Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 521: Bàn đào thịnh yến

-
Trong Lăng Tiêu điện, mọi người ngồi xuống, một đám hết sức khẩn trương.
Bọn họ cảm nhận được áp bách nặng nề, thật ra là áp lực về mặt tâm lý thôi.
Đám người Tiêu lão, Liễu Sơn, Diêm Thanh Sơn nghiêm túc, ánh mắt nhìn Mộc Phàm đều trở nên khác lạ.
Mọi người không rên một tiếng, không ai nói chuyện, hô hấp nhẹ nhàng, như đang ngồi trên bàn chông.
“Sư... Sư phó...”
Đột nhiên, Mặc Huỳnh hô một tiếng.
Mọi người đồng thời nhìn về phía Mặc Huỳnh làm nàng sợ hãi.
Nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Sư phó... Ngươi là... Ngọc Đế sao?”
Mọi người quay đầu nhìn về phía Mộc Phàm, trong ánh mắt đều chất chứa sự khó hiểu cùng kính sợ.
Chỉ thấy Mộc Phàm cười cười nói: “Không phải, ta không phải Ngọc Đế.”
“Hô...”
Mọi người vừa nghe tức khắc nhẹ nhàng thở ra, nhưng câu tiếp theo của Mộc Phàm lại làm lòng mọi người căng thẳng.
“Ta không phải Ngọc Đế, nhưng Thiên Đình do ta sáng lập.”
Mộc Phàm mỉm cười nói, hào phóng thừa nhận chính mình sáng lập Thiên Đình.
“Hả...” Mặt mọi người cứng đờ, trông rất thú vị.
Nhìn sắc mặt mọi người, Mộc Phàm cười nói: “Có phải Ngọc Đế hay không cũng không quan trọng, nơi này chỉ có ta và các ngươi, có gì mà khẩn trương chứ?”
“Mọi người đều là người địa cầu, thả lỏng đi nha.”
“Nào, thử Bàn đào thịnh yến của Thiên Đình trong truyền thuyết một lần.”
Mộc Phàm vẫy tay, ý bảo mọi người ăn thôi.
“Bàn đào thịnh yến?”
Vừa nghe lời này, hai mắt mọi người tức khắc tỏa ánh sáng, đồng thời nhìn về thức ăn trước mặt.
Rồng, Phượng, Kỳ lân, Huyền quy là thức ăn chủ đạo, mỗi một món đều tản ra tiên quang, bốc hơi nóng hổi.
Còn có các loại linh quả, trên một mâm ngọc có đựng quả đào đỏ rực, tản ra hơi thở mê người.
Đúng là Bàn đào!
“Ực ực!”
Không ít người nuốt nuốt nước miếng, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Bàn đào.
“Đây, đây chính là Bàn đào trong truyền thuyết?”
Đám người Nặc Á nhìn nhau rồi nhìn Bàn đào trước mặt, không sai, chính là Bàn đào trong truyền thuyết.
“Đây là Bàn đào của Vương Mẫu nương nương sao?”
Diệp Hồng Trần lẩm bẩm tự nói.
Nhưng Mộc Phàm lại phủ nhận, nói: “Sai rồi, không phải Vương Mẫu nương nương trồng, đây là Bàn đào tốt nhất do Thiên hậu Dao Trì trồng, chín ngàn năm nở hoa, chín ngàn năm kết quả, chín ngàn năm thành thục.”
“Chỉ cần ăn một quả, có thể tăng thêm mười vạn năm tuổi thọ, phi thăng thành tiên.”
Mộc Phàm vừa nói vừa cắn một quả Bàn đào.
Mọi người khiếp sợ, ngơ ngác, Vương Mẫu nương nương khác với Thiên hậu sao?
Đương nhiên khác nhau rất nhiều, Thiên hậu là Đế hậu của Thiên Đế, còn Vương Mẫu nương nương là của Ngọc Đế, không phải cùng một nhân vật.
“Đừng nhìn nữa, Bàn đào Dao Trì do Thiên hậu Dao Trì tự tay trồng, người khác không có đãi ngộ thế này nha.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Răng rắc!
Mặc Huỳnh lập tức cầm lấy một quả, cắn một cái, hai mắt tức khắc tỏa ánh sáng, thân thể xuất hiện tiên quang.
“Ăn ngon quá... Ta được ăn Bàn đào trong truyền thuyết rồi!”
Nàng hạnh phúc tới mức rớt nước mắt, vừa khóc, vừa ăn.
Mọi người cũng sôi nổi hành động, kẻ ngốc mới không ăn.
Quản nó có phải Bàn đào thật hay không, dù sao cũng đã đi vào Lăng Tiêu điện, ăn trước rồi tính tiếp, ai mà không muốn thành tiên.
“Mộc ca, ngươi trâu bò nha, dĩ nhiên lấy được Bàn đào trong truyền thuyết, có phải ngươi cướp sạch Bàn đào viên của Thiên Đình hay không?”
Mập mạp há to miệng, vừa ăn vừa hưng phấn kêu to, không thèm để ý Mộc Phàm có phải Thiên Đế hay là ai khác hay không, miễn là huynh đệ của hắn là được.
Mộc Phàm hài lòng với biểu hiện của mập mạp, cười nói: “Ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì, Bàn đào, tiên quả rất nhiều, mọi người ăn thoải mái, còn có giao long, Phượng hoàng, Kỳ lân, Huyền quy, các ngươi phải ăn sạch sẽ mới có thể rời đi nha.”
“Đúng đúng, ăn quá ngon.”
Các đại lão ăn đến miệng bóng nhẫy, bọn họ không vội vã ăn Bàn đào mà nếm các thức ăn khác trước.
Có một bình Tiên tửu mang hương vị mà bọn họ chưa bao giờ nếm qua, chưa từng nghĩ tới mình có thể hưởng thụ Bàn đào thịnh yến của Thiên Đình.
“Là chân long nha.”
Hai mắt Diêm Thanh Sơn tỏa ánh sáng, ôm một con rồng vàng kim gặm ăn, một ngụm nối tiếp một ngụm, ăn say mê.
Có người bắt lấy Kỳ lân gặm ăn, có người uống canh Huyền quy, hương vị khó có thể diễn tả bằng lời.
Cả đám ăn đến toàn thân tản ra ánh sáng, hiển nhiên là tu vi, thân thể, linh hồn đang lột xác.
Nhưng bọn hắn không quan tâm, há to miệng mà ăn, thật sự không sợ ăn vỡ bụng nha.
Có Mộc Phàm ở đây nên không có khả năng phát sinh chuyện này, trong Lăng Tiêu điện tràn ngập một cổ lực lượng cường đại giúp họ luyện hóa năng lượng, dung nhập trong cơ thể và linh hồn.
Một bữa ăn quá sảng khoái, tu vi tăng nhanh như ngồi hỏa tiễn.
Nhìn mọi người ăn vui vẻ, Mộc Phàm cười, hắn cũng chỉ quen biết những người trước mắt này, cho bọn họ một trận tạo hóa cũng tốt.
Đám người từng cùng hắn chiến đấu lúc trước như Thần Thập Nhất, Diệp Thiên, Đồ Đại Tráng đều được mời tới.
Mục đích của Mộc Phàm tự nhiên là đề cao thực lực địa cầu, đề cao thực lực của bọn họ để không có nỗi lo về sau.
Nói như thế nào thì mình cũng là một phần tử thuộc về địa cầu, cần phải giúp đỡ những người mà mình nhận thức.
Một buổi Bàn đào thịnh yến, khách và chủ đều nở nụ cười.
Ban đầu mọi người đều có chút khẩn trương nhưng nhanh chóng thả lỏng.
Sau khi ăn Kỳ lân, Phượng hoàng, Giao long, Huyền quy rồi uống tiên tửu, ăn tiên quả, Bàn đào, tất cả hoà thuận vui vẻ, vừa nói vừa cười.
Khôi phục trạng thái bình thường.
Nhưng ánh mắt khi bọn họ nhìn về phía Mộc Phàm đã khác xưa, mang theo một chút kính sợ.
Đám người Tiêu lão không phải kẻ ngốc, Mộc Phàm nói hắn không phải Ngọc Đế nhưng Thiên Đình là hắn sáng lập, lời này mang ý nghĩa sâu xa.
Tuy rằng không rõ hắn làm thế nào nhưng không ai dám hỏi, ngốc mới mở miệng hỏi.
Chẳng qua là bọn họ sớm biết thân phận của Mộc Phàm không đơn giản, nhưng hiện tại đâu chỉ không đơn giản, quả thực chính là làm người ta kinh hoảng mà.
“Ta đột phá rồi?”
Đã có người đầu tiên đột phá.
Là Già Lam, nàng vốn đang ở cấp bậc Chủ thần, ăn nhiều thức ăn, uống thêm tiên tửu, rồi lại thêm một quả Bàn đào, rốt cuộc bước vào cấp Hắc động, trở thành Cổ thần.
Cả người nàng tựa như một hố đen đang cắn nuốt linh khí vô tận chung quanh, ánh sáng cũng không ngoại lệ.
Không phải do nàng chủ động hấp thu, đây là chỗ cường đại của cấp Hắc động, lúc nào cũng hấp thu năng lượng giúp bản thân lớn mạnh.
Oanh!
Những người khác cũng sôi nổi đột phá, tu vi bước vào cấp độ cao hơn, một đám trở thành cường giả cấp Chủ thần.
Ở đây không có một người nào có tu vi thấp hơn Chủ Thần, Mộc Phàm đã tạo ra một đám Chủ thần.
Cũng có người cường đại hơn, đột phá hàng rào, bước vào cấp Hắc động.
Tiêu Văn đột phá trở thành cường giả cấp Hắc động, theo sát sau là Diệp Hồng Trần.
Còn có mập mạp, hắn nhận được truyền thừa Chiến ma, dựa vào Bàn đào cùng tiên trân, tiên tửu cũng đột phá đến cấp Hắc động.
Còn có một người nữa, là Diệp Thiên, vị thiên tài này vốn dĩ không kém ai cả, hiện tại cũng bước vào cấp Hắc động.
Những người khác đều ở cấp bậc Chủ thần, nhưng tương lai vẫn còn cơ hội vấn đột phá đến cấp Hắc động.
“Không nghĩ tới ta lại bước vào cấp Hắc động, trở thành Cổ thần,”
Tiêu Văn kinh ngạc cảm thán nhìn Mộc Phàm.
Nàng cảm thấy phức tạp, dù trọng sinh trở về nhưng vẫn không nghĩ ra vì sao Mộc Phàm có được năng lực này.
Theo đạo lý mà nói thì kiếp trước hắn đã chết rồi, nhưng một đời này lại khác xa, cách biệt như trời với đất so với kiếp trước.
“Quan tâm kiếp này kiếp trước làm gì, hiện tại mới là quan trọng nhất.”
Cuối cùng, Tiêu Văn cũng nghĩ thoáng, vứt bỏ ký ức kiếp trước, mấy ký ức này đã không còn bao nhiêu tác dụng, mọi thứ đã thay đổi hết rồi.
“Bái tạ Thiên Đế!”
Lúc này, đám người Tiêu lão đồng thời bái tạ một phen, không chút cẩu thả, vô cùng nghiêm túc.
Hành động này làm cho đám người Diệp Hồng Trần sửng sốt, đồng thời đứng dậy, khom người bái tạ.
Mặc kệ như thế nào, Mộc Phàm mời bọn họ tham dự Bàn đào thịnh yến, giúp mọi người đột phá trở thành Chủ Thần, Cổ thần, phần ân tình này rất lớn.
Đám người Tiêu lão đã sớm không có khả năng đột phá, thậm chí thành thần cũng khó, nhưng sau khi ăn uống một trận lại đột phá.
Hơn nữa bọn họ còn trở nên trẻ trung hơn, một đám anh tuấn tiêu sái, mỹ lệ vô song.
Làm sao đền đáp ân tình này đây?
Cho nên mọi người đều kích động, cảm kích, cảm xúc lẫn lộn, tóm lại là thiếu Mộc Phàm rất nhiều.
“Tốt rồi, Bàn đào thịnh yến đã kết thúc, mọi người trở về đi.”
Mộc Phàm đứng lên, mọi người đồng thời bái, lại cảm tạ lần nữa.
Vù!
Chỉ thấy hắn vung tay lên, mọi người chưa kịp phản ứng đã bị đưa ra khỏi Lăng Tiêu điện.
Trong nháy mắt xuất hiện ở Tụ tiên lâu.
Mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Vừa rồi bọn họ không có một chút năng lực kháng cự, Chủ thần, Cổ thần ở trước mặt Mộc Phàm như là con kiến, không đáng giá nhắc tới.
Lúc này bọn họ mới hiểu, Mộc Phàm đã không còn là Mộc Phàm mà bọn họ nhận biết lúc trước, có thể nói là hắn đã đến một cấp độ mà mọi người khó có thể tưởng tượng.
“Thiên Đế...”
“Chúng ta cứ thành thần thành tiên như vậy?”
Diêm Thanh Sơn mờ mịt, còn chưa tỉnh táo lại, cảm giác giống như bị mộng du.
Chớp mắt liền thành thần, còn là Chủ thần, chỉ ăn một bữa, uống một chút rượu là được.
Điều này làm cho bọn họ cảm giác không chân thực, hoàn toàn không có đạo lý.
“Ai...”
“Ta cảm giác mình cách sư phó càng ngày càng xa.”
Mặc Huỳnh bỗng nhiên thở dài, giống như cảm giác được có một vực sâu khó có thể vượt qua.
Mộc Phàm biến mất rồi trở về, khiến mọi người cảm thấy có chút xa lạ, kính sợ, có lẽ đây là biến hóa do thân phận mang đến.
Tiễn mọi người xong, Mộc Phàm đưa Già Lam đưa về Khu mậu dịch.
Sau đó một mình bay vào vũ trụ, đi tới rìa hệ Thái Dương.
Hắn gặp hai tiên thú.
Côn, Kỳ lân.
“Ngao!”
Mộc Phàm vừa xuất hiện, có một con quái vật khổng lồ bay ra từ một hành tinh trạng thái khí, đúng là Côn.
Còn có một con Kỳ lân hưng phấn bay về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận