Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 260: Tru sát

-
Một bàn tay thật to đánh lên trời cao.
Phanh!
Cùng với tiếng vang là cảnh tượng Thiên tinh chưởng màu xám do Cô Diệp đánh ra tan nát tựa như đậu hủ, hóa thành vô số tinh quang phiêu tán.
Chỉ vừa tiếp xúc đã bị đánh tan.
“Sao có thể?” Cô Diệp kinh hoảng kêu to, không dám tin tưởng.
Sao Thiên tinh chưởng của hắn có thể bị đánh tan trong nháy mắt như vậy, hoàn toàn không có đạo lý.
Đáng tiếc, sự thật chính là như thế.
Oanh!
Bàn tay to đánh tới, tiếng ù ù chấn vỡ không gian, sau khi đánh tan Thiên tinh chưởng ấn uy thế vẫn không giảm chộp vào cổ gió lốc kia.
Tiếng ca ca ca giòn vang đáng sợ, tiếng cọ xát bén nhọn vang xa, làm người ta nghe mà ê răng.
Chỉ thấy bàn tay to kia bóp nhẹ, gió lốc liền tan tác, Phong Mạch cũng bị thương nặng, phun ra mấy ngụm máu.
“Phốc... Khụ khụ, như thế nào... Khụ...” Phong Mạch vừa ho ra máu, vừa rơi xuống.
Mặt hắn đầy vết máu, biểu tình vô cùng hoảng sợ, căn bản không nghĩ tới tuyệt chiêu của mình thế mà bị chưởng ấn của của đối phương bóp nát.
Không thể tưởng tượng!
Mắt thấy bàn tay to ù ù chộp tới, thời khắc nguy cấp, Cô Diệp không thể không gia tăng sức mạnh, lực lượng trong cơ thể bùng nổ ầm ầm.
“Lưu Tinh Hỏa Vũ.”
Cô Diệp hét to một tiếng, lực lượng trong cơ thể phóng lên cao, xỏ xuyên qua hư không, đục một ra lỗ thủng, bên trong trào ra vô số hỏa cầu to.
Đó là sao băng, vô số thiên thạch từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Viên sao băng đầu tiên va chạm, đập thật mạnh vào bàn tay to, phát ra tiếng vang rất lớn, không ngừng chấn động.
Ngay sau đó, sao băng rậm rạp tựa như mưa rơi xuống, kéo theo một cái đuôi lửa thật dài va chạm với bàn tay to.
Ầm ầm ầm...
Từng tiếng nổ vang kịch liệt truyền đến, từng vụ nổ mạnh làm không gian vỡ nát, dẫn phát gió lốc không gian thổi quét tám phương, hủy thiên diệt địa.
Sao băng đầy trời, cảnh tượng chấn động lòng người.
Nhưng càng làm cho người ta kinh hãi chính là bàn tay to lại không tổn hao chút nào, vẫn một đường vung lên, nghiền nát vô số thiên thạch, huỷ diệt hết thảy.
Chỉ nghe tiếng “Ầm ầm ầm” truyền đến, bàn tay to đục thủng không gian, đánh vào không gian loạn lưu vô tận, sau một hồi mới dần dần tiêu tán.
Hết thảy tan đi, chỉ để lại một vùng hư không rách nát, không ngừng sụp đổ, có vô số mảnh màu đen rơi xuống dưới.
Còn có các khe rậm rạp đan xen, không gian loạn lưu không ngừng phun trào.
Mộc Phàm cũng bị một chiêu của mình làm ngây người, uy lực quá sức khủng bố, một chưởng che trời, tan biến thiên địa, có sức mạnh hủy thiên diệt địa đáng sợ.
Không thẹn với hai chữ cấm thuật, không gian bị một chưởng đánh vỡ nát, hủy diệt, chỉ còn gió lốc không gian không ngừng tàn phá bừa bãi.
Ô ô...
Không gian có từng đợt gió lốc thổi qua, lưỡi dao không gian sắc bén lạnh thấu xương đảo qua, gọt nhỏ vạn vật.
Lúc này, trong không gian loạn lưu có hai bóng dáng nằm chật vật, toàn thân trọmg thương, máu thịt lẫn lộn, bị trọng thương.
Cô Diệp, Phong Mạch, hai cường giả dị vực hoảng sợ không thôi, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Một chưởng vừa rồi thiếu chút nữa lấy mạng bọn họ, tuy rằng giữ được một mạng, nhưng thân bị trọng thương, nằm trong không gian loạn lưu.
“Thật là khủng khiếp, rốt cuộc nhân loại này nắm giữ thứ gì?”
Cô Diệp sợ hãi, trong lòng có ý lui rồi, trực tiếp điều động lực lượng còn lại cưỡi một đám sương đen xoay người trốn vào hư không.
Hắn chạy trốn, không dám chần chờ chút nào, xoay người liền chạy, hiển nhiên là bị một chiêu của Mộc Phàm đánh tan dũng khí, chỉ còn lại sự sợ hãi.
“Trốn!”
Cách đó không xa, Phong Mạch cũng thấp thỏm lo âu, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là đào tẩu.
Thiếu niên nhân loại này quá đáng sợ, một chưởng không chỉ có phá tan tuyệt chiêu của bọn họ, còn trọng thương bọn họ, thiếu chút nữa liền treo mạng rồi, tạo thành bóng ma tâm lý.
Vèo!
Hắn không nói hai lời, xoay người bỏ chạy, thân thể nở rộ ánh sáng vàng kim, cưỡi quầng sáng trực tiếp trốn vào không gian loạn lưu vô tận.
“Muốn chạy sao?”
Lúc này, Mộc Phàm thở hổn hển, vừa rồi thi triển Già thiên thủ tiêu hao quá lớn, thiếu chút nữa rút cạn lực lượng của hắn.
Mới vừa thở ra liền thấy hai tên gia hỏa kia đào tẩu, sao có thể để vịt sắp nấu chín bay đi đây?
Ong!
Chỉ thấy Mộc Phàm bước vào không gian loạn lưu, tay cầm một chiến cung màu đỏ lửa, kéo cung khoá chặt hai bóng dáng đang bỏ chạy.
“Mũi tên thí thần.”
Mộc Phàm quát một tiếng, ngưng tụ hai mũi tên khủng bố, tản ra tiễn ý sắc bén.
Đây là tiễn kỹ cấp Sử thi, Thí thần tiễn pháp, uy lực rất lớn.
Tuy rằng hiện tại Mộc Phàm không có biện pháp huy ra uy lực cường đại nhất nhưng cũng không thể xem thường lực sát thương của hai mũi tên này.
Băng!
Chỉ thấy chiến cung buông lỏng, hai mũi tên sắc bén bay ra, nơi chúng đi qua, không gian loạn lưu bị xét nát, không gian gió lốc đều bị xỏ xuyên qua.
Mũi tên đáng sợ khoá chặt Cô Diệp, Phong Mạch, phá không bay đến, nguy cơ bao phủ tâm thần bọn họ.
“Nguy hiểm!”
Cô Diệp kinh hoảng, không dám nghĩ nhiều, xoay người tụ lực tế ra một bảo vật chắn mũi tên phía trước.
Đó là một tấm chắn màu đen tràn ngập hơi thở tà ác.
Răng rắc!
Mũi tên xuyên qua tấm chắn này, thế không thể đỡ, nó hoàn toàn không có năng lực ngăn cản, nháy mắt đã bị mũi tên xé nát.
“Không có khả năng!” Cô Diệp hoảng sợ kêu to, vẻ mặt khó tin.
Bảo vật của mình lại bị một mũi tên bắn thủng?
Mắt thấy mũi tên sắp xuyên qua đầu, tim hắn đập nhanh, một cảm giác đau đớn truyền vào linh hồn khiến cả người hắn lạnh lẽo.
Hơi thở tử vong nồng đậm bao phủ lấy hắn, không thể gạt đi.
“Thiên tinh hoàn, đi.”
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Cô Diệp tế ra át chủ bài cuối cùng, một cái vòng, bề mặt khảm nạm rất nhiều sao trời, ước chừng một ngàn viên.
Đúng là Thiên tinh hoàn, một ngàn viên sao trời đồng thời sáng lên, bộc phát ra năng lượng khủng bố năng lượng, nháy mắt hóa thành từng vòng sáng bao phủ toàn thân hắn.
Oanh!
Ngay sau đó, mũi tên bắn trúng tinh hoàn, nháy mắt nổ mạnh, tựa như một viên tinh cầu nổ tung, phóng xuất ra uy lực bùng nổ của mấy chục viên đạn hạt nhân.
Chỉ trong nháy mắt, phạm vi mấy chục cây số trong không gian loạn lưu trở nên xơ xác, hóa thành một vùng trống không, một lúc lâu ánh sáng mới tiêu tán.
“A...”
Bên kia, Phong Mạch đang ở liều mạng chạy trốn chống cự kêu thảm một tiếng, thân thể bị một mũi tên xuyên tim, nháy mắt đục ra một lỗ thủng, trái tim hóa thành thịt nát.
Một mũi tên cường đại xé nửa người hắn thành mảnh vỡ, vụ nổ đáng sợ truyền đến, bao phủ Phong Mạch bên trongó.
“Không, ta không muốn chết.”
Phong Mạch hoảng sợ kêu rên một tiếng, thân thể bị mũi tên kia bắn rơi xuống, chỉ còn lại có nửa thân hình ngoan cường sống sót.
Hắn ngã xuống trong không gian loạn lưu, không nhìn thấy Mộc Phàm, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Phong Mạch cho rằng chính mình chạy thoát rồi.
“Nhân loại đáng giận, ta không để yên cho ngươi...” Vẻ mặt Phong Mạch dữ tợn rít gào một tiếng.
“Vậy sao, đáng tiếc, ngươi không cơ hội này.”
Chung quanh đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, Phong Mạch im bặt.
Hắn hoảng sợ nhìn lại, liền thấy Mộc Phàm dẫm lên gió lốc chậm rãi đi tới, từng bước dẫm nát hư không đi tới trước mặt hắn.
Mộc Phàm đuổi kịp.
“Ngươi....” Phong Mạch trừng to hai mắt, vừa muốn nói gì thì cổ đã bị một tay Mộc Phàm nắm nhấc lên.
Nửa thân thể bị nắm cổ, hoàn toàn không có biện pháp phản kháng, chỉ có thể lộ vẻ hoảng sợ, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Phong Mạch gian nan nghẹn ra một câu: “Ngươi... Ngươi không thể giết ta... Ta là... Phong tộc....”
Răng rắc!
Còn chưa dứt lời, Mộc Phàm liền bóp nát cổ hắn, lực lượng cường đại dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn, nháy mắt xoắn nát nửa thân hình.
Còn có một Ngọn lửa vĩnh hằng lan ra, thiêu đốt máu thịt thành tro tàn.
“Không...” Trong Ngọn lửa vĩnh hằng truyền đến tiếng kêu rên thê lương
Nguyên thần Phong Mạch bay ra, muốn thoát đi nhưng lại bị nguyên thần chi lực của Mộc Phàm giam cầm tại chỗ.
Chỉ có thể bị Ngọn lửa vĩnh hằng đốt cháy, dần dần tan biến.
Một cường giả dị vực bị Mộc Phàm chém giết trong không loạn lưu như vậy.
Hưu!
Giờ phút này, Cô Diệp đúng lúc thấy một màn này, sợ vỡ mật, được bao bọc bởi từng vòng sáng trực tiếp hóa thành tia sáng, chớp mắt biến mất không thấy.
“Muốn chạy?”
Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, giữa mày loé lên một tia sáng, nháy mắt xuyên qua hư không, cấp tốc đuổi giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận