Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 306: Không có tình cảm

Nặc Á sửng sốt, rồi im lặng.
Thật ra, lời Mộc Phàm nói không phải không có lý.
Các trường học lớn tuyển chọn tinh anh, trừ nhân tài trận pháp, luyện đan, luyện khí, còn lại ít nhất phải là cường giả cấp Siêu phàm mới được.
Bởi vì phải chọn cao thủ thực sự.
Ban tinh anh chỉ có Tiên thiên, một ít người có thể đột phá tới tông sư, rất mau sẽ chuyển vào ban tông sư, nhưng không có thực lực cấp Siêu phàm thì không thể đi.
“Hiệu trưởng đã nói với ta rồi, người có tu vi cấp Siêu phàm trở lên mới có thể tham dự chi viện Long Thành.”
Mộc Phàm đứng lên, đối mặt với các đồng học ban tinh anh ba.
Hắn nói: “Các đồng học ở đây có một bộ phận nhỏ đột phá tới tông sư, nhưng vẫn không đủ, căn bản không có cơ hội đi.”
“Thanh Bắc chỉ có hai ngàn danh ngạch, trừ ra nhân tài ba hệ, còn lại khoảng một ngàn năm trăm danh ngạch thôi.”
Nghe xong, mọi người đều im lặng, sự bực bội cũng không còn.
Mộc Phàm nhìn lướt qua mọi người, từ từ nói: “Căn cứ theo những gì ta biết, trong nhóm học sinh cao giáo Thanh Bắc, đã có khoảng hai ngàn người cấp Siêu phàm, hơn nữa, còn có một ít học sinh đã tốt nghiệp đều gấp rút trở về, vì chi viện Long Thành lần này, cho nên mọi người không có hy vọng đi.”
“Ai!”
“Hắn nói rất đúng, chúng ta ở chỗ này thảo luận cũng không có tác dụng gì.”
“Đúng vậy, tu vi không theo kịp.”
Các đồng học có vẻ mất mát, muốn đi cũng không có biện pháp, tu vi không đủ, thực lực không đủ, căn bản không thể đi.
Sắc mặt Nặc Á cũng tối sầm lại, cảm thấy Mộc Phàm nói đúng.
Thật ra nàng muốn nỗ lực, muốn thử một lần, nhưng xem ra là không có biện pháp.
Nàng không có hoài nghi lời Mộc Phàm nói, dù sao lúc trước chính hắn đi chi viện tiết điểm không gian số hai, từng gặp hiệu trưởng, chắc chắn có tin tức mà các nàng không biết.
“Mộc Phàm, ngươi có biện pháp nào sao?”
Nặc Á gẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn.
Có lẽ Mộc Phàm có biện pháp, dù sao hắn là Truyền kỳ trận sư, lời nói sẽ có trọng lượng trước mặt hiệu trưởng.
“Đúng vậy, Mộc Phàm, nếu không ngươi nói cùng hiệu trưởng, chúng ta cũng muốn đi chi viện Long Thành.”
Lý Diệu Diệu lập tức đứng lên.
Những người khác vừa nghe thì hai mắt sáng rực, bọn họ đều muốn đi chi viện Long Thành, đây là ý muốn mà mỗi phần tử trong nhân loại đều có.
Còn có một chuyện quan trọng hơn, chiến trường có thể mài giũa một người, cũng có các loại cơ duyên, đương nhiên mức độ nguy hiểm rất cao.
“Các ngươi thật sự muốn đi sao, không sợ chết?” Mộc Phàm nhẹ giọng hỏi câu.
Hắn nói: “Phải biết rằng chiến trường không phải nơi chơi đùa, có khả năng chết trận bất kỳ lúc nào, đối mặt với liên quân tám tộc, lực lượng nhân loại biểu hiện ra trước mắt không có hy vọng lớn.”
“Sợ!”
Nặc Á là người thứ nhất mở miệng, nàng nói: “Ai không sợ chết, nhưng là nhân loại, chẳng lẽ trơ mắt nhìn dị tộc xâm phạm quy mô lớn, một khi công phá Long Thành, chín khu phương đông chúng ta, thậm chí toàn bộ nhân loại sẽ gặp tai họa ngập đầu.”
“Đúng vậy, không ai muốn nhìn dị tộc xâm nhập địa cầu lần nữa.”
“Sự thảm thiết của cuộc chiến Thiên trụy vẫn còn gần trước mắt.”
“Chúng ta là nhân loại, không thể quên.”
Mọi người đều là thiếu niên thiếu nữ đầy nhiệt huyết, đều muốn cống hiến một phần lực lượng của mình.
Mộc Phàm nhìn bọn họ, trong lòng yên lặng thở dài, không đến mức bất đắc dĩ, cao tầng chín khu cũng không gióng trống khua chiêng trưng binh như vậy.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, chiến sự ở tiền tuyến đã tới lúc nguy cấp, không thể không điều động nội bộ, thu thập binh lực bổ sung.
Mộc Phàm có thể tưởng tượng được sự thảm thiết ở Long Thành, nếu đám đồng học này đi, có khả năng đều sẽ chết trận ở nơi đó.
Nhưng bọn hắn không lùi bước, ngược lại kiên trì muốn đi, nghĩ cách ra tiền tuyến hỗ trợ.
“Cũng không phải không có biện pháp.”
Mộc Phàm suy tư một hồi mới từ từ nói.
“Biện pháp gì?”
Nặc Á cùng các đồng học đều nhìn Mộc Phàm, ánh mắt chờ mong, rốt cuộc có biện pháp nào có thể để bọn họ tham gia đại chiến Long Thành lần này?
Chỉ nghe Mộc Phàm từ từ nói: “Biện pháp chỉ có một, hẳn mọi người cũng biết, lần này không chỉ các trường học lớn tuyển chọn tinh anh chứ?”
“Trong chín khu đều có các điểm trưng binh, thu thập binh lính có tu vi Tiên thiên từ khắp nơi, đây là cơ hội của các ngươi.”
Mộc Phàm vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Không tham gia từ trường học, còn có thể tham gia ở các địa phương khác, như chín khu đều đang thu thập tân binh, đây là cơ hội.
“Đúng vậy.”
Có nam sinh lập tức nhảy dựng lên, hô to: “Sao ta không nghĩ đến chứ, chúng ta không thể tham gia ở trường học nhưng có thể tham gia đội ngũ bên ngoài a.”
“Nhà ta ở Khu thứ năm, ta có thể báo danh tòng quân ở điểm trưng binh Khu thứ năm.”
Một nam sinh khác hưng phấn nói, nghĩ tới điểm này.
Mọi người vừa nghe đều bừng tỉnh, đã hiểu.
Phần lớn bọn họ đều có tu vi Tiên thiên, một bộ phận nhỏ là tông, chuẩn bị khảo hạch vào lớp tông sư.
Nhưng không có khả năng lấy được danh ngạch từ cao giáo Thanh Bắc, bởi vì giới hạn thấp nhất là cấp Siêu phàm.
Bọn họ chỉ có thể lui lại tìm đường khác, báo danh tòng quân ở các điểm trưng binh, có nhiều cơ hội đi chi viện Long Thành hơn.
“Ta muốn trở về Khu thứ tư.”
“Ta cũng vậy, cùng nhau đi.”
Có đồng học lập tức muốn về nhà báo danh tòng quân.
“Các đồng học, ta đến từ Khu thứ tám, có ai đi cùng không?”
“Nhà ta cũng ở Khu thứ tám!”
“Cùng đi thôi!”
Hiện trường lộn xộn, các đồng học tốp năm tốp ba, bắt đầu tạo thành các tiểu đội, chuẩn bị về nhà báo danh tòng quân.
Một màn này khiến Nặc Á ngây người, trong chớp mắt các đồng học đều phân ra từng nhóm cùng khu.
“Lớp trưởng, chúng ta đi trước.”
“Đúng vậy, thời gian khẩn cấp, chúng ta sợ không kịp.”
“Đúng vậy lớp trưởng, chúng ta đi trước một bước.”
Mọi người tranh thủ thời gian, một đám nối tiếp nhau, sôi nổi tạm biệt Nặc Á, tốp năm tốp ba rời khỏi không gian tư nhân này.
Nặc Á sửng sốt, trong chớp mắt các đồng học liền đi gần hết, chỉ còn lại có vài người.
“Nặc Á tỷ, chúng ta đi cùng nhau sao?”
Ba người Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ, Thanh Trĩ còn có thêm hai nam sinh là người cùng khu với Nặc Á.
“Lớp trưởng, chúng ta đều ở cùng khu, cùng nhau báo danh sao?”
Một nam sinh mong đợi nhìn Nặc Á.
Mấy người khác đều nhìn nàng, chờ Nặc Á ra quyết định.
Nặc Á chần chờ một hồi, gật gật đầu nói: “Tốt thôi, các ngươi đi chuẩn bị trước, buổi chiều chúng ta cùng nhau về Khu thứ hai báo danh.”
“Được, chúng ta đi chuẩn bị.”
Hai nam sinh, Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ cùng Thanh Trĩ vẫn luôn im lặng tạm biệt rồi rời đi.
Cứ như vậy, Mộc Phàm vừa tới không bao lâu, các đồng học đều đi sạch, chỉ còn lại hai người ở chỗ này.
Mộc Phàm có chút xấu hổ, mình chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới các đồng học tích cực như vậy, chớp mắt liền trống vắng.
“Ta không nên nói nha.” Mộc Phàm đột nhiên thở dài một tiếng, có chút hối hận.
Nặc Á sửng sốt, hỏi: “Sao vậy, vì sao không nên nói, đây là chuyện tốt mà.”
Mộc Phàm lắc đầu, tràn đầy sầu lo nói: “Trường học không để các ngươi đi là có đạo lý, Long Thành rất nguy hiểm, tử thương thảm trọng.”
“Đi rồi chính là sinh tử vô định, có lẽ đề nghị của ta sẽ khiến bọn họ đi chịu chết, hiện tại trong lòng có chút hối hận.”
Hắn nói xong nhịn không được thở dài, có phải đề nghị sai rồi hay không, để bọn họ đi chịu chết?
Chút thực lực ấy mà đi chiến trường thì không đủ nhìn, rất dễ chết ở nơi đó, chẳng phải là tương đương với mình đã hại bọn họ.
Nặc Á an ủi: “Không có việc gì, mọi người đều tự nguyện, hơn nữa không ai trách ngươi, dù ngươi không nói thì chúng ta sẽ nhanh chóng nghĩ đến biện pháp này.”
“Đừng để trong lòng.” Nặc Á nhẹ giọng an ủi.
Mộc Phàm lắc đầu: “Ngươi không hiểu, tuy rằng ta chưa đi qua Long Thành nhưng có thể tưởng tượng được sự thảm thiết cùng tàn khốc ở đó, lần này sẽ có bao nhiêu người chết đây?”
“Thôi, ai có chí nấy, hy vọng các ngươi đều có thể bình an trở về.”
Hắn lắc đầu cười khổ một tiếng, gạt đi những suy nghĩ này, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, đều tự nguyện đi, không ai ngăn được.
“Đúng rồi Nặc Á, cái này cho ngươi, bên trong có một ít đan dược ta luyện chế, trên chiến trường không thể giúp ngươi nhiều rồi.”
Mộc Phàm nhớ tới chuyện gì đó, lấy ra đan dược đã chuẩn bị đặt trong một nhẫn trữ vật, đưa cho Nặc Á.
Nàng nhìn Mộc Phàm đưa một cái nhẫn, trong lúc nhất thời sửng sốt, ánh mắt nhìn Mộc Phàm có chút quái quái.
“Ngươi thật sự tặng cho ta?” Nặc Á không chắc, nhìn nhẫn trữ vật.
Một nam sinh đưa nhẫn cho nữ sinh, nên xem là chuyện gì đây?
Mộc Phàm lại không nghĩ quá nhiều, thuận miệng nói: “Đây là nhẫn trữ vật ta lấy được từ một sinh vật dị vực, ta đã có rồi, không dùng tới nên tặng cho ngươi.”
“Nhưng nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, cho ta trăm tỷ ta cũng không ngại.”
Mộc Phàm cười cười nhìn nàng nói.
Nặc Á vốn đang cảm động, đột nhiên nghe câu này, tức khắc hết chỗ nói rồi, thật muốn mổ đầu hắn ra nhìn xem bên trong có gì.
Có phải trong đầu óc gia hỏa này chỉ biết có tiền và tiền hay không, không một chút lãng mạn nào, thật là mất hứng mà.
Nếu Mộc Phàm biết được chắc chắn sẽ nói, ta không có tình cảm, chỉ thích tiền.
Nặc Á liếc hắn một cái, nhận lấy cái nhẫn rồi nói: “Cảm ơn, chờ ta chuyển cho ngươi mười tỷ, đây là toàn bộ gia sản hiện tại.”
“Cảm ơn ngươi, Mộc Phàm, nhẫn trữ vật quá quý giá, bán đấu giá ở Tiên võng có thể bán được hai mươi tỷ trở lên, về sau sẽ đưa ngươi phần còn thiếu.”
Nàng nói xong trịnh trọng đeo nhẫn vào, gương mặt lặng lẽ ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên có nam sinh tặng đồ cho nàng, còn là một cái nhẫn trữ vật quý giá, tuy rằng đã chuyển tiền cho Mộc Phàm, nhưng trong lòng vẫn là có chút vui vẻ.
“Ta chỉ thuận miệng nói thôi, không cần tiền đâu, nhưng ngươi muốn cho ta cũng không từ chối.”
Mộc Phàm cười tủm tỉm, tạm biệt Nặc Á rồi trời khỏi không gian tư nhân của nàng.
Chỉ để lại mình Nặc Á nhìn bóng Mộc Phàm biến mất, sờ sờ cái nhẫn, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận