Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 348: Thiếu chút nữa đã hố chính mình

Trong hư không u ám lạnh lẽo, đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, từ bên trong có một bóng người ngã ra.
Theo sát sau đó chính là một tia sấm sét bổ tới.
Oanh!
“Ngao... Con mẹ nó, ta chọc ngươi a.”
Bóng người hét thảm một tiếng, cả người bốc khói, tuy rằng không có vết thương quá to nhưng lại kêu rên thảm thiết.
Nhìn kỹ thế mà là Mộc Phàm.
Thì ra thời điểm hắn vừa xuyên qua không gian đột nhiên gặp một cổ thiên kiếp, trực tiếp đánh hắn rơi ra.
“Hệ thống, thiên kiếp ở đâu ra mà có uy lực lớn như vậy?”
Mộc Phàm đứng trong tinh không, có chút kinh ngạc hỏi.
Hắn nhìn lôi vân đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, lôi điện rậm rạp vờn quanh, phát ra ánh sáng khủng bố.
Đây là thiên kiếp, uy lực cường đại khủng bố, so với Mộc Phàm độ kiếp lúc trước còn khủng bố hơn ngàn lần, nói đến là đến, lập tức bị đánh ngốc.
“Ký chủ ngu xuẩn, ngươi đắc ý vênh váo, vừa mới đột phá cấp Truyền kỳ còn không nhớ rõ là cần độ kiếp sao?”
Nghe hệ thống nhắc, Mộc Phàm liền sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa thiêu một ngàn tỷ tinh luyện năng lượng từ hằng tinh siêu cấp thăng cấp.
Công pháp tầng tám trăm tương đương với bước vào cấp Truyền kỳ, tự nhiên phải trải qua thiên kiếp khảo nghiệm.
Do quá vui vẻ nên đã quên mất, không nghĩ tới khi xuyên qua không gian đột nhiên bị đánh rơi xuống, giờ mới bừng tỉnh.
Mộc Phàm xấu hổ cười, nhìn vô số thiên lôi rập rạp, không ngừng hội tụ.
Ầm!
Đột nhiên, một tia sét rơi xuống, xẹt qua không gian tăm tối.
Thiên kiếp trong tinh không càng khủng bố hơn, nháy mắt liền có lôi điện bổ vào thân thể Mộc Phàm.
Không cách nào tránh né, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.
“A, đau chết ta rồi.”
Mộc Phàm bị bổ trúng, cả người đầy lôi quang, tuy rằng trong cơ thể có thiên phạt chi lực giúp miễn dịch lôi đình, nhưng cũng không có nghĩa là lực lượng thiên kiếp vô dụng.
Tựa như hiện tại, tuy rằng không gây thương tổn Mộc Phàm, nhưng vẫn khiến toàn thân hắn đau đớn, tựa như có hàng tỉ con kiến đang gặm nhấm thân thể.
Ầm ầm ầm...
Ngay sau đó, không biết bao nhiêu tia sét bổ xuống, tia này nối tiếp tia kia, cuối cùng còn hội tụ thành từng đầu lôi long bao phủ Mộc Phàm.
Trong chớp mắt, cả khu vực hoá thành biển sấm sét, có tia sét màu lam, màu trắng, đỏ đậm, màu tím tia không ngừng đánh xuống tới.
Cuối cùng càng hóa thành một lôi trì đen nhánh, bên trong từng đầu lôi long đan xen, giương nanh múa vuốt nhào tới Mộc Phàm.
Thiên kiếp là một loại hủy diệt, cũng là một loại khảo nghiệm.
Đối mặt với thiên kiếp tập sát, Mộc Phàm không hề trốn tránh, dùng thân thể đón lấy.
Lúc đầu cảm thấy đau nhức, dần dần trở nên tê tê dại dại, cuối cùng như bị cào ngứa, lông tóc không tổn hao gì, thân thể đã miễn dịch thiên kiếp lần này.
“Nuốt!”
Trong lôi kiếp đột nhiên truyền đến một tiếng hét to, liền thấy xuất hiện một lực hút cường đại, thiên kiếp bị hút vào.
Nhìn thì thấy Mộc Phàm trong biển sấm sét đang há mồm cắn nuốt lôi đình, thế mà ăn luôn thiên kiếp.
Thiên kiếp bạo động, hình như bị hành động này của Mộc Phàm chọc giận, nhanh chóng biến dị.
Ầm ầm ầm...
Hư không chấn động, vô số thiên thạch ở không xa cũng bị thiên kiếp đánh thành bột mịn.
Mộc Phàm nhìn thấy thiên kiếp biến dị, không kinh sợ mà còn mừng rỡ.
“Biến dị, tốt lắm, tiếp tục biến nào.”
Hắn hưng phấn nhìn thiên kiếp biến dị, diệt thế lôi âm ù ù, làm vỡ nát vô số thiên thạch.
Mà không chờ thiên kiếp rơi xuống, Mộc Phàm liền há miệng hút.
Thiên kiếp ầm ầm vọt tới, bị lực hút cường đại kéo vào trong bụng, từ trong cơ thể truyền đến từng tiếng sấm rền.
Rất nhanh, Mộc Phàm vỗ vỗ bụng, phun ra vô số lôi quang, giống như ăn no.
Trong cơ thể hắn, Thiên lôi bí pháp đang cắn nuốt luyện hóa lực lượng thiên kiếp, tăng cường thiên phạt chi lực.
“Thử Thanh thiên chi nhãn xem sao?”
Đang cắn nuốt thiên kiếp biến dị, Mộc Phàm bỗng nhiên thi triển cấm thuật, Thanh thiên chi nhãn.
Chỉ thấy giữa hai chân mày hắn đột nhiên có tia sáng lóe lên, một con mắt khủng bố mở ra, trong ánh mắt tái nhợt là sự lạnh băng, vô tình.
Ong!
Thanh thiên chi nhãn mở ra, hư không đột nhiên rung động kịch liệt, như đang sợ hãi.
Đột nhiên, một lực lượng vô hình tràn ra, thiên kiếp ầm ầm ầm quét tới, hóa thành một dòng nước lũ đâm thẳng vào Thanh thiên cho nhãn.
Chỉ trong một nhịp hô hấp, cả thiên kiếp bị cắn nuốt, bị con mắt khủng bố nuốt lấy, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Giữa hai chân mày Mộc Phàm lập loè từng tia sáng khủng bố, chậm rãi khép lại, cơ thể lảo đảo suýt té ngã.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lắc lắc đầu, lòng còn sợ hãi.
Giờ khắc này, Mộc Phàm cảm giác được nguyên thần của mình có chút uể oải, thi triển Thanh thiên chi nhãn sắp rút cạn nguyên thần chi lực.
“Mẹ nó, hệ thống, nguyên thần tiêu hao khủng bố như vậy?” Tim Mộc Phàm vẫn còn đập nhanh.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Trước mắt, ký chủ thi triển tầng thứ tư của cấm thuật còn rất miễn cưỡng, sau này đề cao ý chí nguyên thần là tốt rồi.”
Mộc Phàm thở dài, xem ra chính mình vẫn không đủ cường đại, thi triển một thức cấm thuật liền bị đào rỗng.
Vừa rồi tiêu hao quá đột ngột vì hắn không biết thi triển Thanh thiên chi nhãn lại tiêu hao nhiều nguyên thần chi lực như vậy.
Không thi triển còn không biết, thi triển rồi mới hiểu được không chỉ tiêu hao tu vi, tiêu hao lớn nhất là ở phương diện nguyên thần.
Chỉ một trận thiên kiếp mà thôi, không đáng thi triển cấm thuật cườmg đại như Thanh thiên chi nhãn, thiếu chút nữa ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Mộc Phàm vẫn còn cảm giác thiếu hụt, ngồi yên lặng trong hư không khôi phục, sau một hồi mới bình ổn trở lại.
“Hô!”
Mộc Phàm mở hai mắt, tinh thần sảng khoái, cảm giác nguyên thần ý chí đã cường đại hơn vài phần so với lúc trước.
“Xem ra về sau không thể tuỳ ý thi triển cấm thuật, bằng không sẽ tự đào hố cho bản thân.”
Hắn lầm bầm lầu bầu, âm thầm nhắc nhở chính mình, không đến lúc mấu chốt không thể dùng cấm thuật lung tung, bằng không sẽ xong đời.
Sau khi ghi nhớ, Mộc Phàm duỗi người, trong cơ thể truyền đến vài tiếng bùm bùm, đã luyện hoá hấp thu toàn bộ thiên kiếp chi lực.
Hắn ngửa bàn tay, thấy vô số tia sét lập loè, ngưng tụ ra một quả cầu sấm sét đen nhánh, nhẹ nhàng vung tay đánh vào đám thiên thạch phía trước.
Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, quả cầu sấm sét nổ tung, thiên thạch trong phạm vi mấy cây số đều hóa thành bột mịn, lôi quang cường đại khuếch tán một hồi lâu mới biến mất.
Uy lực không tệ, cường đại hơn không ít so với trước đây khiến Mộc Phàm rất hài lòng.
“Nếu thiên kiếp lại nhiều hơn một chút, thêm thiên phạt hay gì đó liền sảng khoái.”
Hắn đắc ý nghĩ tới, nếu người khác biết ý tưởng này của hắn chắc chắn sẽ bị hù chết.
Người ta sợ hãi thiên kiếp, ngươi thì ngược lại, thế mà kỳ vọng tới nhiều hơn một chút, thật là một kẻ đặc biệt.
“Cần phải trở về.”
Mộc Phàm nói thầm một câu, nhìn quét bốn phía, tiện tay xé rách không gian bước vào.
Lần này, không có chuyện ngoài ý muốn.
Hắn một đường thuận lợi về tới khu mậu dịch Vạn tộc.
Đả thông không gian trùng động giữa khu mậu dịch cùng tinh cầu hoang dã, tiếp theo chính là phát triển tinh cầu hoang dã thật tốt.
Mậu dịch khu có Già lam nữ hoàng quản lý, có Hỏa ma tọa trấn, tinh cầu hoang dã có Tiểu Linh vừa mới tiến hóa tọa trấn, quản lý cùng phát triển.
Mộc Phàm tràn đầy chờ mong đối với tương lai, chính mình một đường đi tới, rốt cuộc có chút căn cơ, chỉ cần thời gian cho phép, không xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, có thể phát triển thành một thế lực cường đại.
Vù!
Khu mậu dịch khu, Mộc Phàm bước ra từ không gian, đi tới nơi này.
Mới vừa tới liền cảm ứng được hơi thở của Hỏa ma, nó đang ở khu mậu dịch, hắn nhìn thấy Hỏa ma đang ngủ ngon lành trong phủ thành chủ.
Mộc Phàm xem mà câm nín, nhưng không để ý Hỏa ma, tìm kiếm hơi thở của Già Lam.
Hắn phát hiện vị nữ hoàng này đang bận rộn xử lý chuyện ở khu mậu dịch, trên người có một loại khí chất cùng uy nghiêm khiến kẻ khác kính sợ.
Không hổ là nữ hoàng, đã khôi phục uy nghiêm ngày xưa.
Mộc Phàm cũng đã nhận ra khu mậu dịch đã náo nhiệt hơn, nơi này có thêm nhân loại, có rất nhiều thế lực nhân loại bắt đầu tiến vào chiếm giữ nơi này.
Lại còn có thế lực thuộc các chủng tộc khác, vô số sinh linh dị tộc tụ tập làm khu mậu dịch khôi phục tới mức độ như trước, thậm chí có vẻ đã vượt quy mô lúc trước.
“Chậc chậc, phát triển không tồi nha, hẳn là nên thu hoạch một đợt.”
Mộc Phàm nhìn khu mậu dịch phía dưới, vuốt cằm suy nghĩ một hồi, trong lòng lập tức đưa ra quyết định, tới thời điểm nên thu hoạch một lần.
Suy nghĩ xong, bóng dáng hắn nhoáng lên, biến mất khỏi không trung, khi xuất hiện đã tới đại điện phủ thành chủ.
“Ai!”
Mộc Phàm vừa xuất hiện, Già Lam đang xử lý công vụ chấn động, theo bản năng muốn động thủ.
“Ông chủ?”
Khi Già Lam vừa thấy dáng vẻ người tới, biểu hiện sửng sốt, sau đó mừng rỡ không thôi, hơi thở tan đi, hai ba bước chạy tới trước mặt Mộc Phàm, trên mặt tràn đầy niềm vui.
Mộc Phàm tới, tự nhiên trong lòng nàng rất vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận