Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 605: Lại diệt hai cường giả cấp Bất hủ

Ong!
Đại đạo thanh liên bay tới, lơ lửng giữa không trung, tản ra sương mù mông lung.
Mộc Phàm ngồi ngay ngắn trên thanh liên, bình tĩnh nhìn xuống phía dưới.
“Vận mệnh chi tử.”
“Quy linh giả!”
Thấy Mộc Phàm đến, biểu tình hai sinh vật cấp Bất hủ trở nên nghiêm túc, sự cảnh giác đạt tới mức cao nhất.
Vốn dĩ hai bên đang giằng co, nhưng khi thấy Mộc Phàm xuất hiện lập tức nhìn chằm chằm hắn.
Phải biết rằng, Mộc Phàm đã một mình giết hai tên Huỷ diệt giả cấp Bất hủ.
Chiến lực như thế tự nhiên gây cảnh giác.
“Vật ở nơi này thuộc về bổn tọa, những kẻ khác nhanh chóng rời đi.”
Mộc Phàm nhìn một vòng, mở miệng nói một câu.
Lời vừa ra, tất cả sinh vật đều phẫn nộ.
“Đáng chết!”
“Ngươi quá cuồng.”
Đông đảo cường giả kinh ngạc xen lẫn tức giận, Mộc Phàm vừa tới liền cường thế mở miệng.
Nhìn một đám phẫn nộ không phục, ánh mắt Mộc Phàm lạnh lẽo.
“Ngươi đừng tưởng rằng mình vô địch.”
Có sinh vật cấp Khái niệm nhảy ra, tức giận quát lớn.
Thật sự là quá cường thế, vừa tới liền muốn chiếm bảo vật, ngươi cho rằng mình vô địch sao?
“Ồn ào!”
Mộc Phàm hừ lạnh, giơ ngón tay điểm tới.
Phanh!
Sinh vật cấp Khái niệm này nổ tung, hóa thành thịt nát phiêu tán, bị một lực lượng vô hình kéo vào trong tay Mộc Phàm.
Một ngón tay hạ gục!
Sinh vật cấp Khái niệm vốn đã cường đại nhưng không ngăn nổi một ngón tay của Mộc Phàm, bị hạ gục tại chỗ.
Các sinh vật khác thấy vậy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, quay đầu chạy.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả cường giả cấp Khái niệm đã giải tán.
Chỉ còn lại có hai tên cấp Bất hủ với sắc mặt ngưng trọng, tràn đầy cảnh giác nhìn Mộc Phàm.
Dù rất kiêng kị Mộc Phàm nhưng vẫn không lựa chọn rời đi, hai cấp Bất hủ đứng chung một chỗ, âm thầm liên hợp với nhau.
“Như thế nào, các ngươi không muốn đi?”
Mộc Phàm lạnh nhạt đảo mắt nhìn, ánh mắt trở nên sắc bén, lộ vẻ lạnh lẽo.
Không đi chính là muốn cướp, là địch nhân.
“Dù ngươi giết hai Huỷ diệt giả cấp Bất hủ nhưng bọn ta cũng không sợ ngươi.”
Một sinh vật cấp Bất hủ mở miệng, trên đầu nó có ngọn lửa thiêu đốt.
Ngọn lửa này rất khủng bố, chỉ cần một đốm là có thể đốt chết cấp Khái niệm, vũ trụ đều sẽ bị đốt thành tro tàn.
Một sinh vật cấp Bất hủ khác đeo một đôi cánh xương, toàn thân có gai xương như con nhím.
Cấp Bất hủ cũng có phân chia mạnh yếu, mới vào cấp Bất hủ có bản chất khác một ít Bất hủ giả đạt tới cực hạn.
Mộc Phàm hiểu rõ điểm này, hai sinh vật cấp Bất hủ trước mắt đều là Bất hủ giả hàng đầu.
“Chúng ta tới trước mà ngươi lại muốn cướp đoạt, phải hỏi chúng ta có đáp ứng hay không.”
Chỉ thấy tên Bất hủ thứ hai nhẹ nhàng vỗ cánh xương, hừ lạnh nói.
Hai tên cấp Bất hủ tích tụ năng lượng cường đại, hiển nhiên đã chuẩn bị chiến đấu.
Bọn chúng không muốn từ bỏ bảo vật, đó chính là Đại đạo chí bảo, còn có một lượng lớn căn nguyên đại đạo.
Một kẻ được bảo, một kẻ được một lượng lớn căn nguyên đại đạo, đẹp cả đôi đường.
Cho nên, cả hai quyết định đối kháng với Mộc Phàm, nếu có thể giết chết thì tốt, nếu không thể thì đánh đối phương thối lui.
“Các ngươi không đi là muốn bị tiêu diệt sao?”
Mộc Phàm đứng trên thanh liên nhìn xuống hai kẻ bên dưới.
Một tên bốc lửa hừng hực, một tên xương cốt cót két, hơi thở cường đại, tràn đầy cảnh giác nhìn hắn.
“Nếu như vậy thì các ngươi liền chết đi.”
Mộc Phàm hừ lạnh, nói xong vỗ một chưởng.
Oanh!
Ánh sáng hội tụ, hóa thành một bàn tay to ù ù ép xuống.
Già thiên thủ, uy thế ngập tràn.
“Phá!”
Một tiếng rít gào vang lên, có biển lửa quét đến.
Cánh xương chấn động, thoát khỏi trói buộc của đại đạo, ngưng tụ vô số gai xương hung hăng bắn về phía bàn tay to.
Hai sinh vật cấp Bất hủ liên thủ, năng lượng đáng sợ năng đan xen đánh vào bàn tay to.
Chỉ nghe một tiếng “Đông”, bàn tay tan vỡ, tiêu tán.
“Tiệt thiên chỉ!”
“Liệt thiên quyền!”
Trong khoảnh khắc, Mộc Phàm liền thi triển hai chiêu cấm thuật, một ngón tay, một quyền, đồng thời oanh vào thân thể hai sinh vật cấp Bất hủ.
Ầm!
Hai sinh vật cấp Bất hủ bị đánh bay, thân thể rách nát, bộ dáng có chút chật vật.
“Hỏa phương pháp tắc, tẫn diệt vạn linh.”
“Tử vong pháp tắc, Tử thần quá cảnh!”
Hai sinh vật cấp Bất hủ đồng thời bùng nổ, một tên ngưng tụ ra ngọn lửa pháp tắc, tạo ra biển lửa ngập trời thiêu đốt.
Một tên thì thi triển tử vong pháp tắc, tựa như cầm một lưỡi hái đen nhánh trong tay cắt qua hư không, lưỡi hái tước đoạt sinh mệnh vạn vật.
Đối mặt với hai tuyệt chiêu, vẻ mặt Mộc Phàm chẳng gợn sóng, giơ tay ngưng tụ một lưỡi đao vô hình sắc bén.
Răng rắc!
Một đao xẹt qua, lưỡi hái Tử thần bị cắt thành hai đoạn, ngay sau đó đánh tan biển lửa.
Hai cổ pháp tắc chi lực bị bổ ra.
“Không tốt!”
“Là Khai thiên chi nhận.”
Nhìn thấy cảnh này, hai đại sinh vật cấp Bất hủ hô to, thầm than không ổn.
Đáng tiếc muốn tránh đã không còn kịp, lưỡi đao sắc bén cắt qua thân thể, chặt đứt một cánh xương, máu loãng phun trào.
Tên khác thì kích nổ ngọn lửa nhưng vẫn không ngăn được Khai thiên chi nhận, nháy mắt bị cắt thành hai khúc rơi xuống.
“A...”
“Đau chết ta.”
Hai sinh vật cấp Bất hủ kêu rên, thân thể nhanh chóng khôi phục nhưng đã trọng thương.
Mộc Phàm sừng sững trên thanh liên, thậm chí chưa động bước chân, chỉ lấy lực lượng bản thân trọng thương hai sinh vật cấp Bất hủ.
Hơn nữa còn là Bất hủ hàng đầu, có thể thấy được thực lực của hắn cường đại đến mức nào.
Thậm chí còn chưa dùng toàn lực.
“Không chịu nổi một kích.”
Mộc Phàm lắc đầu khinh thường.
Hành động này kích thích hai sinh vật Bất hủ.
“Tìm chết!”
“Liều mạng!”
Hai sinh vật rống giận, thời khắc mấu chốt không dám giữ lại gì, tung hết sức ngưng tụ bất hủ chi lực, pháp tắc chi lực, bí thuật, cấm thuật chồng chất.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, toàn bộ chiêu thức đều oanh về phía Mộc Phàm.
Cấp Bất hủ thông thường chắc chắn sẽ bị trực tiếp mạt sát.
Nhưng Mộc Phàm không bình thường, hắn đứng trên thanh liên, không chút sứt mẻ.
Ầm!
Cùng với một tiếng nổ vang, năng lượng đáng sợ như nước lũ quét đến, hủy thiên diệt địa, tạo ra một rãnh sâu trên mặt đất nơi này.
Khi tất cả bình ổn, hai sinh vật cấp Bất hủ chăm chú nhìn, sắc mặt tức khắc biến đổi.
Chỉ thấy Mộc Phàm vẫn đứng trên Đại đạo thanh liên, toàn thân được một quầng sáng mông lung bao phủ.
Đây là phòng hộ đến từ Đại đạo thanh liên, phòng hộ do ba ngàn đại đạo ngưng kết thành tự nhiên không dễ bị phá vỡ.
“Nếu các ngươi đã hết lực, vậy an tâm lên đường thôi.”
Mộc Phàm lạnh nhạt nói một câu rồi biến mất khỏi thanh liên.
Sắc mặt hai sinh vật cấp Bất hủ biến đổi, hoảng sợ xoay người, đáng tiếc phía sau không một bóng dáng.
“Bánh răng vận mệnh!”
Đột nhiên, từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh băng, hai sinh vật đồng thời ngẩng đầu.
Mộc Phàm xuất hiện phía trên, ngưng tụ ra bánh răng vận mệnh, hung hăng ép xuống.
Đông!
Hai sinh vật cấp Bất hủ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, năng lượng cường đại bùng nổ chống đỡ bánh răng to lớn.
Ca ca ca...
Bánh răng vận mệnh cuốn lấy vận mệnh vạn vật, tựa như nước lũ cuồn cuộn không thể ngăn cản, không thể nghịch chuyển, đối mặt với vận mệnh, vạn vật đều nhỏ bé.
“Không, bổn tọa không có khả năng bại...” Ngọn lửa sôi trào kèm theo tiếng gầm gừ truyền đến.
Đáng tiếc, dù không cam lòng, không tin nổi cũng chẳng có tác dụng gì, bại chính là bại.
Phanh!
Ngay sau đó, ngọn lửa nổ tung, sinh vật Bất hủ có ngọn lửa tán loạn, bị bánh răng vận mệnh mài mòn, nghiền ép.
“Ngao...” Sinh vật còn lại tản ra một cổ hơi thở bất hủ, xương cốt kêu leng keng, có từng vệt hoa văn bao quanh.
Cánh xương sau lưng chấn động, hóa thành vô số gai xương sắc bén hung hăng bắn về phía bánh răng vận mệnh.
Keng keng keng...
Chỉ tiếc, mặc kệ nó phản kháng như thế nào cũng không có tác dụng.
Dưới bánh răng vận mệnh, nó dần dần không chống đỡ nổi, thân thể bị mài mòn, nứt toạc, hóa thành bột phấn.
“Đi!”
Mắt thấy mình sắp phải ngã xuống, hai sinh vật cấp Bất hủ biết không thể tiếp tục ở lại.
Cả hai bộc phát lực lượng pháp tắc cường đại, muốn bỏ chạy.
“Muốn chạy, các ngươi sẽ phải tuyệt vọng.”
Mộc Phàm cười lạnh, lấy tay đâm vào hư vô, có hai bóng dáng mơ hồ bị năm ngón tay bắt lấy, kéo trở về sông dài.
Oanh!
Sóng to ngập trời, hai sinh vật cấp Bất hủ đang chạy trốn đột nhiên hét thảm một tiếng.
“Không...”
“Sao có thể?”
Bọn chúng hoảng sợ, rõ ràng đã chạy thoát rồi, vì sao chớp mắt lại dừng ở chỗ cũ, giống như căn bản không có chạy khỏi.
Mộc Phàm cười khinh, năm ngón co lại.
Răng rắc!
Chỉ nghe từng tiếng giòn vang, hai sinh vật cấp Bất hủ cứng đờ, ánh mắt dần dần trống rỗng, đã bị bóp nát chân linh.
Chân linh bất hủ ở trước mắt Mộc Phàm cũng không chịu nổi một kích.
“Lại là hai sinh vật cấp Bất hủ, không tệ, hắn là Hình Thiên cùng Thường Nga có thể đột phá.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu bắt đầu tinh luyện căn nguyên của hai sinh vật cấp Bất hủ, kiểm kê thu hoạch.
Cảnh tượng trấn sát hai sinh vật Bất hủ rơi vào trong mắt một ít sinh vật đang lặng yên quan sát dừng ở nơi xa xa, cả đám sợ hãi chạy tán loạn.
Không còn tên nào can đảm đối mặt với Mộc Phàm.
“Rốt cuộc cũng gom đủ.”
Sau khi kiểm kê xong, Mộc Phàm lộ vẻ mừng rỡ, hai sinh vật cấp Bất hủ mang theo hai triệu năm trăm ngàn tỷ vũ trụ.
Đã gom đủ mười triệu tỷ vũ trụ, có thể nạp để chứng đạo bất hủ.
“Chờ thêm một chút, nhìn xem Đại đạo chí bảo ở đây trước.”
Mộc Phàm hít sâu một hơi, đè nén sự kích động.
Hắn vẫn còn chính sự, trước mắt có một kiện Đại đạo chí bảo.
Ong!
Dẫm Đại đạo thanh liên bay đến, hai mắt Mộc Phàm sáng rực, nhìn về thâm cốc tĩnh mịch phía trước, tựa như một cái vực sâu.
Mộc Phàm yên lặng quan sát, đánh giá tình huống, nhanh chóng cảm ứng được một hơi thở không bình thường.
“Ngay bên dưới, có hơi thở của đại đạo nguyên linh.”
Mộc Phàm lộ vẻ vui sướng, quả nhiên có Đại đạo chí bảo.
Nhưng phía dưới có một đại đạo nguyên linh bảo hộ, muốn lấy đi thì trước hết cần chém chết đại đạo nguyên linh mới được.
“Cho nó ăn món khai vị.”
Mộc Phàm trịnh trọng giơ tay ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng nóng cháy, ẩn chứa năng lượng từ một trăm ngàn tỷ vũ trụ.
Hô!
Hắn vung tay, quả cầu năng lượng nhanh chóng bay vào thâm cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận