Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 226: Hỏa ma

Đông!
Thùng thùng...
Không gian rung động kịch liệt, phát ra từng tiếng nổ đáng sợ, như có cái gì đang đập mạnh vào hàng rào không gian hàng này.
“Đây là thứ quỷ gì?”
Hai mắt Mộc Phàm trừng lớn, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài không gian, có một sinh vật khổng lồ đang oanh kích hàng rào không gian.
Thân hình của nó khổng lồ, chắn ngang không gian loạn lưu, toàn thân bốc lên một ngọn lửa mãnh liệt, không gian chung quanh đều bị thiêu đến vặn vẹo.
“Sinh vật này thật là khủng khiếp, rốt cuộc là thứ gì a?” Mộc Phàm đè nén cảm xúc.
Hắn rất muốn tra tin tức từ Tiểu Linh, đáng tiếc Tiểu Linh không nhìn thấy sinh vật đáng sợ bên ngoài kia.
“Hệ thống, đó là sinh vật gì?” Bất đắc dĩ, Mộc Phàm chỉ có thể hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống đáp lại: “Ký chủ, đó là Hỏa ma dị vực, sinh tồn giữa các không gian trong vũ trụ, chuyên môn phá hoại, hủy diệt không gian, hấp thu nguyên lực của thế giới để sinh tồn.”
Nghe hệ thống giải thích xong, sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, lại có sinh vật thế này.
Chuyên môn phá hư không gian, hủy diệt tiểu thế giới để tìm thức ăn.
“Tình huống có biến.”
Đám người Quân Mạc Tiếu kinh hãi, cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ, vùng không gian này vốn đã không ổn định, bị công kích như vậy tức khắc muốn sụp đổ.
Răng rắc!
Phía trước đột nhiên xuất hiện một khe nứt không gian, một người không kịp tránh né bị cuốn vào trong đó.
“Cứu ta.”
Người này kinh hãi rống to, bùng nổ lực lượng toàn thân chống cự, đáng tiếc vẫn không có chút tác dụng nào.
Mắt thấy hắn sắp bị cuốn vào bên trong, hoàn toàn nát bấy.
Xẹt!
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có một bóng người lóe lên ném nam sinh kia bay ra ngoài, ngã chổng vó.
Hắn cạp một mớ đất, nhưng lại không thèm để ý chút nào bởi vì hắn được cứu thoát.
Giương mắt nhìn lại mới phát hiện người cứu hắn là Mộc Phàm.
“Là hắn?”
Mọi người kinh hô, ánh mắt nhìn Mộc Phàm đều thay đổi.
Trước đó còn có một chút bài xích, dù sao gia hỏa này quá biến thái, có khuynh hướng tự ngược cho nên mới theo bản năng mà xa lánh.
Hiện tại thấy hắn cứu người, cảm giác bài xích lập tức liền biến mất, ngược lại có cảm giác tán thành.
“Mọi người cẩn thận, có sinh vật cường đại đang công kích vùng không gian này.”
Sau khi Mộc Phàm cứu người, nghiêm túc nhắc nhở một câu.
Mọi người nghe xong biến sắc, hoảng sợ, có sinh vật cường đại công kích sao?
“Mọi người, đi theo ta, mau chóng tìm nhóm hiệu trưởng.”
Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của mọi người, Mộc Phàm chỉ có thể lại mở miệng đề nghị.
“Đúng vậy, đi tìm nhóm hiệu trưởng trước!”
“Đúng, hiệu trưởng ở đâu?”
Một nữ sinh mở miệng hỏi, mọi người nhìn nhau, bởi vì không ai rõ nhóm hiệu trưởng đang ở địa phương nào.
Vùng không gian này khắp nơi đều là vết nứt không gian, thỉnh thoảng lại xuất hiện một khe hở, căn bản không có biện pháp tra xét tung tích của nhóm hiệu trưởng.
Hơn nữa toàn bộ không gian vô cùng rộng, như một thế giới vô tận, muốn tìm được nhóm người nhỏ thật sự rất khó.
Nhưng không làm khó được Mộc Phàm, người ta không làm được, không có nghĩa là hắn không làm được a.
Có bản đồ nên hắn đã sớm biết vị trí cụ thể của nhóm người hiệu trưởng, thậm chí còn có thể xem xét tình huống của bọn họ từ xa.
Mộc Phàm nhìn thoáng qua thông tin trên bản đồ, phát hiện nhóm hiệu trưởng gặp phiền toái.
Hơn nữa là phiền toái rất lớn, có sinh vật cường đại đang oanh kích không gian đóng kín này, rất mau lsẽ đánh vỡ hàng rào chui vào.
Vẻ mặt Mộc Phàm nghiêm trọng, hai mắt nhìn vào hư không, thấy được sinh vật khổng lồ bên ngoài hàng rào không gian, to đến mức làm người sợ hãi.
Oanh!
Lại là một tiếng nổ vang, không gian răng rắc vỡ ra, xuất hiện từng khe nứt rộng, mọi người sợ hãi vội vàng tụ lại.
“Nhanh theo ta.”
Mộc Phàm hét to một tiếng, làm mọi người bừng tỉnh.
Mọi người đều là cường giả cấp Siêu phàm, chấn động qua đi, một đám đều bình tĩnh lại, nhanh chóng theo sau.
Bọn họ cảm thấy đi theo Mộc Phàm tương đối an toàn, chỉ là trực giác.
Có lẽ là hành động cứu người vừa rồi khiến mọi người tin cậy đi.
Hoặc là Mộc Phàm có thể cứu người từ vết nứt không gian, thực lực tuyệt đối phi phàm mới có thể làm được.
Dù sao mọi người thấy hắn cũng không có bị vết nứt không gian cắt nát, ngược lại không có việc gì, làm cho trong lòng bọn họ nghi ngờ không thôi.
Nhớ tới cảnh tượng Mộc Phàm dùng tay thọc vào vết nứt không gian trước đó, có lẽ người ta không phải kẻ điên mà là một cường giả.
Vèo vèo...
Mười mấy cường giả cấp Siêu phàm có tốc độ cực nhanh, bay vút theo Mộc Phàm dẫn đường phía trước, có người dẫm lên phi kiếm, có người trực tiếp bay.
Võ giả, người tu chân, từng người nối tiếp theo sát Mộc Phàm, cấp tốc bay xẹt ngang trong vùng không gian này, hướng tới phía trước.
Không bao lâu, mọi người liền tới một khu vực có dung nham sôi trào, phía dưới là dung nham vô tận, từ dưới nền đất phun trào ra, có dòng dung nham phun cao tới mấy chục mét.
Sương khói nồng đậm bao phủ, một biển dung nham mênh mông.
“Mộc Phàm, sao lại mang chúng ta tới nơi này?”
Đến gần, có người lập tức mở miệng.
Hắn kinh ngạc nhìn bốn phía bị khói đặc bao phủ, căn bản không thấy bất kỳ bóng người nào, càng không nói tìm được nhóm hiệu trưởng.
Mộc Phàm bình tĩnh, chỉ vào biển dung nham phía trước, nói: “Nhóm hiệu trưởng ở trung tâm biển dung nham này, nơi đó hòn đảo.”
“Cái gì?”
Mọi người ngơ ngác nhìn Mộc Phàm.
Bọn họ nhìn Mộc Phàm mang theo sự hoài nghi, gia hỏa này nói thật sao, nhóm hiệu trưởng ở trung tâm biển dung nham này?
“Các ngươi tin hay không thì tùy.”
Mộc Phàm liếc bọn họ một cái, để lại một câu rồi xoay người chợt lóe, cấp tốc hướng tới giữa biển dung nham.
Mười mấy người đằng sau ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì.
“Hắn nói thật hay không?” Có người chần chờ hỏi.
Nhưng lập tức liền có người mở miệng: “Mặc kệ có phải hay không, đi theo xem sẽ biết.”
“Ta cảm thấy hắn nói sự thật.”
Có nữ sinh mở miệng, tin lời Mộc Phàm.
“Đi!”
Nói xong, mười mấy cường giả cấp Siêu phàm đồng thời bay đi, đuổi theo Mộc Phàm, nhưng tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, nếu không cố ý dẫn đường cho bọn họ, có khả năng hắn đã sớm tới nơi rồi.
Vài phút sau, từ xa xa Mộc Phàm liền thấy có một hòn đảo nhỏ, được bao phủ bởi một quầng sáng khổng lồ.
Vèo vèo vèo...
Rất mau, những người khác cũng tới nơi này, thấy một hòn đảo nhỏ màu đỏ cùng một quầng sáng đằng xa.
“Là quầng sáng trận pháp, nhóm hiệu trưởng thật sự ở chỗ này.”
Thấy được hòn đảo nhỏ cùng quầng sáng, trong lòng mọi người chấn động, ánh mắt nhìn về phía Mộc Phàm đều mang theo một chút ngạc nhiên.
Sao hắn biết được?
Oanh!
Không chờ mọi người nghĩ nhiều, một tiếng nổ vang từ trong hư không truyền đến, bầu trời đỏ sậm đột nhiên nứt toác, lộ ra một lỗ thủng thật to.
Sắc mặt mọi người thay đổi, giương mắt nhìn, thấy được cảnh tượng cực kỳ chấn động.
Răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, trong lòng mọi người kinh hoàng, nhìn thấy trong lỗ thủng thật to kia có một thứ khủng bố lúc ẩn lúc hiện, trên mặt dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Đó là thứ gì?”
Có nữ sinh lẩm bẩm một câu, hai mắt trừng to, cả người đều ngây dại.
“Thật lớn!”
“Trời đất!”
Thiếu chút nữa bị dọa ngốc rồi, bọn họ đều khiếp sợ nhìn hàng rào không gian bị đánh xuyên qua.
Từ bên ngoài có một bàn tay thật lớn thò vào, năm ngón tay che trời, bốc lửa hừng hực, thiêu đốt khiến không gian không ngừng vặn vẹo.
Oanh...
Ca ca ca...
Chấn động đáng sợ truyền đến, bàn tay kia tựa như đỉnh núi to, rất khủng bố, từ trên trời giáng xuống rơi vào vùng không gian này.
Mục tiêu của nó đúng là hòn đảo giữa biển dung nham kia.
Hay nói cách khác là quầng sáng trận pháp trên đảo, năm ngón tay hung hăng vỗ xuống, không chút nghi ngờ gì, chắc chắn đảo nhỏ kia sẽ bị moi đi.
Ong!
Trong lúc nguy cấp, trên đảo nhỏ đột nhiên phát ra một cột sáng, bắn thật mạnh vào bàn tay to lớn kia.
Oanh!
Trong phút chốc, ánh sáng trở nên mãnh liệt, tiếng nổ mạnh làm cho cả không gian đều rung động.
Một làn sóng xung kích cường đại lan truyền tới đám Mộc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận