Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 397: Trộm một đỉnh tiên huyết

“Thiên sứ tộc, thật âm hiểm.”
Sắc mặt Mộc Phàm trở nên nghiêm túc, nhìn Thánh thành phá tan trùng vây giết ra ngoài, âm thầm kinh hãi vì sự âm hiểm của Thiên sứ tộc, thế mà cất giấu một tên thần linh cấp cao.
Hắn dò hỏi: “Hệ thống, có thể dò xét được cấp bậc của tên thần linh ẩn giấu trong Thánh thành Thiên sứ tộc hay không?”
“Dò xét cần hai mươi ngàn tỷ, có nạp tiền hay không?”
Hệ thống trực tiếp đưa ra một đáp án làm sắc mặt Mộc Phàm cứng đờ.
Hắn bực bội, mắng: “Thứ hố người, ngươi mở miệng liền muốn hố hai mươi ngàn tỷ, ngươi hố quen rồi đi?”
Một lần tra xét liền muốn hai mươi ngàn tỷ, quá biết hố mà.
“Không nạp, kiên quyết không nạp.”
Mộc Phàm tức giận, muốn biết cấp bậc cụ thể của tên thần linh đang ẩn giấu kia phải tốn ngàn tỷ, mà biết rồi cũng không có tác dụng gì.
Quả thực chính là lãng phí tiền, biết rồi thì như thế nào, dù sao hiện tại cũng không đi liều mạng với người taa.
“Nghĩ biện pháp rời khỏi bụng Côn mới được.”
Mộc Phàm nhìn một vòng, thấy nhiều thần linh dị tộc đang bị đuổi giết, trong lòng có ý muốn rời khỏi cơ thể Côn.
Nhưng vừa mới nghĩ tới thì trong đầu lại vang tiếng hệ thống.
“Ký chủ, thật vất vả mới tiến vào đây mà ngươi lại vội vã muốn đi ra ngoài, không cầm bảo vật mà đã rời đi sao?”
Hệ thống nhắc nhở làm Mộc Phàm có chút ngạc nhiên.
“Ta đã cướp sạch tất cả bảo vật, tiên tinh cũng không còn, còn ở lại nơi này làm cái gì, chẳng lẽ chờ bị Côn tiêu hóa, trở thành một đống phân?”
Mộc Phàm có chút khó hiểu hỏi.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Ký chủ, ngươi có thể động não hay không, thứ quý giá nhất trong thân thể Côn tất nhiên là tiên huyết của Côn rồi.”
“Tiên huyết gần như vô tận, là bảo vật tốt nhất dùng để rèn luyện tiên thể, ngươi không lấy chẳng phải là lãng phí cơ hội sao?”
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm liền tỉnh ngộ.
Không sai, Côn là tiên thú thượng cổ, tiên huyết trong cơ thể nó gần như vô tận, đây chính là bảo vật tốt nhất để rèn luyện tiên thể nha.
Ở bên ngoài, ngươi không có biện pháp lấy được tiên huyết từ thân thể Côn, nhưng ở trong cơ thể thì khác rồi, có nhều cơ hội lấy được tiên huyết.
Nghĩ đến đây, Mộc Phàm liền hưng phấn.
“Có phải cần đánh xuyên qua vách dạ dày của Côn, tiến vào trong mạch máu của nó không?” Mộc Phàm hưng phấn hỏi.
Ai ngờ hệ thống lại nói: “Ký chủ, với năng lực hiện tại của ngươi, tiến vào trong mạch máu Côn thì chỉ có một kết cục, đó chính là bị hấp thu tại chỗ.”
Sắc mặt Mộc Phàm tối sầm lại, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, ta không thể tiến vào trong mạch máu thì lấy tiên huyết thế nào?”
Phải biết rằng năng lực khôi phục của Côn cực kỳ khủng bố, chưa kịp đào xuyên mạch máu liền đã khôi phục rồi, đừng hòng nhìn thấy tiên huyết.
“Ký chủ, không có vấn đề mà nạp tiền không giải quyết được, nạp mười ngàn tỷ, có thể trực tiếp xuyên vách thịt trong cơ thể Côn, tiến vào chỗ trái tim.”
Vừa nghe hệ thống nhắc nhở, hai mắt Mộc Phàm sáng lên.
Nói cách khác, chỉ cần nạp mười ngàn tỷ, hệ thống có thể đưa vào chỗ trái của Côn, chẳng phải là có thể lấy được máu tinh túy nhất từ trái tim của Côn sao?
Đó chính là phần máu tinh hoa nhất, là tinh huyết quý giá nhất, hiệu quả cường đại nhất.
“Tốt, nạp tiền.”
Mộc Phàm không nói hai lời, trực tiếp nạp mười ngàn tỷ, vừa mới thu hoạch cộng thêm trước kia dư lại, hiện tại hắn có hơn một trăm bốn mươi ba ngàn tỷ, có thể nói là quá giàu.
“Đinh, nạp mười ngàn tỷ, bắt đầu truyền tống.”
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa vang lên, Mộc Phàm chỉ cảm thấy một lực lượng thần bí bao vây lấy thân thể hắn, sau đó trực tiếp xuyên qua vách thịt trong bụng Côn, một đường bay vút.
Trước mắt nhoáng lên, Mộc Phàm đã tới một khu vực trống trải, bốn phía tràn ngập tiên khí mờ mịt.
“Trái tim ở đâu?” Mộc Phàm vừa tiến đến liền kiểm tra ngay.
Đông!
Đông, đông!
Chỉ nghe trong tiên khí mông lung truyền đến từng tiếng nổ vang, làm màng nhĩ Mộc Phàm đau đớn, muốn hôn mê.
Thậm chí cảm giác nguyên thần sắp tan vỡ, rất khủng bố.
Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, kinh hãi nhìn vào trong sương mù, mơ hồ thấy một trái tim không lồ đang co bóp kịch liệt.
Một trái tim vô cùng lớn, tựa như một hành tinh, bốn phía có nhiều mạch máu kết nối, không ngừng nhảy lên, phát ra từng tiếng vang như sấm rền.
“Trái tim thật khủng khiếp, chỉ là tiếng tim đập cũng khiến ta không chịu nổi.”
Sắc mặt Mộc Phàm tái nhợt, còn may là có lực lượng của hệ thống ngăn cách, bằng không thì hắn cũng hoài nghi mình có thể bị tiếng tim đập chấn nát hay không.
Có thể thấy được đầu tiên thú này khủng bố đến mức nào.
Nhưng tới nơi này rồi, Mộc Phàm lại không biết làm gì nữa.
Bởi vì hắn phát hiện mình không phá nổi mạch máu của Côn, dù dùng hết sức hay dùng bất kỳ binh khí gì cũng không biện pháp lưu lại chút dấu vết nào.
Làm thế nào đây?
Mộc Phàm mờ mịt nhìn trái tim thật lớn trước mắt, có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa vô số tiên huyết, bảo tàng ở ngay trước mắt.
Nhưng làm sao lấy ra là một vấn đề lớn.
Tiểu Ách bên cạnh không nói một lời, yên lặng đi theo Mộc Phàm, không rời một tấc, cũng không có quấy rầy Mộc Phàm.
“Hệ thống, không phá được vách mạch máu, làm thế nào đây?”
Sau vài lần nếm thử, Mộc Phàm có chút buồn bực từ bỏ, mình không có biện pháp, chỉ có thể nhờ hệ thống giúp đỡ.
Hệ thống không làm hắn thất vọng: “Ký chủ, nạp năm mươi ngàn tỷ, có thể trực tiếp tinh luyện tiên huyết của Côn mà không bị phát hiện.”
Nghe xong hệ thống nói xong, da mặt Mộc Phàm co rút.
Hắn nén giận, nói: “Hệ thống, ngươi cũng quá biết hố, mở miệng muốn hố hết nửa số tiền của ta, ngươi mở miệng thật rộng nha.”
“Ký chủ, tiền chính là dùng để tiêu xài, giữ lại cho mốc meo sao?”
Hệ thống hỏi lại một câu, sau đó lạnh lùng nói: “Bổn hệ thống cũng không ăn lời, ngươi giữ tiền lại không dùng thì để làm gì chứ?”
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm tức khắc á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, mình kiếm tiền để làm gì, còn không phải dùng để nạp tiền, đốt tiền thăng cấp, giữ lại làm gì.
“Thiếu niên, đừng do dự, ngươi nạp càng nhiều, thu hoạch càng nhiều.”
“Nạp tiền giúp ngươi trưởng thành, nạp tiền khiến ngươi không sợ gì cả, đá bay hết mọi khó khăn, ngươi còn do dự điều gì nữa?”
Hệ thống liên tục nhắc nhở.
Mộc Phàm suy nghĩ kỹ, dù mình kiếm tiền nhiều hơn nữa thì giữ lại cũng chẳng có chỗ nào dùng, tuy tiên tinh ẩn chứa tiên khí, nhưng hấp thu sạch sẽ cũng không gia tăng bao nhiêu.
Nhưng nạp tiền thì khác, nạp năm mươi ngàn tỷ là có thể tinh luyện tiên huyết của tiên thú thượng cổ Côn, hơn nữa còn là tinh huyết từ trái tim.
Thứ này có thể giúp hắn thành công rèn luyện vô thượng tiên thể, dù ăn sạch tiên tinh cũng không có khả năng rèn luyện ra tiên thể.
So ánh hai bên, có thể thấy được nặng nhẹ ngay tức khắc.
“Nạp!” Mộc Phàm cắn răng đưa ra quyết định.
Chỗ dựa duy nhất của mình chính là hệ thống, chỉ cần nạp tiền là có thể lấy được thứ mình muốn, hoặc là chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được.
Như vậy thì mình còn do dự gì nữa.
“Đinh...”
Hệ thống vang tiếng nhắc nhở: “Nạp năm mươi ngàn tỷ, bắt đầu tinh luyện tiên huyết của tiên thú thượng cổ Côn, mời ký chủ chuẩn bị dùng tiên đỉnh phong ấn.”
Mộc Phàm lập tức làm theo, tế ra tiên đỉnh, nó lập tức bay đến cạnh trái tim của Côn, nhanh chóng biến to.
Muốn giữ tiên huyết thì phải dùng tiên đỉnh mới được, nếu dùng những món đồ vật khác thì chúng sẽ bị năng lượng cường đại từ tiên huyết hủy diệt.
Ong!
Ngay sau đó, liền thấy một cổ lực lượng thần bí lặng yên đục một lỗ trên trái tim của Côn, tiên huyết từ bên trong trào ra, rơi vào trong tiên đỉnh.
Đây là lấy máu trắng trợn nha, Mộc Phàm xem mà trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ không sợ bị Côn phát giác?
Nhưng điều hắn lo lắng là dư thừa, hành động của hệ thống cũng không bị Côn phát giác, cứ lấy máu như vậy.
Một lỗ hổng thế kia đối với trái tim to lớn của Côn mà nói quả thực không đáng nhắc tới, thậm chí không có một chút cảm giác.
Tiên huyết trào ra tựa như một cột nước, miệng vết thương chịu tác dụng của lực lượng từ hệ thống nên không có khép lại, tiên huyết bên trong không ngừng tiến vào tiên đỉnh.
Mộc Phàm xem mà hãi hùng khiếp vía, gương mặt đỏ bừng, rất hưng phấn.
Nhìn tiên huyết ồ ạt chảy vào tiên đỉnh, tiên huyết tinh thuần, trong suốt, ẩn chứa tiên lực cường đại.
Một giọt tiên huyết thông thường đủ đập vụn một ngọn Chomolungma (Everest).
Một giọt tiên huyết tinh thuần từ trái tim có thể hủy diệt một tiểu thế giới, có thể nghĩ xem nó ẩn chứa năng lượng khủng bố đến mức nào.
Mộc Phàm mừng như điên, nhìn tiên huyết không ngừng phun trào ra, bản thân cũng cảm giác được thân thể không cách nào thừa nhận cổ tiên lực đáng sợ kia.
Rầm!
Không bao lâu, tiên huyết ngừng chảy, miệng vết thương dần dần khép lại.
Nhìn đến đây, Mộc Phàm nhịn không được sửng sốt, hỏi: “Có chuyện gì, vì sao không tiếp tục tinh luyện?”
“Ký chủ, tiên đỉnh đã đầy, hơn nữa một lần chỉ có thể lấy bấy nhiêu thôi, muốn thêm thì phải tiếp tục nạp tiền, nhưng bổn hệ thống không khuyến khích ký chủ tiếp tục tinh luyện.”
Lời hệ thống giải thích làm hắn càng cảm thấy khó hiểu.
“Vì sao không tiếp tục lấy máu, không phải lấy càng nhiều càng tốt hả?” Mộc Phàm có chút bất mãn nói.
Chỉ nghe hệ thống nói: “Ký chủ, một đỉnh tiên huyết đã là cực hạn, nếu lại tiếp tục sẽ khiến ý thức tự chủ của Côn bừng tỉnh, đến lúc đó ký chủ sẽ bị xóa sạch.”
Ngẫm lại cũng đúng, tinh huyết bị trộm gần một phần vạn rồi, lại trộm nữa thì chắc chắn sẽ bị Côn phát hiện, khi đó Mộc Phàm sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
“Được thôi, vậy quên đi.” Hiển nhiên Mộc Phàm có chút không cam lòng.
Muốn lấy nhiều tiên huyết hơn nữa, dù sao đây là bảo bối, đáng tiếc đã tới cực hạn.
“Hệ thống, có tiên huyết rồi, kế tiếp rèn luyện vô thượng tiên thể mà ngươi nói như thế nào?”
Mộc Phàm đã không chờ nổi nữa nên hỏi, đây mới là điều hắn quan tâm nhất.
Vô thượng tiên thể sẽ cường đại tới mức nào, trong lòng hắn rất chờ mong.
“Còn thiếu một thứ, có lẽ trong Thiên Đình thượng cổ có, mời ký chủ đi tìm một thứ cuối cùng.”
Câu trả lời của hệ thống nằm ngoài dự kiến của Mộc Phàm, khiến hắn có chút kinh ngạc.
“Thiếu thứ gì?”
Hắn ngạc nhiên hỏi, muốn biết còn thiếu thứ gì mới có thể rèn luyện vô thượng tiên thể.
Câu trả lời kế tiếp của hệ thống lại làm hắn chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận