì sau lưng đã có các tộc thiên ngoại giết tới.”
Mộc Phàm suy nghĩ, đưa ra quyết định, tạm thời không đi được.
Dù sao phương tây đã luân hãm, thiên sứ, ác ma, Titan, thú nhân, còn có các loại quái vật từ lỗ hổng trên trời không ngừng buông xuống địa cầu.
Trước hết cần phải giải quyết những uy hiếp này mới có thể đi thám hiểm Côn Luân.
“Vì sao ngươi không trực tiếp diệt sạch đám sinh vật ngoại lai bên phương tây?”
Mộng Li thấy khó hiểu nên hỏi.
Ánh mắt Mộc Phàm lập loè, thở dài nói: “Ta có thể diệt một lần, nhưng không thể diệt một trăm lần một nghìn lần, ta cũng phải rời khỏi địa cầu.”
Mộng Li nghe câu này thì im lặng, lúc này mới biết Mộc Phàm suy nghĩ điều gì, hắn biết sớm muộn gì bản thân cũng sẽ rời khỏi địa cầu.
Dù không có Thần quốc cưỡng chế thì cũng sẽ rời đi, bởi vì hắn muốn hiểu rõ mọi chuyện về thân thể này.
Hơn nữa muốn trở nên cường đại hơn thì cần phải rời khỏi địa cầu, bởi vì tài nguyên của địa cầu đã không chịu nổi tốc độ đốt tiền của hắn.
“Chỉ có bản thân nhân loại đứng lên, lần lượt đánh thắng kẻ xâm lấn mới xem như có chút khả năng bảo vệ mình.”
“Trong vũ trụ mênh mông có hàng tỉ văn minh cùng chủng tộc, nhân loại muốn sinh tồn thì phải dựa vào chính mình.”
Mộc Phàm thấy rất rõ, bất kỳ văn minh hay chủng tộc nào cũng vậy, chỉ dựa vào một cá thể hoặc vài cá thể đều vô dụng, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong.
Chỉ có toàn bộ tộc đàn, văn minh tiến hóa mới thật sự cường đại, mới có thể tồn tại dài lâu.
“Kỳ quái, sao lại không thấy Tiểu Ách?”
Mộc Phàm bỗng nhiên nhăn mày, không có cách nào cảm ứng được hơi thở của Tiểu Ách, giống như đã biến mất không thấy.
“Xem ra phải đi Long Thành tìm nàng về mới được.”
Nghĩ rồi, Mộc Phàm đứng dậy, quyết định Long Thành một chuyến, đưa kho tiền siêu cấp Tiểu Ách trở về.
Dù sao cũng là một kho tiền siêu cấp, lạc mất sẽ tổn thất rất lớn nha.
“Đi thôi, cùng ta đi Long Thành.”
Mộc Phàm nói xong đặt Mộng Li trên vai, xé rách không gian, trực tiếp bước vào bên trong, chớp mắt biến mất khỏi biệt thự.
Ong!
Hắn mới vừa rời không lâu, phương tây liền xuất hiện biến cố, từ lỗ hổng trên trời trào ra thánh quang vô tận, hai gã thiên sứ có hơi thở cường đại phủ đầy thánh quang từ trên trời giáng xuống.
Sau lưng hai gã thiên sứ này đều có ba đôi cánh thánh khiết, vỗ nhẹ nhàng, thế mà có hai gã thiên sứ sáu cánh buông xuống.
Đằng sau còn có một đoàn thiên sứ mang hơi thở mạnh mẽ, đều có tu vi cấp Bán thần, số lượng không ít.
“Chư thần buông xuống!”
Đột nhiên, không trung phương tây tan vỡ, từng luồng thần quang từ trên trời giáng xuống, từng tên cấp Thần thoại buông xuống địa cầu, mang theo không ít sinh vật cấp Bán thần, Sử thi, Truyền kỳ, lần lượt buông xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ địa cầu bị bao phủ bởi thần uy cuồn cuộn, rất nhiều thần linh buông xuống, gây ra ảnh hưởng cùng chấn động lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận