Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 370: Bất an, suy đoán

Khu thứ tám, một đầu vượn to màu đen chậm rãi đi tới, không có đất rung núi chuyển như trong tưởng tượng.
Đi theo nó còn có một con cự thú biết bay, sải cánh mở rất rộng nhưng lại hết sức cẩn thận, thậm chí có vẻ khẩn trương.
Nhân loại ở Khu thứ tám nhìn hai đầu cự thú đi tới, nói thật thì bọn họ cũng có chút khẩn trương.
Nhưng hai đầu cự thú này còn khẩn trương hơn bọn họ.
“Ực ực!”
Ở trên tường thiết, có rất nhiều người đứng trên đài quan sát.
Nhìn hai con cự thú đến gần, nhịn không được nuốt nước miếng.
“Các ngươi có phát hiện hay không?”
Có người bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta phát hiện, hình như hai đầu cự thú này đang sợ hãi, dáng vẻ rất khẩn trương.”
“Đúng nha.”
Vừa nghe lời này, mọi người đều nhận ra chuyện kỳ quái này, dù là vượn to màu đen hay là cự thú khổng lồ như dực long đang bay trên không trung.
Chúng nó đều có vẻ rất khẩn trương, giống như đang sợ hãi thứ gì đó.
Kỳ quái, chẳng lẽ nơi này có thứ gì đó khiến bọn chúng sợ hãi?
Yêu thú sao?
Không có khả năng, bởi vì những yêu thú trong núi rừng bên ngoài đều bị hung thần chi khí từ hai con cự thú viễn cổ này dọa chạy mất rồi.
Vậy chúng nó sợ hãi thứ gì đây?
Giống như hai đầu cự thú ở Khu thứ tám, cự thú xuất hiện ở các khu khác đều lựa chọn núi rừng, ao hồ, đầm lầy bên ngoài các khu làm tổ.
Nhưng một đám đều có vẻ rất khẩn trương, sợ hãi, không dám gây ra động tĩnh lớn, giống như sợ làm thứ gì bừng tỉnh.
Rất nhiều người đã nhận ra chuyện này.
Cao tầng chín khu, đại lão cùng cường giả khắp nơi đều chú ý.
Lúc này, trong phòng hội nghị Khu thứ nhất, tất cả mọi người đang nhìn lên màn hình ảo.
Mấy chục con cự thú viễn cổ vô cùng ngoan ngoãn, dáng vẻ khẩn trương của cả đám khiến bọn họ tò mò.
“Hình như những cự thú đang sợ hãi thứ gì đó.”
Có người nói ra vấn đề này.
“Không sai.”
“Vì sao chúng nó sợ hãi?”
“Rốt cuộc là sợ thứ gì?”
Trong lúc nhất thời, đại lão các khu sôi nổi dời mắt về phía thiếu niên duy nhất ở đây.
Đúng là Mộc Phàm.
Mọi người đều nhất trí cho rằng Mộc Phàm đã khuất phục đám cự thú viễn cổ này.
Nhưng Mộc Phàm lại không nghĩ như vậy, chính hắn cũng không có dùng vũ lực làm những cự thú này khuất phục, càng không có làm chúng nó kinh sợ.
“Đừng nhìn ta.” Mộc Phàm buông tay nói: “Thứ chúng nó sợ không phải ta nha, ngay từ đầu chúng nó vẫn không phục, phần lớn đều không tình nguyện cùng ta tới đây.”
“Hơn nữa ta phát hiện khi chúng nó tới gần lãnh thổ phương đông liền bắt đầu trở nên có chút táo bạo bất an, nếu không phải ta đã trấn an vài lần, có khả năng đều chạy hết rồi.”
Nghe Mộc Phàm giải thích, mọi người ở đây đều cảm thấy ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ, chúng nó sợ hãi thứ gì đó ở phương đông?”
Long Xuyên trực tiếp mở miệng đưa ra suy đoán.
Mọi người liếc nhìn nhau.
“Chẳng lẽ phương đông chúng ta còn ẩn giấu đồ vật có thể làm đàn cự thú viễn cổ này phải sợ hãi sao?”
Quản lý Khu thứ hai đột nhiên nói.
Mọi người nghe xong vẫn im lặng, trong lòng cảm thấy rất có đạo lý.
“Ta tán thành với suy đoán này.”
“Rất có khả năng.”
Những người khác sôi nổi đồng ý, nếu không thì sao những cự thú viễn cổ này lại sợ hãi như vậy chứ?
Mộc Phàm cũng rơi vào trầm tư, yên lặng mở bản đồ ra xem, nhưng cũng không có phát hiện tung tích bất kỳ sinh vật cường đại nào, không có phát hiện bất kỳ sinh vật nào mang đến uy hiếp.
Chỉ có mấy khu vực hắc ám không cách nào dò xét, biểu hiện rất mơ hồ, bản đồ không thể biểu hiện tình huống cụ, giống như bị lực lượng nào đó cản trở.
“Côn Luân sơn, khu không người.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, đôi mắt lóe sáng, hiển nhiên rất tò mò về nơi này.
Rốt cuộc là lực lượng gì mới có thể ngăn cản sự dò xét của hệ thống, chắc chắn có bí mật không muốn người ta biết.
Kết hợp với sự khác thường của mấy chục cự thú kia, chắc chắn phương đông còn ẩn giấu bí mật hay là đồ vật không muốn người khác biết, cự thú thời đại viễn cổ sợ hãi vùng đất phương đông này.
“Có lẽ, có thể tìm được đáp án từ trong trí nhớ của chúng.”
Mộc Phàm đã có ý tưởng, nếu những cự thú này tồn tại từ thời viễn cổ, vậy trong trí nhớ sẽ có một ít bí mật.
Cho nên Mộc Phàm định tìm cơ hội điều tra ký ức của một vài con cự thú, nhìn xem có thể tìm được một ít bí mật hay không.
“Phương tây đã hỗn loạn, nhân loại chúng ta đang chìm trong nguy cơ.”
Trong phòng hội nghị, Tiêu lão chậm rãi mở miệng, bắt đầu thương thảo phương án kế tiếp.
Phòng tuyến nhân loại sụp đổ theo phòng tuyến phương tây, phương đông bên này không có biện pháp trấn thủ nữa, cần phải rút về mới được.
“Các đại quân đoàn đang chuẩn bị rút về, nhưng có tin tức truyền đến, dị tộc ngoài phòng tuyến ngo ngoe rục rịch, giống như đã chuẩn bị tốt để tiến công.”
“Để tránh bị đánh bất ngờ, cần phải làm tốt công tác phòng bị.”
Mọi người thoả thích nói, bắt đầu thương thảo các nhiệm vụ kế tiếp, cần phải ngăn trở làn sóng xâm lấn thứ nhất.
Nếu không mới vừa lui về liền gặp phải dị tộc tiến công sẽ tổn thất một cách uổng phí.
“Lui lại là chuyện cần thiết, phòng tuyến phương tây đã tan rã, là chủ lực phòng tuyến phương đông nên chúng ta cần phải rút về.”
Tiêu lão gật gật đầu, phân tích.
Hắn nói: “Còn các khu nhân loại khác thì chúng ta đã không còn sức mà lo nữa.”
“Phiền toái là kế tiếp chúng ta sẽ phải đối mặt với lực lượng dị tộc cường đại xâm lấn địa cầu, nếu không ngăn được, nhân loại thật sự xong đời.”
Nói đến đây, vẻ mặt mọi người trở nên nặng nề, nguy cơ đã áp sát.
“Đáng giận, mỗi lần nhân loại xuất hiện cường giả cấp Truyền kỳ liền bị ép buộc rời khỏi địa cầu, nếu có cường giả cấp Truyền kỳ tọa trấn cũng không đến mức thế này.”
Có người tức giận bất bình nói.
“Ai, Thần quốc không cho phép, chúng ta không có biện pháp, đấu không lại toàn bộ Thần quốc.”
Mộc Phàm lẳng lặng lắng nghe, không nói lời nào, trong lòng đang suy nghĩ nên giải quyết khốn cảnh hiện tại như thế nào.
Phương tây thì không thể cứu nữa rồi, lực bất tòng tâm, hơn nữa chưa chắc người ta hoan nghênh ngươi cứu giúp, thậm chí còn oán trách ngươi.
Dù sao bọn họ thờ phụng thần linh, còn đầu phục chư thần, đạt được lực lượng cùng tu vi cường đại.
Lực lượng của Thần có thể trực tiếp tan rã toàn bộ phòng tuyến nhân loại phương tây như vậy, cho nên lòng người đã sớm thay đổi.
“Mộc Phàm, ngươi có đề nghị gì không?”
Lúc này, Tiêu lão đột nhiên dò hỏi Mộc Phàm.
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, không ai dám xem thường vị thiếu niên này, ngược lại mang theo chút kính ý.
Đây chính là Truyền kỳ trận sư duy nhất của nhân loại phương đông, hơn nữa có thực lực chiến đấu với năm Bán thần, tuyệt đối là truyền kỳ của nhân loại.
“Còn có thể làm sao bây giờ?” Mộc Phàm mở ra tay.
Hắn tự tin cười nói: “Đương nhiên là đánh nha, tới một tên giết một tên, quản là thần hay là ma, dù sao chỉ cần tới xâm lấn đều là địch nhân.”
“Không đánh, chẳng lẽ đầu hàng chư thần, làm con rối sao?”
“Tuyệt đối không khả năng!”
Trong phòng hội nghị lập tức vang lên vài tiếng rống to, một đám phẫn nộ, kiên quyết không đầu hàng, quyết không thể làm con rối.
“Đánh là chắc rồi, bọn chúng sẽ giết tới nhanh thôi.”
Tiêu lão bình tĩnh nói: “Nhưng, đánh như thế nào là một vấn đề, hơn nữa cần phải có một phòng tuyến kiên cố, có thể chặn toàn bộ uy hiếp bên ngoài lãnh thổ phương đông.”
“Chiến hỏa đốt tới địa cầu nhưng chúng ta cần phải chắn bên ngoài phương đông, đây là điểm mấu chốt.”
Lão kiên định, nói ra suy nghĩ của mình.
Chiến là chuyện chắc chắn rồi, nhưng cần phải chặn bên ngoài phương đông, chuyện này có chút khó khăn.
“Các ngươi xem, lấy đường ven biển làm phòng tuyến thứ nhất.”
Tiêu lão đứng lên, chỉ vào một cái bản đồ trên màn hình.
“Ở phía bắc cần có một phòng tuyến, ngăn cản đến uy hiếp đến từ phía bắc, là thời điểm khởi động phòng tuyến Trường thành.”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người ở đây đều rơi vào hồi ức.
Cuộc chiến Thiên truỵ năm đó, phòng tuyến kiên cố nhất của phương đông chính là Trường thành, một tường thành sắt thép kéo qua toàn bộ mặt bắc của phương đông, tốn hơn trăm năm tu sửa, nơi đó mai táng vô số xương máu của tiền bối.
“Vậy khởi động phòng tuyến Trường thành đi.”
Mọi người đều đồng ý kích hoạt Trường thành, bắt đầu xây dựng phòng tuyến phương đông, chống đỡ hết thảy xâm lấn.
“Mộc Phàm, phòng ngự Trường thành còn cần ngươi gia cố một chút, tuy rằng đã trải qua trăm năm xây dựng, nhưng tốt nhất vẫn cần một Truyền kỳ trận sư góp thêm.”
Tiêu lão nói xong nhìn về phía Mộc Phàm, đưa ra một thỉnh cầu.
Phòng tuyến Trường thành vốn đã yên lặng mấy trăm năm, nó đã tồn tại từ cuộc chiến Thiên truỵ, từ sau khi đánh lùi dị tộc liền dùng không đến nữa.
Hiện tại không có biện pháp khác, chỉ có thể khởi động phòng tuyến Trường thành lần nữa, ngăn cản ngoại lai xâm lấn.
“Việc này đơn giản, giao cho ta đi.”
Mộc Phàm không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, trong lúc nguy cấp, không ai có thể đứng ngoài cuộc, mình có năng lực tự nhiên phải làm rồi.
Hiện tại, chín khu phương đông còn an tĩnh tường hòa, nhưng bên ngoài đã loạn cào cào rồi, vô số nhân loại, dị tộc, quái thú, ma vật, từ phòng tuyến phương tây dũng mãnh tràn vào địa cầu.
Thiên sứ, ác ma, Titan, thú nhân,..., ai cũng biết biết kế tiếp sẽ kéo đến tịnh thổ phương đông này.
Nếu không giữ được, nhân loại thật sự có thể đào hố chôn mình.
“Đúng rồi, ta muốn hỏi một chút.”
Lúc này đã chuẩn bị tan họp, các đại lão đồng thời dừng lại, nhìn về phía Mộc Phàm.
“Có chuyện gì thì ngươi cứ nói.” Tiêu lão tò mò hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn Mộc Phàm, còn có chuyện gì nha.
Chỉ nghe Mộc Phàm từ từ hỏi: “Ta muốn hỏi về khu không người của phương đông chúng ta, rốt cuộc tình huống bên trong như thế nào?”
“Ngươi nói tới Côn Luân sao?” Tiêu lão sửng sốt.
Những người khác vừa nghe cũng sửng sốt, biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thậm chí có chút nghiêm trọng.
Mộc Phàm nhìn sắc mặt mọi người, ý thức được nơi này không đơn giản, chắc chắn có bí mật gì đó, thậm chí có thể nói là bí mật rất lớn.
“Nơi đó, không thể đi.”
Một lúc sau, Tiêu lão đột nhiên nghiêm túc cảnh cáo một câu.
“Vì sao?” Mộc Phàm khó hiểu, mặc dù có nguy hiểm, thậm chí bên trong có quái thú biến dị, yêu thú tụ tập cũng không sao.
Hắn có thực lực, sợ gì chứ?
“Bởi vì đã có hơn ba mươi cường giả cấp Truyền kỳ chết ở nơi đó.”
Câu kế tiếp của Tiêu lão làm lòng hắn hơi căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận