Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 492: Đột phá, cấp Giới chủ

Trong Phi tiên trì, Mộc Phàm ngồi khoanh chân, căn nguyên chi lực dũng mãnh tiến vào hồ, lập tức diễn hóa thành một lực lượng thần bí bắt đầu rèn luyện thân thể hắn.
Quá trình cải tạo kinh mạch cực kỳ độc đáo, cả đời chỉ có thể trải qua một lần.
Giống như cải tạo cùng tiến hóa ở trình độ cao, Mộc Phàm cảm nhận rõ thân thể của mình đang tăng trưởng với một tốc độ kinh người.
Tu vi không ngừng đột phá, hơi thở tăng lên, cuối cùng tăng đến một điểm tới hạn.
Oanh!
Phi tiên trì chấn động, tản ra ánh sáng, hơi thở cường đại không ngừng tràn ra.
Một lượng căn nguyên Thiên Đạo rót vào giúp Mộc Phàm lột xác.
Chỉ trong nháy mắt, tu vi của hắn đã đột phá điểm tới hạn, bước vào cấp độ cao hơn, trở thàn cường giả cấp Giới chủ.
Cấp Giới chủ là cấp độ cường đại đứng sau cấp Thiên chủ, dù thực lực hay cấp độ sinh mệnh đều được đề cao.
Thể chất của Mộc Phàm đang mạnh lên, kinh mạch toàn thân được tăng cường làm hắn cảm giác như trải qua một lần thoát thai hoán cốt.
Lần này trực tiếp vứt bỏ thân thể cũ, tạo ra thân thể hoàn toàn mới, cường đại, trẻ tuổi, tràn ngập lực lượng cùng tiềm lực.
Toàn bộ quá trình lột xác nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Trải qua ba canh giờ lột xác, kinh mạch của Mộc Phàm đã đổi mới.
Căn nguyên Thiên Đạo trên người hắn cũng không còn thừa bao nhiêu, tiêu hao gần hết.
Rầm!
Nước hồ bắn tung toé, Mộc Phàm từ bên trong nhảy ra, toàn thân tản ra một hơi thở kinh thiên.
“Cuối cùng cũng đột phá.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, cảm thụ được kinh mạch biến hóa, tiến hoá từ trong ra ngoài, thu hoạch rất lớn.
Tu vi đã bước vào cấp Giới chủ, hơn nữa còn ở mức cực cao, khoảng cách tới cấp Thiên chủ đã không xa.
Thân thể càng cường đại hơn, vượt qua cấp Giới chủ, lực lượng thân thể đủ để ẩu đả với cường giả cấp Thiên chủ.
Đây là lực lượng hiện tại, thân thể tựa như Tiên thiên chí bảo, dù lấy chí bảo oanh kích thân thể cũng không tổn chút nào.
Hắn không sợ Tiên thiên chí bảo công kích, linh hồn cũng đã lột xác, như vậy thì không có bất kỳ nhược điểm nào.
“Nếu gặp được Đế Tuấn, có thể tát một cái chụp chết hắn.”
Sắc mặt Mộc Phàm lạnh lẽo, đằng đằng sát khí, nếu gặp lại Đế Tuấn, hắn tự tin dùng một cái tát chụp chết đối phương.
Đương nhiên, đó là khi đối phương vẫn như cũ, nếu đối phương đột phá thì khác, nhưng Mộc Phàm tin tưởng, với thực lực hiện tại của mình, dù Đế Tuấn đột phá cấp Giới chủ, thậm chí trở thành cường giả cấp Thiên chủ, hắn vẫn có thể giết chết đối phương.
Đây là thực lực cường đại tuyệt đối.
“Tu vi hiện tại của ta có thể phát huy ra tám phần uy lực của Thiên Đế kiếm cùng Thiên Đế ấn, cũng sẽ không bị hút khô.”
Lúc này, trong lòng bàn tay của Mộc Phàm xuất hiện lên một cái ấn nhỏ, bên hông treo một thanh kiếm.
Thiên Đế kiếm, chính là chí bảo cấp Thiên Đạo, hiện giờ hắn đã có thể phát huy tám phần uy lực.
Một khi rút kiếm, chỉ cần một kiếm thôi, nếu Đế Tuấn, Thượng đế, Cổ Phật vẫn có thực lực như trước chắc chắn sẽ bị hạ gục trong nháy mắt.
“Nên đi tìm đám Cự linh mà Huyền Nữ nói tới.”
Làm quen với biến hoá của cơ thể xong, Mộc Phàm thu hồi Phi tiên trì, chân dẫm ánh sáng nhoáng lên, nháy mắt biến mất trong hỗn độn mênh mông.
Hắn nhanh chóng từ hư không hỗn độn về tới đại địa, trực tiếp tới nơi Huyền Nữ đề cập.
Nơi này có các dãy núi trập trùng, đầy các loại cổ thụ che trời.
Huyền Nữ nói trong núi rừng có một đám Cự linh sinh sống, trời sinh thần lực, có lực lượng cường đại không thể tưởng tượng.
Có thể thu phục đám Tiên thiên sinh linh này rồi dùng Phi tiên trì cải tạo, nói không chừng sẽ thu được một đám Thiên tướng.
Oanh!
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có tiếng nổ vang từ sâu trong núi rừng truyền đến.
“Ngao...”
Ngay sau đó có một tiếng rít gào kinh thiên truyền đến, tràn ngập phẫn nộ, mang theo lửa giận cùng bi thống.
Mộc Phàm nghe tiếng rít gào này thì nhíu mày, nhận ra có biến cố, không dám trì hoãn, bước ra một bước vọt vào chỗ sâu.
Mới vừa tới gần liền thấy từng thi thể khổng lồ nằm đầy đất.
Giữa những thi thể có một tên Cự linh đang đứng, người đầy máu, hai mắt tràn ngập sự phẫn nộ, trừng mắt nhìn một bóng dáng mông lung phía trước.
“Cự linh, thần phục bổn tọa, bổn toạ cho ngươi một con đường sống.”
Phía trước có một đám Hoàng hôn chi khí bao phủ một bóng dáng có hơi thở cường đại, trách không được có thể giết nhiều Cự linh như vậy.
Thì ra là Hoàng hôn chi chủ, sáng lập Hoàng hôn quốc, muốn khuếch trương thế lực.
“Hoàng hôn, ngươi giết tộc nhân của ta còn muốn ta thần phục, mơ đi.”
Cự linh nhìn từng thi thể xung quanh, lửa giận càng bốc cao, hắn lớn tiếng rống giận, tuyệt đối không thần phục.
Hoàng hôn chi chủ tới nơi này để thu phục Cự linh, đáng tiếc đối phương không thần phục, chỉ có thể đấu võ.
Mà khi đấu võ thì Hoàng hôn đã giết chết cả đảm Cự linh, chỉ còn lại một tên Cự linh cường đại nhất còn đang đau khổ chống đỡ, tuy rằng hắn có tu vi cấp Hắc động.
Nhưng so với Hoàng hôn chi chủ thì kém xa, chỉ có thể bị nghiền ép, tàn sát.
“Hoàng hôn?”
Hai mắt Mộc Phàm nheo lại, nhìn thi thể đầy đất, trong lòng nổi lửa.
Đàn Cự linh mình coi trọng đã bị Hoàng hôn chi chủ xử lý, chỉ còn lại một tên cuối cùng, sát ý dâng trào.
“Ai?”
Sát ý tràn ngập, Hoàng hôn chi chủ lập tức cảnh giác, hét to một tiếng nhìn qua.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy kẻ tới, hắn tức khắc trừng to mắt, lộ vẻ hoảng sợ, gần như không cần suy nghĩ liền xoay người chạy.
“Muốn chạy sao?” Mộc Phàm hừ lạnh, giơ tay ép xuống.
Ầm!
Hư không tan vỡ, Hoàng hôn chi chủ chật vật ngã xuống, rơi trên mặt đất.
Hắn hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
“Thiên Đế...” Hoàng hôn kinh hoảng la lên một tiếng.
Mộc Phàm từng bước đạp không đi tới, cả người có tiên khí vờn quanh, thiên uy mênh mông cuồn cuộn, giam cầm Hoàng hôn chi chủ.
Lúc này, Cự linh cũng phát hiện Mộc Phàm, trong mắt có chút kính sợ.
Hắn biết Thiên Đế, từng ở xa xa nhìn cảnh Thiên Đế chiến đấu kịch liệt, thậm chí chính mắt thấy cảnh sáng lập Thiên Đình.
Đối với Thiên Đế, Cự linh cực kỳ khâm phục cùng kính sợ.
Thiên Đế vừa đến đã dọa Hoàng hôn chạy trốn, còn đánh đối phương ngã xuống.
“Ngươi là Cự linh?” Mộc Phàm không để ý tới Hoàng hôn chi chủ mà quay sang quan sát Cự linh.
Cự linh này có vẻ khù khờ, thân hình cao tới mấy trăm trượng, làn da ngăm đen.
Giống như là hắc thần, kém hơn Hình Thiên rất nhiều.
Nhưng tương đối tốt, nếu thu phục thì có thể trở thành một tên Thiên tướng, cho trấn thủ Nam thiên môn.
“Bái kiến Thiên Đế.”
Cự linh rất thức thời, trực tiếp quỳ một gối, không chút do dự.
Trước đó hắn không khuất phục Hoàng hôn, hiện tại thấy Thiên Đế vừa xuất hiện, lập tức liền biết mục đích đối phương, trực tiếp bái kiến.
Hành động này tương đương với tỏ thái độ, chẳng khác nào nói hắn lựa chọn nguyện trung thành với vị Thiên Đế này.
“Miễn lễ.” Mộc Phàm nhẹ nhàng nâng tay, một cổ lực lượng vô hình nâng Cự linh lên.
Hành động này không đơn giản, Cự linh là một Tiên thiên sinh linh cường đại cấp Hắc động, không thuộc nhóm thần ma đầu tiên nhưng cũng có thể xem như thần linh một phương.
Thực lực cường đại như thế ở trước mặt Mộc Phàm lại không hề có sức phản kháng, trong lòng hắn càng thêm cung kính.
Hoàng hôn đang giãy dụa kịch liệt, ra sức chống cự, muốn thoát ly khỏi uy áp của Mộc Phàm.
Đáng tiếc hắn thất bại, giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng.
Mộc Phàm thu phục Cự linh, xoay người quan sát đám Cự linh đã chết, một đám đều chết thảm trong tay Hoàng hôn, tâm tình hắn càng tệ hơn.
Những Cự linh này vốn sẽ thuộc về hắn, nhưng vì tới muộn một bước nên mới bị Hoàng hôn hành hạ đến chết, chỉ còn lại một tên Cự linh.
Nói cách khác là trên đời này chỉ còn một tên Cự linh thôi, tộc đàn cổ xưa này sắp tuyệt chủng, trừ khi Cự linh có thể sinh sản thêm.
“Cự linh chính là Thiên tướng Thiên Đình mà trẫm khâm định, ngươi lại dám giết bọn chúng?”
Mộc Phàm lạnh lùng nói, từng bước đi tới gần Hoàng hôn chi chủ.
Lúc này, Hoàng hôn sợ hãi muốn chết, đôi mắt trừng to, tuyệt vọng nhìn Mộc Phàm đi tới, sợ đến trái tim muốn tan vỡ.
“Thiên Đế, tha mạng, ta nguyện ý thần phục ngươi, Hoàng hôn quốc vĩnh viễn thần phục Thiên Đình.”
Hoàng hôn sợ hãi mở miệng xin tha, thậm chí không tiếc hứa hẹn thần phục, trung thành với Thiên Đình.
Gia hỏa này thuộc nhóm Tiên thiên thần ma, thực lực cường đại, nhưng đáng tiếc là Mộc Phàm thấy chướng mắt.
“Ngươi giết Cự linh tộc của trẫm, không thể tha thứ.”
Mặt Mộc Phàm không chút cảm xúc, nói xong liền giơ tay vỗ vào đầu Hoàng hôn, lực lượng cường đại dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn, nháy mắt chấn vỡ đầu.
Phanh!
Đầu và thân thể Hoàng hôn vỡ nát, chân linh cũng bị xoá sạch, chỉ còn lại một đoàn căn nguyên Tiên thiên thần ma thuần tuý.
Cự linh phía sau cảm thấy kinh hoàng, Hoàng hôn chi chủ diễu võ giương lúc nãy lại bị giết một cách nhẹ nhàng như vậy, trong lòng càng thêm kính sợ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Mộc Phàm.
Thiên Đế có thực lực sâu không lường được.
“Tận thế, Hoàng hôn, căn nguyên của hai tên thần ma cộng thêm căn nguyên của vài tên thần ma khác có thể tạo thành hai tên Thiên tướng hay không đây?”
Mộc Phàm cầm căn nguyên của Hoàng hôn, yên lặng suy nghĩ vấn đề này.
Có ý tưởng rồi, Mộc Phàm quyết định sau khi trở về sẽ thử một lần.
“Cự linh!” Mộc Phàm xoay người nhìn Cự linh.
“Có!”
Cự linh cung kính quỳ một gối, đầu hạ xuống.
Mộc Phàm suy nghĩ rồi nói: “Từ nay về sau, ngươi là Cự linh thần của Thiên Đình, Thiên tướng trấn thủ Nam thiên môn.”
“Cẩn tuân lệnh Thiên Đế!”
Cự linh cung kính lĩnh mệnh, cả người tản ra ánh sáng, hơi thở tăng lên.
Vừa được sắc phong liền nhận được căn nguyên Thiên Đạo, tu vi trở nên cường đại hơn, nếu mà đối phó với Hoàng hôn lần nữa, dù không địch lại cũng có thể nhẹ nhàng thối lui.
“Ngươi thu xếp thi thể tộc nhân, sau đó tự về Thiên Đình.”
Mộc Phàm phân phó xong, xoay người nhoáng lên biến mất khỏi nơi này.
“Cung tiễn Thiên Đế!”
Chỉ còn mình Cự linh thần, đầu tiên là cung kính hành lễ, sau đó đứng dậy yên lặng thu thập thi thể tộc nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận