Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 398: Tiên thú: Kỳ lân

“Thiên Đế huyết?”
Mộc Phàm trừng to mắt, bị câu trả lời của hệ thống làm sợ ngây người.
Đùa gì vậy, thế mà phải dùng Thiên Đế huyết mới có thể hoàn thành rèn luyện vô thượng tiên thể, có phải đùa quá trớn hay không?
“Không sai, cần Thiên Đế huyết làm vật dẫn, lấy tiên huyết đúc vô thượng tiên thể.”
Hệ thống đưa ra đáp án.
Mộc Phàm nghe mà hô hấp dồn dập, nói không tâm động là giả, nhưng có rất nhiều nghi vấn.
“Vì sao phải dùng Thiên Đế huyết, ngươi chắc chắn nơi này có Thiên Đế huyết?” Hắn có chút khó hiểu.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Trong vạn tiên thì ai đứng đầu, tất nhiên là Thiên Đế rồi, chỉ dùng Thiên Đế huyết mới có thể đúc thành vô thượng tiên thể.”
“Còn nữa, sao ngươi có thể chắc chắn rằng nơi này có Thiên Đế huyết?” Mộc Phàm cảm thấy khó hiểu hơn, thậm chí có chút nghi ngờ.
Chắc chắn hệ thống này muốn đào hố cho hắn nhảy.
“Căn cứ theo tư liệu, cứ mười vạn năm thì Thiên Đế sẽ đổi máu một lần nên chắc chắn trong Thiên Đình thượng cổ có cất giấu Thiên Đế huyết”
“Là Thiên Đế bất hủ bất chí cao vô thượng trong chúng tiên, dù vẫn diệt cũng sẽ lưu lại một ít máu.”
“Đó là cơ duyên của ký chủ, lấy được Thiên Đế huyết, rèn đúc vô thượng tiên thể, tương lai ngang dọc vũ trụ.”
Hệ thống thao thao bất tuyệt, nói nghe rất có lý nhưng Mộc Phàm lại âm thầm cảnh giác.
Với tính tình quỷ quái của hệ thống này, chắc chắn có hố to cho hắn nhảy vào.
“Đừng nói hoa hòe loè loẹt, dù Thiên Đế thay máu, cũng không có khả năng lưu lại đến bây giờ.”
Mộc Phàm liếc mắt một cái, căn bản không ôm hy vọng gì.
Đông!
Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên xuất hiện tiếng nổ, chấn đến sắc mặt Mộc Phàm trắng bệch, thân thể nứt nẻ, không gian bốn phía bắt đầu chấn động.
“Sao lại thế này?” Hắn kinh ngạc xem xét xung quanh.
Hắn nhanh chóng phát hiện trái tim Côn đang đập kịch liệt, truyền đến từng đợt chấn động đáng sợ, thiếu chút nữa chấn chết Mộc Phàm rồi.
Ầm ầm ầm...
Ngay sau đó, chấn động càng mãnh liệt hơn, một trận trời đất quay cuồng, như thiên địa điên đảo.
Mộc Phàm có chút kinh ngạc, đứng chung một chỗ với Tiểu Ách, gắt gao bảo vệ nàng, sau một hồi thì chấn động mới dần dần yếu đi.
“Hệ thống, có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Hắn không yên lòng dò hỏi hệ thống.
Không bao lâu, hệ thống vang tiếng trả lời: “Ký chủ, Côn đang chiến đấu cùng sinh vật khác, là một đầu tiên thú thượng cổ không kém nó.”
“Còn có tiên thú khác?” Mộc Phàm chấn động.
Tin tức này thực sự kinh người, thế mà còn có tiên thú không kém gì Côn, đang đại chiến cùng nó, trách không được nước sông cuồn cuộn gầm gú, trời đất như lật úp.
Thì ra là Côn đang chiến đấu với một con tiên thú thượng cổ cùng cấp bậc.
“Là tiên thú gì?”
Mộc Phàm không nén được tò mò hỏi.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Nạp một trăm tỷ là có thể quan sát Côn chiến đấu.”
Nghe lời này, Mộc Phàm mắng to nói: “Em gái ngươi, cái hệ thống hố người, mở miệng ngậm miệng chính là tiền, không tiền ngươi sẽ chết a?”
“Nạp!” Hắn mắng thì mắng nhưng vẫn nạp một trăm tỷ, hiện tại có nhiều tiền, không lo lắng.
Ong!
Nện một trăm tỷ, rất nhanh đã thấy hiệu quả.
Trước mặt Mộc Phàm cùng Tiểu Ách đột nhiên hiện lên một màn hình ảo, giống như phát sóng trực tiếp, ở trong bụng Côn xem cảnh nó chiến đấu.
Cảm giác này thật quỷ dị.
“Đây là...” Khi thấy hình ảnh một đầu tiên thú khác đang đại chiến với Côn, hai mắt Mộc Phàm trừng to.
Đầu rồng, thân ngựa, một thân phủ vảy đen lập loè tiên quang, đôi sừng rồng trên đỉnh đầu loé ra ánh sáng năm màu, lại là một đầu Kỳ lân, có thể đại chiến một lúc mà vẫn không bị Côn đánh bại.
“Kỳ lân?”
Mộc Phàm kinh ngạc hô to một tiếng, tương đối bất ngờ, không nghĩ tới lại là một đầu Kỳ lân.
“Rống!”
Kỳ lân rống giận, toàn thân bốc tiên hỏa, ở trên Thiên hà đại chiến với Côn, gây sóng gió ngập trời.
Côn vô cùng khổng lồ, tản ra ánh sáng, tựa như toàn bộ Thiên hà đều đổ xuống, đánh đến trời sụp đất nứt.
Nhìn hai tiên thú thượng cổ cường đại đại chiến, Mộc Phàm sợ ngây người, trong lòng vô cùng chấn động.
Đây là lần đầu tiên thấy tiên thú đại chiến, hai bên đều vận dụng quy tắc chi lực, quy tắc tiên đạo, lực sát thương cực kỳ khủng bố, có uy năng hủy thiên diệt địa.
Kỳ lân rống giận, Côn bay lượn, hai bên đánh nhau kịch liệt, thậm chí khiến Côn Luân tiên cảnh chấn động.
“Kỳ quái, nhìn có vẻ như Kỳ lân cùng Côn không có linh trí, tiên thú không có linh trí sao?” Mộc Phàm đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Dù là Kỳ lân hay Côn đều trông giống như có trí lực thấp, thậm chí không bằng một đứa trẻ nhân loại, hoàn toàn chỉ có một loại bản năng.
“Ký chủ, đây là hai đầu tiên thú còn nhỏ, trải qua nhiều thế hệ tiên thú thượng cổ trấn thủ Côn Luân tiên cảnh, ý thức tiên thú đã sớm mất dần qua năm tháng dài dòng, tới thế hệ này thì tiên thú chỉ còn lại trí lực bản năng thuần túy.”
Hệ thống đưa ra lời giải thích.
Hai đầu tiên thú còn nhỏ, trí lực rất thấp, ý thức của mấy thế hệ tiên thú gần đây đã sớm mai một trong năm tháng dài dòng, trước khi chết thì căn nguyên toàn thân sẽ hóa thành một quả tiên đản, dựng dục đời sau, tiếp tục trấn thủ Côn Luân.
Đây là lai lịch của đầu Kỳ lân cùng Côn trước mắt, chúng nó đều là tiên thú còn nhỏ, chưa thành niên.
“Hai con tiên thú còn nhỏ?” Đôi mắt Mộc Phàm trừng to, có chút khó tin.
Côn to lớn khổng lồ như thế mà vẫn chưa thành niên, con Kỳ lân kia cũng vậy, đều là tiên thú còn nhỏ.
Quả thực không thể tưởng tượng được.
Có lẽ, thực lực chúng nó cường đại là bởi vì kế thừa tiên lực bàng bạc do nhiều thế hệ tiên thú tích lũy.
Mộc Phàm suy tư gì đó, nhìn hai con tiên thú không ngừng đấu đá, là tiên thú bảo hộ Côn Luân tiên cảnh, thực lực hai bên ngang nhau.
Ầm ầm ầm...
Đại chiến còn đang tiếp tục, Kỳ lân cuốn tiên hỏa quét ngang bốn phương, Côn giương cánh tạo ra gió lốc thổi quét tám phương, hai bên ngươi tới ta đi, đánh nhau kịch liệt.
Không ai làm gì được ai, kẻ tám lạng người nửa cân.
Tuy rằng hình thể Kỳ lân kém xa Côn, nhưng thực lực thuộc một cấp bậc thì hình thể lớn hay nhỏ đã không ảnh hưởng.
Nhìn hai tiên thú đại chiến, trong lòng Mộc Phàm tràn đầy chờ mong, hy vọng chúng nó đánh đến lưỡng bại câu thương, để mình làm ngư ông đắc lợi.
Đáng tiếc, suy nghĩ rất đẹp nhưng hiện thực tàn khốc.
“Rống!”
Đánh nhau một hồi, Kỳ lân đột nhiên rít gào, nhe răng rống giận.
Côn cũng không cam lòng yếu thế, há mồm hét lớn.
Hai gia hoả hò hét qua lại, ngươi hét một tiếng, ta rống một tiếng, đấu võ biến thành đấu miệng.
“Ngoẳng... Ngươi xuống đây nha!”
Côn gào một tiếng, Mộc Phàm nghe hiểu lời nó.
Chỉ thấy Kỳ lân rít gào một tiếng: “Rống... Ngươi leo lên đây nha!”
Kỳ lân ở ngoài Thiên hà còn Côn ở trong Thiên hà, hai bên không ngừng gào thét, cảnh tượng có chút quái dị cùng buồn cười.
Một con không muốn xuống Thiên hà, một con không muốn rời đi Thiên hà, cứ gầm rú như vậy một hồi lâu.
Mộc Phàm xem mà đơ ra, sao không đánh nữa, lại bắt đầu chửi nhau, thật sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
“Các ngươi mau đánh nha.” Hắn xem mà nôn nóng.
Hai con tiên thú không đánh nữa khiến hắn buồn bực, thế mà cứ gầm rú, giống như đang chửi mắng nhau, rất quái dị.
Nhìn hai con tiên thú không đánh, Mộc Phàm thực sự muốn câm nín, dở khóc dở cười, còn tưởng rằng sẽ lưỡng bại câu thương, có thể nhặt tiện nghi đây.
Ai ngờ phải thất vọng rồi, Côn, Kỳ lân, hai con tiên thú gầm rống một hồi, cuối cùng đầu quay đầu, một con chậm rãi chìm vào Thiên hà.
Một con thì kiêu ngạo dẫm trên tường vân, đi vào vùng sương mù đối diện, chớp mắt biến mất không thấy.
“Mẹ nó, vậy là xong rồi?” Mộc Phàm ngây ngốc.
Hắn có vẻ tiếc hận, đánh đánh một hồi rồi lại không đánh.
Không phải hai con tiên thú nhỏ này nên đánh ra chân hỏa, phân ra sinh tử sao.
“Nếu có thể chộp lấy hai con tiên thú làm sủng vật thì tốt biết mấy nha.”
Mộc Phàm có vẻ khát khao, giống như đang nằm mơ.
Trong lòng tưởng tượng cảnh Kỳ lân, Côn làm tọa kỵ, dáng vẻ sẽ oai phong, mê người biết chừng nào.
Đáng tiếc, muốn bắt tiên thú làm tọa kỵ quả thực chính là vọng tưởng, trước không nói có thể đánh thắng hay không, dù đánh thắng được cũng rất khó thuyết tiên thú.
Chúng nó vốn là tiên thú trấn thủ Côn Luân, không có cách nào rời đi, nếu không thì bên ngoài đã sớm đại loạn, thậm chí bị chúng nó hủy diệt rồi.
Nhưng Mộc Phàm không cam lòng, thật vất vả mới thấy được hai đầu tiên thú, mà lại là tiên thú còn nhỏ, Kỳ lân, Côn, hai con đều thích hợp làm tọa kỵ.
Tưởng tượng tới cảnh cưỡi một đầu Kỳ lân hay Côn bay lượn vũ trụ, quá tuyệt vời.
“Hệ thống, ta nhớ rõ phía trước có mua một cây kẹo qua trong cửa hàng thời gian.”
Mộc Phàm đột nhiên nhớ tới một món đồ.
Kẹo que thần kỳ!
Không sai, chính là thứ này.
Hắn lập tức nhớ tới Kẹo que thần kỳ đã tốn một trăm tỷ tiền ảo để mua.
Nó có một tác dụng thần kỳ đó chính là bất kỳ sinh vật gì, bất kỳ thực lực gì, chỉ cần ăn nó liền trăm phần trăm nghe theo mệnh lệnh của hắn, ngoan ngoãn phục tùng.
“Hệ thống, thứ này thật sự thần kỳ như ngươi nói sao?”
Mộc Phàm không chắc lắm, một cây kẹo que thực sự thần kỳ như vậy sao?
“Ký chủ thử một lần chẳng phải sẽ biết?”
Hệ thống đáp lại một câu, thử liền biết.
Hắn ngẫm lại cũng đúng, nhân lúc đang ở trong bụng Côn, trực tiếp ném kẹo que này vào dạ dày của Côn để nó hòa tan hấp thu là được rồi.
Đè nén sự hưng phấn cùng kích động trong lòng, Mộc Phàm nương theo lực lượng của hệ thống quay trở về dạ dày của Côn, đang chuẩn bị thử.
“Đúng rồi, nếu ta chia kẹo que này thành hai nửa, còn có hiệu quả hay không?”
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Có hiệu quả, nhưng hiệu quả sẽ yếu bớt, tuy rằng có thể làm sinh vật ngoan ngoãn phục tùng nghe theo hiệu lệnh của ký chủ nhưng lại mất đi công hiệu giúp đột phá một đại cảnh giới.”
“Có hiệu quả, thật sự là quá tốt.”
Hai mắt Mộc Phàm sáng rực, chia làm hai nửa mà vẫn còn có hiệu quả như vậy thì quá tốt rồi, chuyện đột phá cảnh giới có hay không cũng không sao.
Bởi vì Côn hay Kỳ lân đều đủ cường đại rồi.
Vậy thì không phải là Mộc Phàm sẽ có cơ hội thu hai tiên thú thượng cổ này vào trong túi, biến chúng trở thành tọa kỵ của mình sao?
“Làm thôi!”
Nghĩ vậy, Mộc Phàm lập tức chai Kẹo que thần kỳ thành hai nửa.
Rắc!
Chỉ thấy nửa cây kẹo que bị ném vào một cái hố, trong khoảnh khắc đã bị hòa tan hấp thu.
Kế tiếp, Mộc Phàm có chút thấp thỏm chờ đợi, rốt cuộc có hiệu quả hay không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận