Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 277: Tai ách

Oanh!
Một đại trận bao phủ bên ngoài khu trung lập.
Lúc này, trong Ngũ hành đại có rất nhiều sinh linh muốn thoát đi, hoảng sợ kêu thảm.
“A...”
“Nhân loại, ngươi không có chữ tín.”
Có sinh vật cường đại rít gào như sấm, thân hình to lớn hiện lên, tản ra hơi thở khủng bố.
Chỉ tiếc nó còn chưa kịp bùng nổ đã bị một bàn tay hung hăng vỗ rơi xuống mặt đất, tạo ra một cái hố to.
Khi bụi mù tan đi, trong hố lộ ra một thi thể máu thịt lẫn lộn, không còn sự sống.
Một cái tát liền chụp chết một sinh vật cấp Nhập thánh.
Một màn này làm các sinh vật khác sợ ngây ngẩn, hoảng sợ và tuyệt vọng.
Chúng nó biết mình hoàn toàn xong rồi.
Nhân loại Mộc Phàm này thế mà không muốn buông tha bọn chúng, bố trí Ngũ hành đại trận ngăn cách ra vào.
Hơn nữa bọn chúng mới vừa chui ra liền rơi vào trận pháp, không thể thoát khỏi.
Ầm vang!
Trận pháp vận chuyển, từng luồng sáng năm màu phủ xuống, xé nát một đám sinh vật muốn chạy trốn.
Có sinh vật đầu chó kêu rên thê lương, bị ánh sáng năm màu xé thành mảnh nhỏ.
“A... Nhân loại, đáng giận.”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, từng sinh vật bị xé nát, Ngũ hành đại trận không ngừng vận chuyển, từng luồng sáng phủ xuống.
Những luồng sáng đó tựa như lưỡi dao sắc bén, có sóng thần ầm ầm, có bão cát đầy trời, có lửa cháy bừng càn quét tám phương, nuốt hết tất cả.
Cảnh tượng trước mắt tựa như luyện ngục.
Các thế lực tổn thất thảm trọng, lập tức thiệt hại hơn phân nửa, chỉ còn lại có một ít sinh vật cường đại, một ít người phụ trách thế lực đang đau khổ chống cự.
“Ta đầu hàng!”
Rốt cuộc có thế lực chịu đựng không nổi, mở miệng xin tha, lựa chọn đầu hàng.
Đáng tiếc đáp lại chính là lửa cháy ngập trời quét tới, nháy mắt bị nuốt sống.
“A...”
Cùng với những tiếng kêu thảm thiết, các sinh linh, thế lực chạy trốn đều bị Ngũ hành đại trận tiêu diệt hết.
Cá lọt lưới muốn chạy, lại bị một bàn tay từ trên trời giáng xuống vỗ thành thịt nát, chết thảm tại chỗ.
Tới cuối cùng, nơi này đã không còn sinh vật nào sống sót, toàn bộ chết hết, chỉ để lại thịt nát đầy đất, mùi máu tươi tràn ngập.
“Ực ực!”
Trong khu trung lập, một ít sinh vật, thế lực chưa kịp đào tẩu hoảng sợ.
Có sinh vật đái ra quần, quá thảm.
“Ta không đi nữa, không đi nữa.”
Không ít thế lực vừa thấy không ổn, lập tức xoay người trở về.
Chúng nó sợ, thật sự bị dọa vỡ mật, từng đám nối tiếp nhau chạy trở lại, chỉ kém không có kêu cha gọi mẹ xin tha.
“Thật sự giết a.”
Trong nhà ăn Tinh linh, công chúa Áo Lan yên lặng chú ý nơi này, dù thấy cảnh tượng máu me kinh khủng nhưng lòng lại không dao động chút nào.
Nàng đã hiểu một đạo lý, cường giả vi tôn, muốn được tôn trọng, cần phải có thực lực cường đại.
Hoặc là có một đồng minh cường đại.
Đương nhiên, muốn có được sự tôn trọng thật sự thì bản thân cần phải có đủ thực lực, nếu không dựa núi núi sập, dựa vào chính mình mới có thể vững chãi.
Minh hữu phải có, thực lực cũng nhất định phải có.
Trong lòng Áo Lan càng thêm kiên định, kết giao Mộc Phàm không sai, ngược lại sẽ mang đến cho nàng, thậm chí toàn bộ Tinh Linh tộc lợi ích lớn hơn.
Không ít cường giả, thế lực giống như nàng, đều ở chú ý tới trận giết chóc vừa rồi.
Gần mười phút, hơn phân nửa thế lực muốn chạy khỏi khu trung lập bị quét sạch, mùi máu tươi thoang thoảng trong khu mậu dịch.
Chuyện này làm các thế lực còn lại sợ hãi, được kiến thức thủ đoạn hung ác thật sự của Mộc Phàm.
Mộc Phàm vừa quét hơn phân nửa thế lực trong khu trung lập, làm khu trung lập vốn dĩ đông đúc bởi các thế lực lập tức trống trải không ít.
Toàn bộ khu trung lập trở nên yên tĩnh, không một tên nào dám ra ngoài nữa.
“Nhân loại, quả nhiên hung tàn.”
“Lời đồn không sai, nhân loại xảo trá, âm hiểm, hung tàn.”
Giờ phút này, thế lực khắp khu mậu dịch đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, càng sợ hãi Mộc Phàm.
Lòng bọn chúng lạnh ngắt, cảm giác không yên ổn.
Tất cả các thế lực đều trở nên thành thật hơn.
“Gia gia, vì sao đại nhân mới cầm quyền khu trung lập muốn giết bọn chúng?”
Trên đường phố có một già một trẻ yên lặng nhìn một màn giết chóc máu me kia.
Mở miệng đúng là tiểu cô nương có diện mạo xấu xí, nàng mịt mờ hỏi một câu, trong ánh mắt không có một chút sợ hãi nào.
Giống như nàng đã quen với cảnh tượng này, chỉ là có chút khó hiểu, có chút mờ mịt, vì sao lại muốn giết bọn chúng?
Lão giả râu dài bay bay, lạnh nhạt nói: “Vì lập uy, dù sao hắn vừa mới chấp chưởng nơi này, còn phải đối mặt với tai nạn sắp đến.”
“Vì ổn định bên trong, lập uy là cách tốt nhất, cũng là thủ đoạn duy nhất.”
Lão giả nhìn rất rõ, một đôi mắt sâu thẳm lộ ra tia sáng âm u, toàn thân tản ra một cổ tai ách chi khí.
Ở không gian chung quanh có một luồng khí quỷ dị dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hai người.
Trận giết chóc vừa rồi tàn lưu oán khí, tai ách chi khí, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hai người, bị hấp thu luyện hóa, giống như chất dinh dưỡng.
“Hả?”
Lúc này, trong Ngũ hành đại trận, Mộc Phàm đang xử lý thi thể bỗng kinh ngạc nhìn qua.
Ánh mắt dừng trên người một già một trẻ bên đường kia.
Trong tầm mắt hắn, một già một trẻ đang hấp thu luồng khí quỷ dị chung quanh, làm da đầu người xem tê dại.
Cảm giác bọn họ đang tiêu hóa những luồng khí quỷ dị này.
“Một già một trẻ này thật quỷ dị.”
Mộc Phàm nghiêm nghị, thế mà không nhìn thấu sinh vật già nua kia.
Mà tiểu nữ hài dị tộc vô cùng xấu xí kia mang đến cho Mộc Phàm một loại cảm giác càng quái dị hơn, giống như nàng chính là ngọn nguồn của điềm xấu, tượng trưng cho tai ách.
“Hệ thống, đây là hai sinh vật gì?”
Bất đắc dĩ, Mộc Phàm chỉ có thể dò hỏi hệ thống.
Có lẽ hệ thống có thể biết đáp án đây, quả nhiên hệ thống đáp lại: “Đó là Tai ách tộc, một chủng tộc kỳ lạ trong vũ trụ, số lượng thưa thớt.”
“Chúng nó lấy điềm xấu, giết chóc, tà ác, tai nạn chi khí làm thức ăn, đi khắp thế gian, nơi bọn họ đi đến sẽ có tai hoạ buông xuống.”
Lời hệ thống giải thích làm hắn kinh ngạc không thôi.
Trên đời thế mà còn có chủng tộc quỷ dị thế này sao?
Lấy giết chóc, điềm xấu, tà ác, tai ách chi khí làm thức ăn, hơi khiến người ta khiếp sợ.
“Gia gia, ta cảm thấy vị đại nhân không phải là một người tà ác, hắn là người tốt.”
Lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên mở miệng nói một câu.
Đôi mắt lặng yên nhìn Mộc Phàm, thế mà thấy được Mộc Phàm đang ở trong trận pháp.
Mộc Phàm nghe được lời này, hơn nữa cũng hiểu ngôn ngữ của nàng.
Đây là Tai ách chi ngữ, giống với ngôn ngữ ghi chép trên Tai ách chi thư.
“Phốc!”
Mộc Phàm nghe xong, thiếu chút nữa hộc máu, mình được phát một tấm thẻ người tốt hả?
Hắn vẻ câm nín nhìn tiểu cô nương dị tộc kia, dáng vẻ thật sự rất xấu, rất dọa người, thậm chí có thể nói là một quái vật.
“Ta không phải người tốt.”
Mộc Phàm đen mặt, trực tiếp đáp lại một câu.
Lời này dùng ngôn ngữ của đối phương, vừa ra khỏi miệng, tiểu nữ hài dị tộc tức khắc sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn.
Cả lão giả kia cũng kinh hãi nhìn Mộc Phàm, như gặp quỷ.
Cả người lão run rẩy, đôi mắt trừng to, thiếu chút nữa lọt ra ngoài.
“Gia gia, hắn, hắn vừa mới nói Tai ách thần ngữ?”
Tiểu nữ hài ngây ngốc nói một câu.
Lão giả hoảng hốt nhìn Mộc Phàm, trong mắt lộ ra từng tia sáng quỷ dị.
“A...” Đột nhiên lão hét thảm, hai mắt chảy xuống hai dòng máu đen, đôi mắt đã bị thương.
Mộc Phàm nhíu mày, vừa bị lão giả nhìn thoáng qua, trong lòng dựng lông, không đợi hắn phản ứng đối phương liền kêu thảm, hai mắt đổ máu.
“Chuyện gì thế?”
Hắn có chút ngốc, hoàn toàn không hiểu được một già một trẻ cổ quái này.
Lão giả hoảng sợ không thôi, kéo tiểu nữ hài xoay người rời đi, đi vào quảng trường biến mất không thấy.
Nhìn hai người vội vàng rời đi, Mộc Phàm lắc đầu nói thầm: “Thật là sinh vật kỳ quái, chủng tộc kỳ quái.”
“Thôi, lười quan tâm, vẫn nên kiểm kê chiến lợi phẩm trước.”
Mộc Phàm vứt đi tạp niệm, chớp mắt vứt chuyện hai sinh vật quái dị này ra sau đầu, vẻ mặt hứng thú bừng bừng thu thập chiến lợi phẩm.
Tập trung hơn phân nửa thế lực ở khu trung lập, tất nhiên số lượng chiến lợi phẩm phải làm Mộc Phàm hưng phấn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận