Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 94: Vĩnh Đông, Băng giải

Thiên địa đầy băng tuyết, có một tòa núi tuyết ở giữa, dựng mấy cây cột băng trong suốt.
Những trụ băng này hiện lên nhiều hoa văn.
Bá!
Đột nhiên, trung tâm trụ băng sáng lên, ngay sau đó từ bên trong hiện lên một bóng người, người tới đúng là Mộc Phàm.
“Hít hà... !”
Vừa ra tới, Mộc Phàm hít sâu một hơi, lại phun ra một hơi, thế mà phun ra luồng sương mù dài mấy thước.
“Thời tiết thật lạnh.”
Mộc Phàm quan sát bốn phía, kinh ngạc cảm thán nơi này quá lạnh, đánh giá nhiệt độ nơi này.
Phải biết rằng, địa phương lạnh nhất địa cầu là Nam cực, nhiệt độ cũng chỉ mới âm hơn tám mươi, nơi này sắp lạnh bằng Nam cực rồi.
Đương nhiên Mộc Phàm biết rõ nhiệt độ nơi này còn không tính là thấp, trong tin tức Tiểu Linh ghi lại, có vài địa phương đạt tới âm một trăm tám mươi độ, quá khủng bố.
Tóm lại, nơi này chính là một vùng thiên địa băng tuyết, gọi là Vĩnh Đông chi địa.
Ở tư liệu Tiểu Linh ghi chép, trong Vĩnh Đông chi địa ẩn chứa vô số nguy hiểm, nguy hiểm không chỉ từ sự rét lạnh của nơi này.
Càng quan trọng là nơi này có rất nhiều sinh vật nguy hiểm tồn tại, thậm chí có một ít dị thú đáng sợ làm Siêu phàm giả nhân loại chùn bước.
Nhưng nơi này có tài nguyên phong phú, là thiên đường của vô số nhà thám hiểm.
“Tiểu Linh, cho ta xem phạm vi sinh tồn hoạt động của Băng giải ở Vĩnh Đông chi địa.”
Mộc Phàm trực tiếp phân phó trí tiệ nhân tạo Tiểu Linh, tìm vị trí hoạt động của Băng giải, trong học viện ghi chép rất nhiều.
Dù sao thì đã có rất nhiều người làm nhiệm vụ như vậy, ghi chép vài địa điểm, giúp cho các đồng học có thể tìm vị trí chính xác hoàn thành nhiệm vụ học tập.
“Tích...”
Chỉ thấy Tiểu Linh mở một màn hình chiếu, bên trên hiện lên một cái bản đồ.
Mà khi Mộc Phàm nhìn đến bản đồ này, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, bởi vì trên bản đồ có một khu vực lớn hoàn toàn màu đen.
“Tiểu Linh, trên bản đồ có một vùng màu đen mang ý nghĩa gì?” Trong lòng Mộc Phàm đã có phán đoán, nhưng vẫn hỏi.
Chỉ nghe Tiểu Linh giải thích: “Chủ nhân, màu đen là khu vực chưa từng dò xét, khu vực nằm ngoài phạm vi dò xét ở Vĩnh Đông chi địa.”
“Căn cứ theo tính toán, khu vực dò xét trên toàn bộ Vĩnh Đông chi địa không đến một phần ngàn, còn có vô số khu vực không biết, chưa từng thăm dò.”
Lời Tiểu Linh giải thích khiến Mộc Phàm bừng tỉnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện trên bầu trời treo một mặt trăng kỳ quái, không phải mặt trời, rất giống một vầng trăng.
Chỉ là ánh trăng này có chút quỷ dị, màu đen tròn tròn, tản ra một loại hơi thở cô quạnh lạnh lẽo, khiến cho người ta rét lạnh.
“Mặt trăng màu đen, mặt trời màu đen ở dị vực rốt cuộc là chuyện gì?”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, trong lòng có muôn vàn thắc mắc.
Dị vực, rốt cuộc tồn tại ở nơi nào, là một tinh cầu sao?
Hắn rất tò mò, mở miệng hỏi: “Tiểu Linh, dị vực rốt cuộc là thế giới như thế nào, là tinh cầu giống như địa cầu sao?”
“Chủ nhân, tư liệu không được đầy đủ, việc thăm dò dị vực chưa từng ngừng lại, nhưng chưa từng có tin tức chính xác chứng minh dị vực là tinh cầu.”
“Bởi vì người cường đại nhất nhân loại trước mắt đều không thể bay cao hơn mười vạn dặm trên không trung dị vực, nơi đó là một vùng cấm.”
Tiểu Linh trả lời làm Mộc Phàm chấn động, có chút hoảng sợ.
Hắn yên lặng nhìn mặt trăng màu đen trên bầu trời kia, bỗng nhiên dò hỏi hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, ngươi có thể rà quét tình huống thật sự của dị vực sao, có phải là một viên tinh cầu hay không?”
Mộc Phàm dò hỏi hệ thống, rất chờ mong.
Ai ngờ hệ thống lại hắt cho hắn một chậu nước lạnh.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Ký chủ, xin lỗi, bổn hệ thống chỉ có thể rà quét tình huống trong phạm vi một trăm mét quanh ngươi.”
“Gì mà phế như vậy?” Mộc Phàm có chút cạn lời, thậm chí trợn mắt há hốc mồm.
Hắn không tin, hệ thống cường đại như vậy, vì sao chỉ có thể rà quét trong phạm vi một trăm mét, đùa cái gì vậy a.
“Không phải bổn hệ thống phế, là ký chủ hạn chế hệ thống, mời nỗ lực nạp phí nhiều hơn thăng cấp hệ thống, mở ra công năng càng cao cấp hơn.”
Hệ thống trả lời làm trong lòng Mộc Phàm có chút buồn bực, lại là tiền tiền tiền.
“Hệ thống, không nói chuyện tiền, chúng ta vẫn là bằng hữu đó.” Mộc Phàm liếc mắt một cái.
Không để ý tới hệ thống trong đầu, Mộc Phàm hít sâu một hơi, cảm thụ được sự rét lạnh của nơi này, người bình thường đi tới nơi này chắc chắn sẽ bị đông chết.
Nhưng đối với võ giả tu luyện thành công như Mộc Phàm hay là người tu chân mà nói, nhiệt độ thấp căn bản không có ảnh hưởng gì.
Hắn đi ra khỏi điểm truyền, đón bão tuyết đầy trời ù ù thổi qua, cảm giác một trận mát lạnh rất sảng khoái, giống như điều hòa thổi, thậm chí càng thoải mái hơn.
“Tiểu Linh, dẫn đường.”
Mộc Phàm phân phó một tiếng, Tiểu Linh lập tức động cánh bay theo một hướng, đi đến khu vực mà bản đồ thể hiện.
Nơi đó có Băng giải, qua giết mấy con, móc ra Băng châu trong cơ thể Băng giải là có thể trở về giao nhiệm vụ.
Điểm truyền tống cách khu vực kia cũng không phải là quá xa, chỉ tốn mười phút, từ xa xa Mộc Phàm liền thấy một hồ băng.
Đúng vậy, trong thiên địa băng tuyết nhìn thấy một hồ băng.
Cái hồ này bị đông lại, nhưng dưới lớp băng lại có nước lỏng, phía dưới chính là một cái hồ.
Ở trong hồ có một loại sinh vật đặc thù sinh sống, Băng giải.
Loại Băng giải này toàn thân mọc đầy gai băng, thân thể trong suốt, cái đầu rất to, nhưng không thể ăn.
Bởi vì những con Băng giải này không chỉ có độc, hơn nữa trên người không bao nhiêu thịt, đều là lớp vỏ như băng, có giá trị nhất chính là Băng châu trong cơ thể chúng nó.
“Ở nơi này sao?” Mộc Phàm đi tới trước hồ băng.
Hắn quan sát hồ băng trước mắt, bề mặt bị đông lại thành băng, tầng băng dưới chân thật dày, một tầng ít nhất một mét, thậm chí càng dày hơn.
Oanh!
Không chờ Mộc Phàm phản ứng, lớp băng dưới chân ầm vang một tiếng nổ tung, từ phía dưới có một cái càng thật lớn thò ra, nhắm ngay Mộc Phàm hung hăng kẹp lại.
Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, giẫm mạnh một cái nhanh lui về phía sau hơn mười mét mới dừng lại, giương mắt nhìn, vị trí hắn vừa đứng có một con sinh vật thật lớn bò ra.
Sinh vật này màu xanh lam, đầu cực kỳ lớn, hai cái càng cực to múa may, gõ một cái trên mặt băng, gõ ra một cái hố.
Đó là Băng giải!
Cọc cọc!
Càng của Băng giải kẹp mở cọc cọc, hai con mắt dựng thẳng lên, trừng Mộc Phàm, giống như phát hiện con mồi ngon miệng, điên cuồng vọt tới.
Băng giải này khác với tất cả loại cua trên địa cầu, toàn thân bao phủ bởi gai băng thật dày, rất cứng rắn, đao thương bất nhập.
Hưu!
Ngay sau đó, Mộc Phàm kéo cung ra bắn một mũi tên, nháy mắt xỏ xuyên qua con Băng giải kia.
Chỉ nghe một tiếng “Phanh”, đầu Băng giải trực tiếp nổ tung, toàn bộ thân thể lật ngửa, hai càng thật lớn còn đang kẹp kẹp.
Đáng tiếc kẹp vài cái thì không còn tiếng động, đi đời nhà ma.
“Cũng không ra sao a.” Mộc Phàm nói thầm một câu, đi lại đánh giá con Băng giải này.
Nó thật sự rất lớn, nhẹ nhàng dùng cung gõ gõ phát ra từng tiếng vang trong trẻo, lớp vỏ cứng rắn rất khó phá hư.
Nhưng vẫn bị một mũi tên của Mộc Phàm hạ gục trong nháy mắt.
“Móc Băng châu ra thôi.”
Mộc Phàm nói xong, cầm chiến đao siêu hợp kim bổ tới, răng rắc trảm nứt vỏ ngoài của Băng giải, móc ra từ trong bụng một hạt châu tròn tròn.
Cầm ở trong tay chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh, người thường cầm phải chắc chắn bị đóng băng tại chỗ.
“Đây là Băng châu?” Mộc Phàm kinh ngạc, bên trong có hàn khí rất mạnh.
Nhưng đối với hắn mà nói chẳng có gì, căn bản không để ý cổ hàn khí kia.
Băng châu to cỡ bóng bàn, trong suốt, hắn quan sát một hồi liền thu lại.
“Còn có Băng giải hay không?”
Mộc Phàm nhìn lớp băng dưới chân, thấy lờ mờ dưới lớp băng có thứ gì đó đang ở nhanh chóng tiến lại đây.
Oanh!
Hắn nhấc chân dậm một cái, lớp băng nổ tung, lộ ra một cái hố to, bên trong bọt nước tung toé, rất mau đông lại thành bông tuyết rơi xuống.
Lộc cộc...
Trên mặt nước nổi vô số bong bóng, khí lạnh bốc lên, rất mau, từng con cua có hình thể khổng lồ xông ra.
Những con cua này đúng là sinh vật độc đáo của nơi này, Băng giải.
Con nhỏ nhất cũng dài đến một mét, toàn thân màu xanh lam, lấp lánh, cả người bao trùm một tầng băng thật dày.
Chúng nó có thể phun ra vô số bong bóng lạnh lẽo, có thể đông một người thành băng tại chỗ.
Xôn xao!
Từng con Băng giải bò ra, nhanh nhào hướng tới Mộc Phàm, giống như một tổ ong nghe thấy được mùi tanh của dã thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận