Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 257: Giằng co

Trên mái nhà cửa hàng, một luồng gió nhẹ ập vào mặt giúp Mộc Phàm tỉnh táo không ít.
Vừa rồi thật sự không đè nén được khí huyết sôi trào trong cơ thể, không có biện pháp a, dáng người Già Lam nữ hoàng quá tốt, làm hắn không thể nào xóa đi hình ảnh đó.
“Hô...” Sau một hồi, Mộc Phàm thở ra một hơi, cả người mới bình ổn.
Hắn trở lại bình thường, ánh mắt trong vắt, nhìn quảng trường mua bán náo nhiệt bên dưới, rơi vào suy tư.
Già Lam sáng lập cửa hàng, có thể kiếm nhiều tiền tài, bảo vật, nhưng hiện tại chỉ mới bắt đầu, muốn thu hoạch còn phải chờ đợi một thời gian nữa.
Mộc Phàm xem tài khoản chỉ còn lại chút tiền, trong lòng có cảm giác cấp bách, phải nhanh kiếm tiền, trên người không có tiền thì trong lòng không yên ổn.
Mộc Phàm cười khổ nói: “Có một cái hệ thống hố tiền, thật sự là bao nhiêu tiền cũng không đủ đốt, sau này có phải cần bán toàn bộ vũ trụ cho nó hay không?”
Lắc đầu xua tan ý nghĩ không thực tế kia, Mộc Phàm hít sâu một hơi, nhìn trung ương khu mậu dịch, trong ánh mắt lóe lên tia sáng.
Vị quản lý khu mậu dịch kia cực kỳ thần bí, cường đại, trước đó dùng bản đồ nhìn trộm thế mà bị đối phương phát giác, hắn rất bất ngờ.
“Trên người đại nhân vật ở cửa hàng Cửu vực hẳn là phải có bảo bối?”
Mộc Phàm nghĩ tới người phía sau màn cửa hàng Cửu vực, đối phương có lai lịch rất lớn, thực lực cũng không lường được.
Sau khi tu luyện Cửu thiên cấm thuật, Mộc Phàm có cảm giác nóng lòng, muốn tìm đối phương thử uy lực cấm thuật.
Quan trọng là Mộc Phàm muốn đánh cướp đối phương, dù sao thân là đại nhân vật một phương, chắc chắn trên người mang một ít bảo bối.
“Xem coi hắn đi đâu.”
Nghĩ rồi Mộc Phàm lập tức mở bản đồ, nhưng vừa xem liền kinh ngạc.
Dò toàn bộ khu mậu dịch thế nhưng không tìm được tên kia, giống như rời khỏi vùng không gian này.
“Kỳ quái, chẳng lẽ rời đi rồi?” Mộc Phàm kinh ngạc.
Trước đó vẫn còn, vì sao chớp mắt đã không thấy bóng dáng, hắn ở trong phòng tu luyện hai mươi năm nhưng bên ngoài chỉ mới qua một ngày.
Nói cách khác, đại nhân vật trong cửa hàng Cửu vực đã biến mất trong khoảng thời gian hắn bế quan tu luyện.
Nghĩ vậy, trong lòng Mộc Phàm không tránh khỏi có chút thất vọng, đang muốn giải quyết đối phương, không nghĩ tới lại không thấy nữa.
“Thôi, không thấy thì không thấy, diệt cửa hàng Cửu vực chắc cũng không kém hơn.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, ánh mắt nhìn cửa hàng Cửu vực trở nên lạnh băng.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, cửa hàng Cửu vực không cho phép nhân loại bước vào, khinh thường nhân loại, vậy thì phải tiêu diệt thôi.
Mộc Phàm xoay người rời đi, quay trở về căn phòng trên lầu năm.
“Ông chủ!”
Vừa tiến vào liền thấy Già Lam đã đổi quần áo, cả người tựa như một gốc phù dung vừa ra khỏi nước, duyên dáng yêu kiều, Mộc Phàm cũng không nhịn được mà nhìn nhiều một chút.
Không thể không thừa nhận, vị nữ hoàng này quá mê người.
“Lão bản, ta chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, mời dùng bữa.”
Giọng nói Già Lam mềm mại, mang theo một sự hấp dẫn tự nhiên làm lòng Mộc Phàm hoảng hốt.
Hắn cảm thấy Già Lam đang cố ý.
“Ừ, vậy ăn một chút.” Mặt Mộc Phàm không đổi sắc, nhẹ nhàng gật đầu đi tới trước bàn cơm ngồi xuống.
Già Lam lập tức tiến lên, cầm lấy bầu rượu rót cho hắn.
Mộc Phàm thảnh thơi uống rượu ăn cơm trong cửa hàng, bên cạnh còn có một vị nữ hoàng hầu hạ, đãi ngộ này khiến người khác thèm chết nha.
Ở một nơi khác, đại nhân vật của cửa hàng Cửu vực lại đang bực bội.
“Khốn nạn!”
Trong không gian loạn lưu, một bóng người mơ hồ đang trút giận, một chưởng vỗ tan gió lốc không gian phía trước, tức giận đến bốc khói.
Hắn chính là thanh niên thần bí trong cửa hàng Cửu vực, người phía sau màn.
Khu vực này đúng là địa điểm phía trước Mộc Phàm chặn giết đội ngũ kia, thanh niên thần bí tới nơi này xem xét, mới hiểu được đồ vật đã bị cướp.
Tình huống thế này làm hắn vô cùng tức giận, thiếu chút nữa đã mất khống chế.
“Rốt cuộc là ai?” Thanh niên liên tục gào thét, hơi thở thô bạo không ngừng đánh tan không gian gió lốc xung quanh.
Hai mắt hắn đỏ bừng, đầy sát khí, đảo qua bốn phía, đáng tiếc không thể phát hiện bất kỳ một dấu vết nào.
Là ai chặn giết đội ngũ vận chuyển Thần thai?
“Thần thai không còn, Cô Diệp vương tử, ngươi không cho ta một câu trả lời sao?”
Thanh niên lạnh mặt, hừ nhẹ một tiếng, thế mà nói một câu với không gian mênh mông phía trước.
Trong lúc nhất thời, nơi này im ắng, không gian loạn lưu đều trở nên thong thả, dần dần đọng lại.
“Cho ngươi câu trả lời sao?”
Bá!
Chỉ nghe một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
Ngay sau đó, trong không gian loạn lưu có một bóng dáng hiện lên, bốn phía có tầng tầng sương mù bao phủ, không thấy mặt mũi.
Hắn nhìn thanh niên thần bí của cửa hàng Cửu vực này, hừ nói: “Phong Mạch, ta còn không tìm ngươi tính sổ, người của ta vô duyên vô cớ bị chặn giết ở nơi này, không còn sót một tên, sao ngươi không giải thích cho ta?”
“Khốn nạn!”
Thanh niên tên Phong Mạch càng giận dữ hơn, đằng đằng sát khí.
Hắn cười lạnh nói: “Thật là khiến người ta chê cười, ta bỏ ra một cái giá lớn mua sắm Thần thai, thế mà ngươi còn chất vấn ta, Thần thai đâu?”
“....”
Hai người đều im lặng, hơi thở bắt đầu bùng nổ, va chạm kịch liệt, đảo loạn cả khu vực, gây ra chấn động mạnh.
Phong Mạch, Cô Diệp, hơi thở hai cường giả dị vực va chạm, hình thành thế giằng co, chuẩn bị đánh nhau.
Nhưng đáng tiếc không ai động thủ, ngược lại thu liễm hơi thở.
“Nói đi, Thần thai ở đâu?” Phong Mạch lạnh lùng hỏi.
Cô Diệp đối diện hừ một tiếng: “Ta vừa tới nơi này thì người của ta đã bị giết, đồ vật cũng bị cướp đi.”
“Ngươi cho rằng ta tin sao?” Phong Mạch châm chọc nhìn đối phương.
Cô Diệp lắc đầu, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi tin hay không thì tùy, bổn tọa luôn luôn nói một không hai, trước đó cảm ứng được nơi này xảy ra vấn đề nên mới chạy tới, đáng tiếc vẫn chậm một bước.”
“Thần thai bị cướp đi là sự thật, ngươi không cần chất vấn bổn tọa.” Hắn lần nữa nói rõ là Thần thai bị cướp.
Phong Mạch mày nhíu lại, tức giận nói: “Vậy ngươi nói coi là ai cướp đi Thần thai?”
“Lựa chọn nơi này giao dịch chính là ngươi, hiện tại xảy ra vấn đề ngươi lại chất vấn bổn tọa, ta hoài nghi là ngươi sắp xếp.”
Lời Cô Diệp nói làm Phong Mạch tức muốn nổ phổi.
Nhưng lời này cũng có lý, bởi vì địa điểm giao dịch chính là do hắn lựa chọn, hiện tại xảy ra vấn đề đương nhiên là hắn chịu trách nhiệm.
“Có thể là vị ở khu mậu dịch không?” Phong Mạch bỗng nhiên mở miệng nói.
Cô Diệp lắc đầu: “Hẳn là không phải, nơi này không lưu lại một chút hơi thở, nhưng ta có thể cảm giác được là một tên khác.”
“Chẳng lẽ bị lộ tin tức, là Hắc vực bên kia làm sao?” Phong Mạch lạnh giọng hỏi.
Đáng tiếc, hai người chỉ suy đoán, căn bản không rõ là ai làm.
“Nhất định phải điều tra rõ, Thần thai của ta không thể mất đi như vậy.”
Phong Mạch tràn ngập sát khí nói, hung tợn nhìn chằm chằm Cô Diệp.
Cô Diệp hừ nói: “Thu hồi ánh mắt ghê tởm của ngươi, bổn tọa tổn thất một đám thủ hạ tốt, còn chưa tính toán với ngươi đâu.”
“Bổn tọa đã sớm nói rồi, địa điểm ngươi quyết định xảy ra thì do ngươi phụ trách, việc này tự ngươi giải quyết đi.”
Nói xong, Cô Diệp xoay người xuyên qua sương mù, chớp mắt liền biến mất.
“Tên khốn!”
Chỉ để lại mình Phong Mạch giận dữ rít gào, lửa giận khó tắt.
Thần thai không còn, làm hắn tổn thất lớn, hao phí thật lớn, tốn rất nhiều mới có được Thần thai thế mà lại bị cướp đi, quả thực chính là vừa mất vợ lại tổn thương chồng, tổn thất thảm trọng.
“Mặc kệ là ai, bổn thiếu nhất định băm thây ngươi ra ngàn mảnh.”
Phong Mạch dữ tợn gầm nhẹ một tiếng, xoay người nhoáng lên, biến mất khỏi chỗ này.
........
Lúc này, Mộc Phàm đang vui vẻ uống rượu ở lầu nằm đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ vẻ khác thường.
“Xuất hiện sao?”
Mộc Phàm kinh ngạc, đại nhân vật cửa hàng Cửu vực vốn đã biến mất lại xuất hiện.
Điều này làm cho hắn rất phấn chấn, xuất hiện liền tốt, phải tìm cơ hội xử lý đối phương.
“Ông chủ, làm sao vậy?”
Già Lam nhận thấy được sự khác thường của Mộc Phàm, nhẹ giọng dò hỏi.
Mộc Phàm lắc đầu nói: “Không có việc gì, hai ngày tới ta sẽ lưu lại nơi này, giúp ngươi xử lý một ít vấn đề rồi mới rời đi.”
“Thật sự?”
Già Lam nghe xong, trong lòng vui sướng, hình như nghĩ tới điều gì đó, hai má lặng lẽ đỏ ửng.
“Hả?”
“Già Lam, nơi này giao cho ngươi, ta đi một chút sẽ trờ về.”
Mộc Phàm nói xong đột nhiên buông chén rượu, trực tiếp đứng dậy rời đi, Già Lam chưa kịp nói thêm gì thì người đã biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận