Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 351: Bất tử bất diệt?

Cách Khu thứ tám hơn năm trăm cây số, có một hố trời thật lớn, tựa như mộtsơn cốc.
Hố trời này hình thành do thiên thạch va chạm, bên trong có các loại thực vật quỷ dị sinh trưởng, có loại như dây leo, có loại lại như là một tế bào sinh vật mấp máy.
Vù!
Lúc này, một bóng người lặng yên xuất hiện, đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống sơn cốc bên dưới.
Đây là dấu vết sót lại từ cuộc chiến Thiên truỵ.
“Hẳn là nơi này.” Mộc Phàm yên lặng quan sát.
Chung quanh hố trời có vô số tế bào quỷ dị màu đen che kín, là một loại vi rút nào đó, một khi có sinh vật tới gần sẽ bị ăn mòn, hóa thành một thể.
“Ngao!”
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên ở một nơi không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Mộc Phàm đưa mắt nhìn, thấy được một màn.
Có một con yêu thú biến dị, cơ thể to như bò Tây Tạng, cả người mọc đầy lông như kim châm, hai cái sừng trên đỉnh đầu lóe hàn mang.
Nhưng một đầu yêu thú khổng lồ như vậy lại nằm giãy giụa trên mặt đất, phát ra từng tiếng kêu rên.
Chung quanh nó có vô số tế bào vi rút bò lổm ngổm, bao phủ ăn mòn thân thể nó từng chút.
Rất mau, con yêu thú này đã ngừng giãy giụa, dần dần hóa thành một đám vật chất màu đen mấp máy dung nhập vào đám vật chất khác.
Xem đến đây, Mộc Phàm đã thấy được chỗ đáng sợ của những vật chất vi rút này.
Chúng nó có thể cắn nuốt tất cả cơ thể sinh mệnh.
Ong ong ong...
Đột nhiên, như đã phát hiện sự tồn tại Mộc Phàm, vật chất vi rút đột nhiên phân tách ra từng giọt màu đen, vẩy lên không trung.
Những giọt vi rút màu đen phân liệt bay tới, một đám nhanh chóng mấp máy, thế mà mọc ra cánh, mở cái miệng dữ tợn cắn tới Mộc Phàm.
“Ngọn lửa vĩnh hằng!”
Mộc Phàm lạnh nhạt giơ một ngón tay, trong khoảnh khắc, ngọn lửa bùng lên lan ra tám phương.
Ngọn lửa vĩnh hằng đáng sợ quét qua, nuốt sống vô số vật chất quỷ dị, thiêu tất cả thành tro tàn.
Cứ như vậy, Mộc Phàm được Ngọn lửa vĩnh hằng bao bọc, đi từng bước một vào hố trời thật lớn trước mắt, giống như tiến vào một thế giới khác.
Vừa tiến đến liền thấy vô số vi rút đan xen tạo thành cây cối, hoa cỏ, không có chỗ nào mà không phải là vô số miệng rộng, đầy răng nanh dữ tợn đang mở ra, muốn xé nát hắn.
Đáng tiếc Những vi rút không có biện pháp tới gần Mộc Phàm, toàn bộ đều bị Ngọn lửa vĩnh hằng thiêu thành tro tàn.
“Rống!”
Đúng lúc này, trong hố trời truyền đến một tiếng rít gào khủng bố, như thú rống, chấn động toàn bộ hố trời.
Mộc Phàm giương mắt nhìn lên, không biết khi nào mà đã có vô số sinh vật xuất hiện phía trước, một đám có diện mạo quái dị, biểu tình dữ tợn.
Có thể thấy lờ mờ rằng trước kia bọn chúng là từng nhân loại, nhưng đều bị vi rút ô nhiễm hóa thành một đám Kẻ thất lạc.
Bọn chúng đã không còn là nhân loại, mà là một loại cơ thể vi rút sống nhờ, mất đi bản thân, là con rối bị vi rút khống chế.
Đáng sợ hơn nữa là những Kẻ thất lạc này đang cưỡi từng con quái thú bộ dáng hung hãn dữ tợn, Mộc Phàm nhận ra đó là những yêu thú bị vi rút ăn mòn.
Cánh tay những Kẻ thất lạc mọc ra từng sợi vật chất, hóa thành các loại vũ khí sắc bén, hàn quang lấp lánh, đằng đằng sát khí.
“Quả nhiên, nơi này chính là hang ổ của vi rút ngoại lai.”
Mộc Phàm chăm chú nhìn vô số Kẻ thất lạc trước mắt, trong lòng khẽ thở dài.
Nói như thế nào đều đã từng là nhân loại, giờ lại biến thành dáng vẻ này, thật sự là làm người ta thổn thức.
Hắn không có suy nghĩ nhiều, ý chí cường đại hóa thành vô số thanh kiếm gào thét bắn ra, hung hăng đâm vào đầu những Kẻ thất lạc.
“A...”
Theo từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một đám Kẻ thất lạc phát ra tiếng kêu thống khổ, cả đám hoảng sợ xoay người trốn vào chỗ sâu trong hố trời, chớp mắt liền chạy hết.
Mộc Phàm hơi bất ngờ, không nghĩ tới nguyên thần lợi kiếm của mình không thể một kích mạt sát ý thức của vi rút, thật là ngoan cường.
Nhìn những Kẻ thất lạc chạy tán loạn, Mộc Phàm không có truy đuổi mà là tìm kiếm dọc theo cảm ứng về hơi thở đặc thù của Lăng Sa.
Còn dựa vào thông tin trên bản đồ, sau khi bị ô nhiễm, biến dị, Lăng Sa đang ở chỗ này.
Càng đi sâu vào, Mộc Phàm thấy càng nhiều thực vật vi rút quỷ dị, có đóa hoa quái dị đầy răng nanh phát ra từng tiếng gào rống rất khó nghe.
Có cây đại thụ bề mặt phủ đầy dây leo, giống như từng con mãng xà to, trên dây leo xuất hiện từng cái miệng dữ tợn, đầy răng nanh.
Cảnh tượng đáng sợ thế này, nếu người bình thường gặp phải đều sẽ bị dọa ngốc, người nhát gan sẽ bị hù chết.
Mộc Phàm bình tĩnh đi xuyên qua vô số thực vật quỷ dị, tiến vào chỗ sâu nhất trong hố trời.
Vừa tới nơi này liền thấy một gốc cây khủng bố đan từ dây leo, cao tới trăm trượng, chung quanh có vô số dây leo như giao long uốn lượn.
Mỗi một dây leo đều mọc một đầu rồng, mở hai mắt màu đỏ tươi, lộ ra sự khát máu, tàn nhẫn, giết chóc, hủy diệt, vô cùng đáng sợ.
Trung tâm những quái vật này có một vương toạ thật to đan bằng dây leo, bên trên có một bóng dáng đáng sợ, cao cao tại thượng.
Quanh vương tọa có không biết bao nhiêu Kẻ thất lạc, mỗi tên đều mở to hai mắt trống rỗng lạnh nhạt, nhìn chằm chằm hắn.
Nơi này có ít nhất mấy vạn Kẻ thất lạc, thậm chí Mộc Phàm thấy hơn mười tên Kẻ thất lạc biến dị khủng bố cấp Siêu phàm, còn có hai tên cấp Nhập thánh.
Hình thể hoàn toàn không phải nhân loại, sau lưng mọc một đôi cánh xương to, phiêu phù giữa không trung, một trái một phải đứng trước vương tọa.
Khi Mộc Phàm thấy bóng dáng ngồi trên vương tọa, ánh mắt chợt ngưng.
“Lăng Sa!”
Không sai, ngồi trên vương tọa đúng là Lăng Sa.
Có thể nói rằng nàng đã không phải là Lăng Sa, mà là mẫu thể vi rút, càng đáng sợ hơn so với trước kia, một mẫu thể rất khủng bố.
Lăng Sa còn giữ lại diện mạo vốn có, thậm chí trở nên càng yêu dị, càng tà mị, tóc dài đen nhánh trên đầu đã sớm biến thành một đám vật chất, giống như vật sống loe ngoe, ngọ nguậy.
Sau lưng nàng có hai cánh thịt đen nhánh, trên mặt tràn đầy các loại hoa văn quỷ dị, có từng đường như mạch máu, bên trong có vô số vi rút đang lưu động.
Một hơi thở đáng sợ ập vào mặt làm Mộc Phàm cũng trở nên thận trọng hơn vài phần.
Lăng Sa khủng bố hơn lúc trước rất nhiều, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.
Thậm chí Mộc Phàm cảm nhận được nguy hiểm tới từ nàng, cảm thấy khó có thể tưởng tượng.
Mới không gặp một đoạn thời gian ngắn, thế mà đã tiến hóa tới nông nỗi uy hiếp được hắn, nếu thêm một thời gian nữa chẳng phải sẽ càng đáng sợ hơn.
“Hệ thống, còn có thể cứu nàng sao?”
Mộc Phàm không xác định được, dò hỏi hệ thống.
Hệ thống im lặng một hồi mới đáp lại: “Ký chủ, nó đã hoàn thành tám lần tiến hóa biến dị, hơn nữa cắn nuốt toàn bộ vi rút trên địa cầu, bao gồm cả siêu vi rút thời viễn cổ trên địa cầu.”
“Nó đã có thể uy hiếp được ngươi, ngàn vạn lần không để bị lây nhiễm, cả thần linh cũng không thể ngăn cản sự ăn mòn đáng sợ của loại vi rút nguyên thể này.”
“Kiến nghị ký chủ trực tiếp hủy diệt nó.”
Lời hệ thống nhắc nhở làm lòng Mộc Phàm chùng xuống, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp giải cứu nàng?
Mộc Phàm không cam lòng hỏi: “Hệ thống, không phải lúc đó ngươi nói chỉ cần tìm được vi rút nguyên thể là có thể phân tích ra sao?”
“Đó là trước kia, hiện tại ký chủ đã không còn cơ hội, bởi vì nó đã cắt nuốt toàn bộ vi rút nguyên thể trên địa cầu, bao gồm cả siêu cấp vi rút từ viễn cổ tới bây giờ.”
“Hiện tại nó đã là một mẫu thể vi rút bất tử bất diệt, dù ký chủ ném nó vào mặt trời cũng không thể tiêu diệt.”
Hệ thống giải thích kỹ càng tỉ mỉ làm lòng Mộc Phàm lạnh ngắt, hắn nhìn Lăng Sa với hai mắt tái nhợt, không chút tình cảm trước mắt, nàng cũng đang lạnh nhạt nhìn hắn.
“Nhắc nhở ký chủ một chút, nếu nó vẫn còn đang tranh đấu cắn nuốt với các loại vi rút viễn cổ thì ngươi còn cơ hội, nhưng hiện tại đã hợp nhất một cách hoàn mỹ, bất tử bất diệt.”
Trong đầu lại vang tiếng hệ thống nhắc nhở, sắc mặt Mộc Phàm lại thay đổi.
Bất tử bất diệt?
Vẻ mặt Mộc Phàm có chút khó coi, không tin, nói: “Hệ thống, ngươi quá khoa trương đi, bất tử bất diệt sao, ngươi đang nói giỡn hả?”
“Nếu tới mức như vậy, vì sao nó không tấn công nhân loại, dù sao đã bất tử bất diệt rồi mà?.”
Trong lòng hắn có chút khó hiểu, nếu đã bất tử bất diệt, mặt trời cũng không thể thiêu chết, vì sao lại không tấn công nhân loại?
“Có lẽ, nó coi trọng ký chủ, muốn cùng ngươi sinh một tiểu vi rút.”
Hệ thống đột nhiên đáp lại một câu thế này làm Mộc Phàm thiếu chút nữa hộc máu, trán nổi gân xanh, hệ thống trở nên hư hỏng a.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Lăng Sa đang ngồi ngay ngắn trên vương toạ, cao cao tại thượng, hai mắt lạnh nhạt không một chút tình cảm, thậm chí còn có sát khí.
“Lăng Sa!”
Mộc Phàm hô một câu, trên vương tọa, biểu tình Lăng Sa có một chút biến hóa, ánh mắt trở nên lạnh hơn.
“Giết!”
Ngay sau đó, Lăng Sa nhẹ nhàng vung tay lên, trong khoảnh khắc, vô số Kẻ thất lạc như nổi cơn điên nhào tới Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận