Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 342: Tinh cầu hoang dã

“Này, ngươi là đại nam nhân, sao lại chần chần chờ chờ như bà mụ thế.”
Một câu mắng chửi truyền đến, bầu không khí buông lỏng.
Tây Ma, Mễ Á đồng thời nhìn qua, ở đây chỉ có ba người, người nói chuyện đương nhiên là Mộc Phàm.
Chỉ thấy hắn bất mãn mắng: “Ngươi gia hỏa này, người ta là nữ nhân, từ nơi thật xa chạy tới tìm ngươi, hơn nữa chờ đợi mấy trăm năm, phần chân tình này cả trời đều cảm động.”
“Ngươi nhìn ngươi đi, giống một nam nhân sao?
Nghe Mộc Phàm nói, Mễ Á lặng lẽ cúi đầu, ngại ngùng liếc nhìn Tây Ma.
Tây Ma bị chỉnh mông, ấp úng nói: “Huynh đệ, không phải như ngươi nghĩ, thật sự giữa ta với nàng không có gì.”
“Ngươi nói cái gì?” Mễ Á tức khắc giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn Tây Ma.
Tây Ma bị trừng đến nổ da gà, lập tức câm miệng, không dám hé răng, sợ kích thích nàng, nàng liền bóp nát cổ là xong đời.
Mộc Phàm lắc đầu, hận rèn sắt không thành thép, nói: “Ngươi thật sự là một đống bùn lầy, nhìn xem người ta đã chờ ngươi năm trăm năm rồi, ngươi còn có chỗ nào không hài lòng?”
“Mễ Á phải không?” Mộc Phàm nói nhìn về phía Mễ Á.
Nàng gật đầu nhẹ nhàng, kỳ quái nhìn nhân loại này, Tây Ma lại đi chung với một nhân loại, không phải hắn luôn cao ngạo sao?
Tuy rằng không rõ lắm nhưng nàng vẫn nhìn Mộc Phàm, xem hắn muốn nói cái gì.
Chỉ nghe Mộc Phàm từ từ nói: “Ta cũng không nói nhiều, ngươi có thể mang Tây Ma đi nhưng phải cho ta một chút thù lao.”
“Không nhiều lắm, cho ta ngàn viên Thần thạch là đủ rồi.” Hắn nói ra mục đích thật sự.
Vừa nghe lời này, Tây Ma có lòng muốn chết, vẻ mặt oán trách nhìn Mộc Phàm.
Mà Mễ Á sửng sốt, mới nhớ tới chuyện Tây Ma bị truy nã, hơi chau mày, nhìn nhìn Tây Ma, lại nhìn nhìn Mộc Phàm.
Trong lòng đang cân nhắc gì đó, hình như đang cân nhắc thực lực của Mộc Phàm, nhưng nàng không nhìn thấu, trong lòng không chắc chắn.
“Cho ngươi, ta chỉ có nột trăm năm mươi viên Thần thạch.”
Suy tư một lúc, Mễ Á đưa ra quyết định, ném một trăm năm mươi viên Thần thạch chói lọi, bay đến trước mặt Mộc Phàm.
Nàng thật sự đưa, thật sự đưa.
Tây Ma ngơ ngác, kinh hãi, khó tin nhìn Mễ Á, hành động này của nàng đại biểu cho điều gì thì chỉ có hắn mới hiểu được.
“Cảm tạ.” Hai mắt Mộc Phàm phát sáng, hưng phấn mà thu hồi Thần thạch.
Hắn vui vẻ, một trăm năm mươi viên Thần thạch, đại biểu cho một ngàn năm trăm tỷ kếch xù đã tới tay.
Mộc Phàm cũng là thuận miệng nói, không nghĩ tới đối phương thật sự đưa, thật ra trong lòng hắn cũng rối rắm, không biết có nên đưa Tây Ma đi lĩnh thưởng hay không.
Nhưng hiện tại gặp được thiên sứ Mễ Á này, lập tức có quyết định, tình hình này là giữa hai bên còn có một ít chuyện cũ.
Vậy liền dễ làm, có thể đổi lấy một trăm năm mươi viên Thần thạch, Mộc Phàm cũng cảm thấy không tệ, ít nhất không đeo ác danh bán bằng hữu trên lưng.
Hơn nữa trước đó Tây Ma đưa hắn một trăm viên Thần thạch, cộng lại trị giá hai ngàn năm trăm tỷ, thật sự là chỉ trong chớp mắt liền kiếm được một đống kếch xù.
Tuy rằng Tây Ma chẳng ra làm sao, nhưng cuối cùng cũng cho hắn không ít thứ tốt, Mộc Phàm cũng ngại giao hắn cho Thần quốc.
Bán cho Mễ Á này thì khác một chút.
“Mộc Phàm, ngươi đừng tin tưởng nàng a...” Tây Ma hoàn toàn luống cuống, ngao ngao kêu to.
Đáng tiếc, Mộc Phàm đang vui vẻ trong lòng đây, không hơi sức đâu mà phản ứng hắn.
Chỉ thấy hắn nhìn Mễ Á nói: “Được rồi, ngươi mang theo hắn đi nhanh đi, tránh cho Thần quốc đuổi tới thì các ngươi khó chạy thoát.”
“Không không không, huynh đệ, cứu ta, ngươi nhất định phải cứu ta...” Tây Ma hoảng sợ kêu to cầu cứu.
Nhưng Mộc Phàm làm lơ, có một thiên sứ yêu thương mà ngươi còn không thỏa mãn nữa, nhanh đi thôi, ta đang lo làm sao để quăng củ khoai phỏng tay như ngươi đây.
Thật vất vả mới có kẻ tiếp nhận, Mộc Phàm vui vẻ vì bán được một trăm năm mươi viên Thần thạch, tuy rằng không nhiều, nhưng ít ra quăng được cục nợ.
Còn Tây Ma sẽ như thế nào, hắn không quản được, tóm lại hẳn là sẽ không mất mạng, nhiều nhất chính là trở về sinh một đống thiên sứ nhỏ.
“Đừng kêu nữa.” Mễ Á hừ lạnh một tiếng.
Nàng dẫn theo Tây Ma, đột nhiên dịu dàng nói: “Năm trăm năm, ta đợi ngươi năm trăm năm, lần này ngươi phải trở về cùng ta.”
“Đi, trở về thôi, sinh mấy thiên sứ nhỏ.”
Mễ Á nỏi xong trực tiếp kéo Tây Ma vác lên vai, vỗ cánh bay lên.
Tây Ma nghe xong thiếu chút nữa hộc máu, hoảng sợ kêu rên: “Mộc Phàm, ngươi không có nghĩa khí a, thấy chết mà không cứu, ta xem như nhìn lầm ngươi.”
Mộc Phàm nghe tiếng kêu rên thảm thiết của Tây Ma mà có chút không đành lòng, làm như vậy có phải hố hắn thảm hơn nữa hay không?
Nói như thế nào thì người ta cũng là bằng hữu của ngươi đúng không, còn tặng quà, còn được không ít chỗ tốt, hố người như vậy cũng có chút băn khoăn a.
“Xin lỗi, chuyện hai vợ chồng các ngươi thì người ngoài như ta không xen vào được, ngươi vẫn tự cầu nhiều phúc đi.”
Suy nghĩ rồi Mộc Phàm triệt tiêu trận pháp, thả Mễ Á rời đi, không ngăn nàng lại, cũng không có giết nàng.
Người ta cũng không có xung đột với hắn, chỉ là hướng về phía Tây Ma, đợi mấy trăm năm, cuối cùng cũng được như ý nguyện, mình cũng không thể phá hư hạnh phúc của người ta nha.
“Tây Ma a Tây Ma, có một thiên sứ xinh đẹp chịu chờ ngươi năm trăm như vậy, ngươi không thỏa mãn điều gì chứ, an tâm sinh hài tử, về sau đừng tung tăng khắp nơi.”
Mộc Phàm nói xong còn vẫy vẫy tay tạm biệt, mấy lời này làm Tây Ma hộc máu, tức đến hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Mà Mễ Á khiêng Tây Ma như chó chết rời khỏi nơi này, một luồng thần quang buông xuống, trực tiếp mang theo Tây Ma biến mất trong hư không mênh mông.
Nhìn hai người biến mất, Mộc Phàm thổn thức không thôi.
“Chậc chậc, đôi vợ chồng son này thật sự làm người ta thổn thức.”
Mộc Phàm lắc đầu thở dài, tiếp theo vứt hết sau đầu, tương lai Tây Ma như thế nào hắn không quản được, chuyện nhà người ta mình không can thiệp.
Hắn hưng phấn, cười hắc hắc nói: “Không tồi không tồi, chớp mắt kiếm được hai ngàn năm trăm tỷ, thật là vừa ra ngoài liền có thu hoạch a.”
Tất nhiên Mộc Phàm phải vui rồi, đảo mắt liền quên mất Tây Ma.
Tây Ma đáng thương, bị Thánh thiên sứ Mễ Á mang về, không rõ sẽ trải qua chuyện kinh tâm động phách gì.
Mộc Phàm thu thập tâm tình, nhìn viên tinh cầu xinh đẹp trước mắt.
Đây là lãnh địa của hắn, một tinh cầu có sinh mệnh.
Khi Mộc Phàm tới gần, lấy nguyên thần cường đại cảm ứng, có thể biết được tình cảnh trên tinh cầu.
Trên tinh cầu có hơi thở của vô số sinh mệnh, thậm chí sau khi Mộc Phàm mở ra bản đồ hệ thống, nhìn thấy vô số điểm sáng.
Quan sát những điểm sáng này thì thấy không có một sinh linh nào trên tinh cầu này có thể uy hiếp được hắn.
“Trên tinh cầu không có uy hiếp, rất tốt.”
Mộc Phàm hài lòng gật gật đầu, bước ra một bước, hóa thành một viên sao băng phóng tới tầng khí quyển của tinh cầu.
Viên tinh cầu này to gấp đôi so với địa cầu, từ bên ngoài trông giống như một hạt châu phỉ thuý xanh biếc, óng ánh.
Oanh!
Một đường lao xuống, Mộc Phàm xuyên qua tầng khí quyển, rốt cuộc thấy được những cánh rừng tươi tốt, trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ cảnh tượng trên bề mặt tinh cầu.
Mộc Phàm chọn khu vực cảm ứng được nhiều sinh linh nhất lao xuống, hắn tựa như sao băng làm kinh động rất nhiều sinh linh.
Trên tinh cầu này có một ít sinh linh bản xứ.
Hơn nữa dáng vẻ của những sinh linh này không khác gì nhân loại, mặc đồ da thú, như một đám người thời nguyên thủy.
Đơn giản mà nói, bọn họ chính là người nguyên thủy trên tinh cầu này.
“Thần!”
Trên mặt đất, có một đám thổ dân trong bộ lạc nguyên thủy, có vô số người nguyên thuỷ tay cầm vũ khí bằng đá đột nhiên ngẩng đầu, thấy sao băng từ trên trời giáng xuống tức khắc sợ hãi.
Vô số người nguyên thủy, dù nam hay nữ, già hay trẻ đều quỳ gối trên mặt đất, một đám lẩm nhẩm một loại chú ngữ khó hiểu, không ngừng lễ bái, cầu nguyên đối với sao băng đang rơi xuống trên bầu trời.
Bọn họ cuồng nhiệt, sùng bái, như được thấy thần linh.
Oanh!
Ngay sau đó, sao băng từ trên trời giáng xuống, nện vào mặt đất, tạo ra một vụ nổ mạnh, khí lãng cường đại thổi bay không ít người nguyên thuỷ.
Điều này làm cho đám dân bản xứ càng thêm cuồng nhiệt, hưng phấn, một đám không ngừng hướng về nơi sao băng rơi xuống bái lạy, vẻ mặt cuồng nhiệt.
Lúc này, trong hố to có một bóng người chậm rãi dâng lên, toàn thân có hỏa khí vây quanh, tựa như thần linh hạ phàm.
Người tới đúng là Mộc Phàm.
Hắn giương mắt nhìn, chung quanh là một đám người nguyên thủy đông nghẹt, không một kẻ nào tu luyện, đều là người bình thường, nguyên thủy nhất.
Tất cả người nguyên thủy đều coi hắn là thần linh, trong ánh mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt, còn có sự kính cẩn cùng sợ hãi.
“Sao ta cảm giác chính mình lại bị hố?”
Nhìn vô số người nguyên thủy trước mắt, lòng Mộc Phàm lạnh ngắt, không hề giống như trong tưởng tượng của mình, thế mà không có một người tu luyện nào.
Hắn cảm giác mình lại bị hố nữa rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận