Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 232: Hắc uyên tộc

Trong không gian loạn lưu, một đoàn sinh vật đông đúc hội tụ.
Trong đó có Hoả ma vừa mới bị đánh chạy.
Nó lại trở về rồi, nhưng kỳ quái chính là trên cổ nó đeo một cái vòng thật lớn, giống như một con chó bị xích lại.
“Hiệu trưởng, chúng nó là sinh vật gì?”
Ánh mắt Mộc Phàm có chút nghiêm trọng, mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Diêm Thanh Sơn nghiêm túc, ánh mắt lập loè.
Hắn từ từ nói: “Bọn chúng là Hắc uyên tộc, đến từ khu vực hắc ám, chuyên xâm lấn các đại thế giới, thế giới của nhân loại chúng ta chính là bị chúng nó xâm lấn.”
“Cuộc chiến Thiên truỵ có Hắc uyên tộc tham dự, không nghĩ tới chúng nó đã đột phá phòng tuyến chui vào rồi.”
Mộc Phàm nghe xong sắc mặt trở nên thận trọng, ánh mắt sáng quắc nhìn cái lỗ hổng trên không trung, ngoài không gian loạn lưu có rất nhiều sinh vật tụ tập.
Những sinh vật đó chính là Hắc uyên tộc, chủng tộc tà ác đến từ khu vực hắc ám, giết chóc, phá hoại, hủy diệt chính là những từ dùng để mô tả bọn chúng.
Đối với Hắc uyên tộc, Mộc Phàm cũng có biết đôi chút.
Hắn biết Hắc uyên tộc ở cuộc chiến Thiên truỵ mang đến cho nhân loại thương vong thật lớn, thiếu chút nữa đã chiếm được địa cầu rồi.
Nghe nói trên địa cầu vẫn còn một bộ phận Hắc uyên tộc sót lại, nhưng không thể tìm ra chúng, tẩy sạch chúng.
Hiện tại Hắc uyên tộc lại đánh tới, đã công chiếm tiết điểm không gian số hai.
Nhưng Mộc Phàm có chỗ khó hiểu, hỏi: “Hiệu trưởng, tiết điểm không gian số hai không có cường giả trấn thủ sao?”
Nghe xong lời này, Diêm Thanh Sơn cười khổ nói lắc đầu.
Hắn thở dài nói: "Nhiệm vụ của Thanh Bắc chúng ta chính là trấn thủ mấy tiết điểm không gian, trong đó có tiết điểm không gian số hai.”
“Chỉ có ba vị Nhập thánh, ba mươi vị cấp Siêu phàm trấn thủ nơi đó, toàn bộ đều ở chỗ này.”
Hiệu trưởng nói xong chỉ chỉ mấy người trọng thương ở phía dưới.
Mộc Phàm nhìn lướt qua, có hai người cấp Nhập thánh nhưng thân bị trọng thương, có một người hôn mê, còn một người nằm im không thể nhúc nhích, không thấy cánh tay.
Những người cấp Siêu phàm khác thì có người chết, có người bị thương, chỉ còn lại hai mươi mấy người cùng với mười mấy người cấp Siêu phàm đi cùng Mộc Phàm.
Cộng lại cũng mới ba mươi mấy người, căn bản không thể so sánh cùng đám Hắc uyên tộc ngoài kia.
Mộc Phàm có thể cảm ứng được bên kia có tám hơi thở cấp Nhập thánh, còn có một hơi thở càng đáng sợ hơn, hiển nhiên là vượt qua Nhập thánh, đã thành tựu Siêu thể.
Chưa đề cập tới còn có Hoả ma cấp Bán thần, quả thực khủng bố, còn may là Hoả ma bị thương nặng, thực lực giảm rồi.
Đội hình như thế trách không được tiết điểm không gian số hai thất thủ, hiệu trưởng cũng trọng thương.
“Hiệu trưởng, làm sao bây giờ?”
Phục Hải ở phía sau mang vẻ mặt nặng nề hỏi, trong ánh mắt mang theo một chút bi ai.
Lực lượng của nhóm bọn họ không có biện pháp chống lại Hắc uyên tộc.
Sắc mặt những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu, đều cảm thấy bất an.
Làm sao bây giờ?
Rất mau, mọi người như theo bản năng nhìn về phía Mộc Phàm, một đám mặt mang ánh mắt kỳ vọng.
Cảnh này làm cho Mộc Phàm cạn lời, sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ, nhìn ta làm chi, chẳng lẽ muốn ta đi lên?
Vừa rồi hắn bắn một mũi tên làm Hoả ma trọng thương nhưng đó là kết quả khi đốt mười tỷ, nhưng còn không thể giết chết Hoả ma, hiện tại nó trở lại còn có thêm một đám Hắc uyên tộc cường đại nữa.
“Mộc Phàm, nếu không có biện pháp, ngươi mang theo bọn họ đi thôi.”
Diêm Thanh Sơn bỗng nhiên nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang theo sự quyết tuyệt.
Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý hy sinh, trước đó đã muốn cùng Hoả ma đồng vu quy tận, nhưng được Mộc Phàm cứu mới sống sót tới giờ.
Hiện tại đối mặt với đội hình càng cường đại hơn, không có biện pháp, chỉ có thể lại liều mạng lần nữa.
“Hiệu trưởng, mọi người, sự tình còn chưa tới thời điểm tuyệt vọng.”
Mộc Phàm phấn chấn bắt đầu nâng cao sĩ khí.
Còn không phải chỉ là một đám Hắc uyên tộc sao, sao có thể khiến một đám mang vẻ mặt tuyệt vọng a?
Cả người hắn tràn đầy tự tin, cao giọng nói: “Chỉ một đám Hắc uyên tộc liền muốn thông qua phòng tuyến của nhân loại chúng ta, không có cửa.”
“Lần này chúng ta phải cho bọn chúng có đến mà không có về.”
Mộc Phàm nói dõng dạc hùng hồn, nhưng mọi người lại im lặng không nói gì rồi nhìn nhau.
Thậm chí không tin tưởng chút nào, vừa rồi Mộc Phàm đã trọng thương, tiêu hao rất lớn, Tiểu Ngải đã nói lực lượng trong cơ thể Mộc Phàm đã tiêu hao hết.
Đây là cái giá cho một kích trọng thương Hoả ma, làm sao mà chiến đấu nữa?
“Vậy... Ngươi có biện pháp sao?”
Phía sau truyền đến một giọng nói yếu ớt.
Mọi người nhìn lại, thấy người mở miệng chính là Quân Mạc Tiếu.
Bị mọi người nhìn, Quân Mạc Tiếu lúng túng nói: “Ta chỉ hỏi một chút xem có biện pháp nào đối phó hay không, không có biện pháp thì vẫn nên nhanh chóng đi thôi, lưu lại núi xanh không lo thiếu củi đốt.”
“Chỉ cần còn người thì chúng ta còn hy vọng.”
Không ít người tán đồng với ý kiến này, đánh không lại thì chạy thôi.
“Chạy cái gì chạy?”
Mộc Phàm tức giận mắng, lời lẽ chính trực nói: “Trước khi chúng ta tới nơi này cũng đã chuẩn bị tâm lý chết trận, một khi chúng ta chạy, ai tới phòng thủ?”
“Chúng ta chạy, vô số thân nhân, bằng hữu của chúng ta sẽ đối mặt với những sinh vật dị vực tà ác tàn bạo này, sự tàn nhẫn của Hắc uyên tộc các ngươi đã biết rõ, nơi chúng đi qua, không có một ngọn cỏ.”
Hắn quát to chấn trụ bọn họ, một đám cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Trước khi tới đều nói hay lắm, ai cũng có thể rút khỏi đội ngũ, nhưng các ngươi còn chưa có đấu võ liền muốn chạy trốn, vậy tới làm gì?
Mộc Phàm hừ lạnh nói: “Muốn đi thì các ngươi đi, ta không đi, đánh không được chính là chết trận ở chỗ này, chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.”
“Không sai, lão tử không đi.”
Một tiếng hét to truyền đến, liền thấy một nam sinh dáng người cường tráng đi ra.
Hắn chính là một người tới cùng với Mộc Phàm, võ giả cấp Siêu phàm, cơ bắp toàn thân đều hơi căng lên.
“Ta tới nơi này để giết dị tộc, ta không đi.” Hắn nói ngắn gọn, không làm đào binh.
“Nói rất đúng!”
Lại có người đứng ra.
“Ta cũng không đi.”
“Tuyệt đối không chạy trốn!”
Một người nối tiếp một người đứng ra, đều bị kích thích.
Mộc Phàm đã nói đến nước này, hơn nữa hiệu trưởng đang ở trước mắt, hiệu trưởng trọng thương đều không lựa chọn chạy trốn, bọn họ có thể chạy trốn sao?
Nếu vậy thì sau này không cần lăn lộn nữa, tìm cái khe hở chui vào là vừa.
“Giết chúng nó, cái bọn chó chết.”
“Hắc uyên tộc lại như thế nào, tới một đứa giết một đứa.”
Cảm xúc của mọi người đều bị khơi lên, Mộc Phàm cũng nhẹ nhàng thở ra, sợ nhất chính là lâm trận bỏ chạy.
Mặc dù hắn có thực lực cường đại, có lòng tin, cũng không thể để tinh thần của đội ngũ tan rã, thậm chí sinh ra ý nghĩ lâm trận bỏ chạy.
Loại tư tưởng này rất nguy hiểm.
Đinh!
“Ký chủ, cửa hàng thời gian đã đổi mới, mời ký chủ mau chóng xem xét.”
Nhưng vào lúc này, hệ thống truyền đến một tiếng nhắc nhở khiến tâm thần Mộc Phàm chấn động, tới quá đúng lúc.
Hắn không nói hai lời lập tức mở cửa hàng thời gian ra xem có thứ gì mới, có đồ vật hay bảo vật trợ giúp tình huống trước mắt hay không.
“Thánh dược chữa thương: Hai viên, tới quá kịp lúc.”
Thấy đồ vật đầu tiên chính là Thánh dược chữa thương, Mộc Phàm mừng rỡ.
“Cái này là...” Khi thấy đồ vật thứ hai, đôi mắt Mộc Phàm đột nhiên trừng to.
Quyển trục phong ấn: Thiên vẫn lưu tinh, cấp Sử thi, quyển trục pháp thuật dùng một lần.
Đây là một quyển trục phong ấn pháp thuật, bên trong phong ấn một loại pháp thuật cấp Sử thi, Thiên vẫn lưu tinh, một loại pháp thuật siêu cấp khủng bố.
Chỉ cần xé quyển trục, phóng thích pháp thuật được phong ấn bên trong, uy lực khủng bố, hủy thiên diệt địa.
“Mười tỷ tiền ảo?” Mộc Phàm trừng to hai mắt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Quá mắc, cướp tiền a.
Quyển trục pháp thuật cấp Sử thi dùng một lần thế mà bán mười tỷ.
Nhưng qua thời hạn liền không còn món này, đây chính là pháp thuật cấp Sử thi thực sự, một khi thả ra chẳng khác nào thi triển một lần pháp thuật cấp Sử thi cường đại, uy lực lớn thế nào thì không rõ lắm.
Mộc Phàm nhìn xem chính mình còn có sáu ngàn bảy trăm vạn tiền ảo, muốn mua cũng không đủ a, trong thẻ còn một trăm năm mươi sáu tỷ.
“Nạp mười tỷ tiền ảo, mua.”
Cuối cùng, Mộc Phàm vẫn cắn răng mua thứ này, thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng a.
Hơn nữa dù hiện tại không cần, cũng có thể để dành, thời khắc mấu chốt gặp được nguy hiểm trực tiếp dùng.
“Không còn nữa? Chỉ có hai đồ vật, hệ thống, ngươi muốn chết a?”
Mộc Phàm nổi giận, trong cửa hàng chỉ đổi mới ra hai vật phẩm khiến hắn bực bội.
Oanh!
Không chờ hắn phát hoả, từ hư không truyền đến một tiếng nổ mạnh kịch liệt, không trung hoàn toàn vỡ ra, bàn tay to của Hoả ma xé rách hàng rào không gian.
Bên ngoài có nhiều cường giả Hắc uyên tộc vọt vào, tình huống rất nguy cấp.
Mộc Phàm rời khỏi cửa hàng, sắc mặt ngưng trọng nhìn Hắc uyên tộc thế tới ồ ạt.
“Hiệu trưởng, ăn viên đan dược này đi, Hoả ma kia giao cho ta, còn lại xem các ngươi.”
Nói xong hắn ném một viên Thánh dược chữa thương cho hiệu trưởng Diêm Thanh Sơn.
Hiệu trưởng không hỏi một tiếng trực tiếp nuốt vào.
“Còn có một viên, hoà tan vào nước đưa cho những người khác uống đi.”
“Mau!”
Mộc Phàm hét lớn một tiếng, Quân Mạc Tiếu bên cạnh giật mình, bị Mộc Phàm trừng mắt lập tiếp nhận đan dược dùng nước hoà tan phân cho những người bị thương uống.
Lúc này, trên bầu trời có từng bóng dáng cường đại hạ xuống, mỗi tên đều khoác một bộ áo giáp nặng nề, phủ kín gai nhọn, có một đám khói đen bao bọc.
Hắc uyên tộc, đã tới.
“Không sợ chết, chiến đi!”
Mộc Phàm hét to một tiếng, phóng lên cao, tản ra hơi thở cường đại, trực diện mấy trăm tên cường giả Hắc uyên tộc.
Còn có một con Hoả ma đang xé rách không gian tiến vào, tất cả người bị thương uống xong nước hòa tan Thánh dược chữa thương đều tự giác đứng lên, một đám bay đi.
Hắc uyên, nhân loại, hai bên trên không trung của biển dung nham vô tận giằng co.
“Giết!”
Chỉ thấy tên cầm đầu Hắc uyên tộc nhẹ nhàng phất tay, phun ra một chữ "giết".
Đại chiến bạo phát, trên trăm tên cường giả Hắc uyên tộc đồng thời đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận