Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 325: Năm tên Bán thần

Năm tên Bán thần xuất hiện, làm vô số người cảm thấy nặng nề, tuyệt vọng.
“Bán thần?”
Trong chín khu, vô số người nhìn hình ảnh Long Thành đang chiếu, cũng có chút run rẩy.
Cách màn hình ảo nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ của Bán thần, đè ép khiến bọn họ không thở nổi.
Đối mặt với Bán thần, nhân loại cảm thấy vô lực.
Đặc biệt là mọi người ở Long Thành, cảm giác lại càng mãnh liệt hơn, giống như có từng ngọn núi lớn đè lên người, khó thở.
Đối mặt với Bán thần, năm tên Bán thần, nhân loại có thể đối kháng sao?
Còn không nói tới có một đám cường giả dị tộc cấp Truyền kỳ, cấp Sử thi, thực lực hai bên hoàn toàn là một trên trời một dưới đất.
“Các ngươi ra đây làm gì?”
Lúc này, Mộc Phàm phát hiện tiểu đội hai mươi người phía sau, mỗi người mặc chiến giáp đặc thù lơ lửng trong hư không đằng sau, không rên một tiếng.
Lời này làm mọi người bừng tỉnh.
Đồng loạt nhìn về phía Mộc Phàm, lúc này mới tỉnh ngộ, vừa rồi Mộc Phàm đã chiến đấu kịch liệt với năm Bán thần dị tộc.
Tuy rằng bị đánh rớt xuống, bị thương, nhìn có chút chật vật nhưng mọi người đều rất là kính nể.
Có thể chiến đấu cùng Bán thần, chắc chắn thực lực vô cùng cường đại, hơn nữa giao chiến cùng năm Bán thần mà không bị đánh chết, mạnh một cách thái quá.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Mộc Phàm trở nên nóng cháy, mang theo chút mong đợi.
“Chúng ta phụng mệnh thanh trừ Bán thần dị tộc.”
Trong hai mươi người, có một tên đội trưởng đứng ra, giọng nói cứng rắn mang theo sự quyết tuyệt, không một chút sợ hãi.
Chỉ có một loại tín niệm xả thân vì nhân loại.
“Thanh trừ Bán thần?”
Mộc Phàm nhíu mày, ngửa tay, lòng bàn tay xuất hiện một đồ vật, đúng là Thí thần đạn.
“Các ngươi muốn dựa vào thứ này để đồng quy vu tận với Bán thần sao?”
Hắn nghĩ tới gì đó, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.
Quét mắt nhìn bốn phía, sắc mặt Mộc Phàm trầm xuống, thấy một khu vực trống rỗng, còn sót lại một loại năng lượng khủng bố.
Hiển nhiên vừa rồi đã có người hy sinh, điều này khiến lòng Mộc Phàm rất khó chịu.
Vì chống lại uy hiếp từ dị tộc cấp Truyền kỳ, cấp Sử thi, thậm chí Bán thần, cần một bộ phận nhân loại hy sinh mới có thể đổi lấy thắng lợi.
Đây là một loại bi ai, một loại bất đắc dĩ.
“Trở về!”
Mộc Phàm lạnh giọng nói, nhẹ nhàng phất tay, hai mươi người chưa kịp phản ứng đã bị một lực lượng ném trở về Long Thành.
Bị Mộc Phàm quăng trở về, hai mươi người nhìn nhau, nhìn đội trưởng, không nói gì cả.
“Về đơn vị.”
Đội trưởng nói một câu, hai mươi người lập tức bay về trong đội ngũ, im lặng không lên tiếng.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn bóng dáng lẻ loi bên ngoài Long Thành, một mình đối mặt năm Bán thần.
Còn có mười mấy sinh vật cấp Truyền kỳ, có thống soái tám tộc, tên nào tên nấy tràn đầy sát khí nhìn Mộc Phàm.
“Nhân loại, ngươi không ngăn được chúng ta.”
Một tên Bán thần mở miệng.
Nó có ba đầu tám tay, thực lực vô cùng cường đại, uy áp khủng bố trực tiếp ép tới Mộc Phàm.
Đáng tiếc, Mộc Phàm không chút sứt mẻ, thân ảnh đứng ngạo nghễ trong hư không, chặn hơi thở cuồn cuộn của đối phương.
“Thần quốc quy định, cấp Truyền kỳ trở lên không được tham dự chiến tranh văn minh, vì sao các ngươi làm trái quy định?”
Mộc Phàm không nghĩ ra điểm này.
Vì sao nơi này không chỉ có sinh vật cấp Truyền kỳ, còn có tám tên thống soái dị tộc cấp Sử thi dị, đáng sợ hơn nữa chính là thêm năm tên Bán thần.
Điều này không bình thường, vì sao dị tộc không màng luật lệ Thần hà mà tham dự trận chiến chủng tộc này?
“Quy định của Thần quốc sao?”
Nghe Mộc Phàm nói, năm tên Bán thần đồng thời cười lạnh, mang theo một chút châm chọc, khinh thường.
Lại thấy một sinh vật cả người bốc sương đen đi ra, khinh thường nói: “Đối với ba mươi sáu tộc Hắc vực mà nói, luật lệ Thần quốc chính là một trò cười.”
“Ba mươi sáu tộc không bị luật lệ Thần hà ước thúc, văn minh chủng tộc cấp thấp như nhân loại các ngươi chính là đối tượng săn bắn của chúng ta.”
“Nhân loại, khuất phục đi, các ngươi không có hy vọng.”
“Nhân loại ti tiện, không nên tồn tại.”
Từng tên Bán thần mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo, mang theo một loại cao cao tại thượng, miệt thị nhân loại, hoàn toàn không có để nhân loại vào mắt.
Mộc Phàm nghe xong trong lòng nổi lửa lớn, vô số nhân loại cảm thấy nặng nề, phẫn nộ, lại không thể làm gì.
Nhân loại trong mắt bọn chúng là đối tượng săn bắn, giống như động vật mà nhân loại đi săn.
“Nhân loại, từ bỏ chống cự đi.”
Lúc này, một sinh vật cấp Bán thần khác mở miệng, giọng nói trong trẻo, mang theo một chút mị hoặc, làm người ta bị hấp dẫn.
Mộc Phàm giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một sinh vật có cánh đen đi ra, dáng người lồi lõm quyến rũ, nóng bỏng, gợi cảm, khuôn mặt kiều mị mê người.
Trên mặt nàng là một nụ cười, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Thiếu niên nhân loại, ta coi trọng ngươi, lại đây, quỳ xuống thần phục, ta có thể tha mạng cho ngươi.”
“Yên tâm, ta nói chuyện giữ lời, nếu ngươi thần phục, có thể sống.” Nàng nói thế này hiển nhiên là vì coi trọng Mộc Phàm.
Cảm thấy thiếu niên nhân loại này không tồi, muốn nhận làm nô lệ, thậm chí có thể làm rất nhiều chuyện cho mình.
“Ngươi lại đây.” Mộc Phàm ngoắc ngoắc ngón tay, cười lạnh nói: “Ta cũng cho ngươi một con đường, lại đây, quỳ gối sám hối trước mặt hai mươi vạn liệt sĩ nhân loại mười vạn năm, ta có thể suy xét giữ mạng chó của ngươi.”
“Làm càn!”
Lời này tức khắc chọc giận sinh vật Bán thần trước mắt, trong cơn giận dữ liền vỗ một chưởng về phía Mộc Phàm.
Oanh!
Mộc Phàm cũng vỗ một chưởng, hai bàn tay va chạm, nháy mắt bộc phát làn sóng kinh thiên, có năng lượng khủng bố bùng nổ.
Ầm ầm ầm, tiếng nổ không ngừng vang, khi ánh sáng tan đi, mọi người khiếp sợ thấy sinh vật Bán thần mỹ lệ kia đã bị đánh lui về phía sau mấy ngàn mét.
Mà Mộc Phàm thì đứng ngạo nghễ ở nơi đó, chỉ lui nửa bước, hai bên so đấu, kết quả là tên Bán thần này thua một bậc, khiến mọi người chấn động.
“Chỉ chút năng lực thế này mà muốn ta thần phục sao?”
Mộc Phàm lạnh mặt, khinh thường nhìn lại, giọng điệu kích thích sinh vật Bán thần kia.
Hai mắt nàng loé ánh sáng đỏ tươi, giận dữ nói: “Nhân loại, ngươi thành công chọc giận ta, hôm nay không ai cứu được ngươi.”
“Trò cười!”
Mộc Phàm khinh thường cười ói: “Dị tộc các ngươi chỉ biết kêu ngao ngao, lải nhải dài dòng nói không để yên, muốn đánh liền đánh, không đánh liền cút.”
Vừa dứt lời, liền thấy Mộc Phàm bước ra, hư không vỡ vụn, ánh sáng từ thân thể nở rộ ra.
“Già thiên thủ!”
Chỉ nghe một tiếng quát lớn, Mộc Phàm giơ tay vỗ một chưởng, lực lượng cường đại ầm ầm bùng nổ.
Một bàn tay to ù ù chụp tới, năm Bán thần đều dựng lông, cảm thấy nguy hiểm, toàn bộ bộc phát ra lực lượng Bán thần đối kháng.
Đông!
Cùng với một tiếng nổ khủng bố, bàn tay to bị đánh nát, năm Bán thần liên thủ đánh tan cấm thuật của Mộc Phàm.
“Vô địch thông thiên pháo!”
Trong ánh sáng đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ, liền thấy Mộc Phàm hội tụ một kích cường đại, bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt sinh vật Bán thần mỹ lệ kia.
Phanh!
Mộc Phàm hội tụ lực lượng toàn thân, nháy mắt đánh vào hàm dưới của nàng, lực lượng cường đại trực tiếp đánh vỡ cái cằm xinh đẹp, thân thể cũng bị đánh bay.
“Thông thiên triền nguyệt, giểt!”
Ngay sau đó, Mộc Phàm biến mất không thấy, hai tay bắt lấy chân đối phương rồi lao xuống, nện thật mạnh vào vành đai thiên thạch bên dưới.
Ầm ầm ầm, Bán thần kia bị Mộc Phàm nện xuyên mấy trăm viên thiên thạch mới dừng lại, lộ ra bóng dáng chật vật.
“A... Ta muốn xé nát ngươi.”
Nàng điên rồi, bị ba chiêu liên tục của Mộc Phàm đánh đến chật vật, áo giáp rách nát, cằm vỡ vụn, nhìn vô cùng thê thảm.
Điều này làm nàng hoàn toàn điên cuồng, nữ nhân điên lên đáng sợ cỡ nào, hơn nữa còn là một Bán thần, quả thực rất khủng bố.
Một màn này khiến mọi người ngây ngẩn, đặc biệt là phía nhân loại, trái tim đập bang bang, thiếu chút nữa đã hoan hô rồi.
Quá kích thích, quá phấn chấn.
Mộc Phàm lại có thể ngược sinh vật cấp Bán thần như vậy, quả thực không thể tin được.
“Nhân loại, tất thắng!”
Không biết ai hô lên, đột nhiên vô sỏ người trong Long Thành lớn tiếng rống to, âm thanh vang vọng hư không, rất nhiều dị tộc sợ hãi lui về phía sau.
“Nhân loại, không thể không thừa nhận ngươi rất mạnh.”
Lúc này, mấy Bán thần khác ngồi không yên.
Bốn Bán thần đồng thời sáp tới, cùng với sinh vật Bán thần nữ tính vừa bị đánh kia vây quanh Mộc Phàm, khóa chặt không gian.
“Năm đánh một, các ngươi cho rằng ta sẽ sợ?”
Mộc Phàm đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia hơi đáng sợ.
Chỉ thấy hắn giơ tay quẹt nhẹ, không gian vỡ ra, từ bên trong có một bóng dáng nhỏ xinh khoác áo đen, không nhìn thấy thấy mặt.
“Đại nhân, có gì phân phó.”
Tiểu Ách lơ đi năm tên Bán thần, cung kính hành lễ.
Tất cả đều ngơ ngác bao gồm cả dị tộc.
“Tiểu Ách, những tên cấp Truyền kỳ, cấp Sử thi kia, ngươi có thể đùa chết bọn chúng sao?”
Mộc Phàm cũng lơ năm tên Bán thần, dò hỏi tiểu cô nương áo đen này.
Lời này khiến tất cả mọi người sợ hãi, một đám đơ ra nhìn Mộc Phàm.
“Đại nhân, không thành vấn đề, giết luôn năm tên này sao?”
Tiểu Ách nghiêng đầu hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ như không để cấp Truyền kỳ, cấp Sử thi vào mắt, thậm chí chẳng ngại ngần gì năm tên Bán thần.
“Không cần, năm tên này giao cho ta, dị tộc cấp Truyền kỳ trở lên, ngươi giết hết, không cần chừa một tên nào.”
Giọng điệu Mộc Phàm lành lạnh, tàn nhẫn nói.
“Tuân mệnh, đại nhân.”
Tiểu Ách lĩnh mệnh, vừa dứt lời thì bóng dáng lặng yên biến mất, không gian do năm Bán thần liên thủ phong tỏa cũng không có biện pháp giam cầm nàng.
Nhìn thấy cảnh này, năm Bán thần đồng thời biến sắc, vẻ mặt khó có thể tưởng tin được.
“Sao có thể?”
Năm tên Bán thần kinh ngạc, nhìn Tiểu Ách thoát khỏi vùng phong tỏa, tiểu cô nương thần bí này có lai lịch thế nào?
“Dám ngây ngốc trước mặt ta, chắc là các ngươi chán sống.”
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh băng truyền đến, bừng tỉnh năm tên Bán thần.
Oanh!
Một cổ lực lượng cường đại bùng nổ, Mộc Phàm thi triển bí thuật cường đại, thiên lôi cuồn cuộn hóa thành một biển sấm sét nổ ầm ầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận