Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 367: Kinh biến

Phanh!
Chỉ nghe một tiếng trầm vang, trong lòng mấy người cảm thấy kinh hoàng, cánh tay người khổng lồ Titan cùng phần ngực trực tiếp nổ tung, máu thịt văng tung toé.
Người khổng lồ Titan cao mấy chục mét cứ bị một quyền đánh nổ nửa bên cơ thể như vậy.
Biểu tình của tên Titan này cứng đờ, trong mắt xuất hiện sự hoảng sợ cùng khó tin, chậm rãi quỳ xuống, ầm ầm ầm, bụi mù bốc lên tận trời.
Người khổng lồ Titan đã chết, bị một quyền hạ gục trong nháy mắt.
Bốn người ngây ngốc nhìn người khổng lồ Titan quỳ trước mắt, đã không còn nhúc nhích, đầu cúi xuống.
Trước khi chết nó cảm thấy rất khó tin, kinh ngạc, không tin bản thân lại bị một nhân loại hạ gục.
Mộc Phàm đứng trước mặt người khổng lồ Titan như một con kiến nhỏ bé, nhưng lại cho người ta cảm giác cường đại như núi cao.
Bốn người phía sau hoàn toàn bị dọa ngốc.
“Ực ực!”
Một người nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Trời ơi, người khổng lồ Titan bị một quyền đánh nổ thân thể, chết rồi?”
“Đã chết...”
Mấy người khác cũng nuốt nước miếng, xác định người khổng lồ Titan thật sự chết rồi.
Đây mới là điều chấn động nhất, ánh mắt mấy người nhìn Mộc Phàm đều trở nên khác lạ, có nóng rực, có sùng bái, có khó tin, có khiếp sợ...
Đó chính là Titan a, chủng tộc cấp cao, có thực lực cấp Siêu thể, khi bộc phát có thể so với đạn hạt nhân bùng nổ.
Nhưng mà bị một quyền đánh nổ, quả thực rất khó tin.
“Ngao...”
Lúc này, người khổng lồ một mắt bốn phương tám hướng đột nhiên hét to, đồng thời quay đầu chạy, giống như sợ hãi điều gì đó.
Một màn này rơi vào trong mắt mấy người Helen, tất cả đều chấn động, Titan bị đánh nổ chết thảm, một đám người khổng lồ một mắt bị dọa chạy mất.
Bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng chấn động như thế.
“Ngươi, ngươi...” Helen há miệng thở dốc, nhưng nhận ra mình cũng không biết nên nói gì.
Mộc Phàm không để ý đến mấy người, ngẩng đầu nhìn lỗ hổng trên bầu trời, từ bên trong có quái vật trào ra, càng lúc càng nhiều.
“Các ngươi đi trước, ta đưa các ngươi đến khu tập trung gần đây.”
Hắn không có nói nhiều, không đợi đám Helen phản ứng lại liền phất tay.
Bốn người Helen bị một lực lượng vô hình bao vây, trực tiếp bay ra khỏi phế tích Thiên Không thành, trong khoảnh khắc liền xẹt qua mấy trăm cây số, dừng ở một khu tập trung.
Tới khu tập trung, bốn người vẫn còn ngơ ngác, khi thấy vô số đồng loại xung quanh mới tỉnh táo lại.
“Người phương đông kia tên là gì?”
“Thật là lợi hại!”
“Hắn chính là võ giả phương đông sao?”
Ba gã nam tử kích động thảo luận, không chú ý tới ánh mắt đám người xung quanh như gặp quỷ.
Bốn người này từ trên trời giáng xuống, thậm chí xuyên qua lớp phòng ngự tiến vào khu tập trung, tự nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý.
“Không, ta nghĩ rằng hắn là Luyện khí sĩ phương đông.”
Có một nam tử nói ra suy đoán của mình, khẳng định chắc nịch.
Chỉ có Helen ngây ngốc nhìn ra phía bên ngoài, trong đầu hồi tưởng lại bóng dáng vô địch của Mộc Phàm, một quyền đánh bạo Titan, tư thế oai hùng kia khiến cho tất cả nữ nhân đều si mê.
“Quá lợi hại.”
Helen lầm bầm lầu bầu, hai mắt bỗng nhiên sáng rực.
“Ta phải đi phương đông.”
Không ai nghĩ tới Helen muốn đi phương đông, muốn tiếp xúc với võ giả cùng người tu chân.
Nàng biết rõ một điều, phòng tuyến phương tây đã hỏng mất, lưu lại nơi này chính là chờ chết.
Còn không bằng đi phương đông, người nơi đó không thờ phụng quỷ thần, chỉ sùng bái ưa thích tu luyện để mạnh hơn, cho rằng bản thân tu luyện có thể nghịch thiên cải mệnh, trở nên cường đại như thần linh.
Có lẽ, đây là sự chênh lệnh giữa hai bên.
Ầm ầm ầm...
Lúc này, toàn bộ phương tây đã hỗn loạn, nhân loại trong các khu tập trung đều khủng hoảng.
Bởi vì từ trong lỗ hổng lớn trên bầu trời có vô số quái thú, người khổng lồ nối tiếp nhau rơi vào địa cầu.
“Giết sạch nhân loại, chiếm lĩnh thế giới này.”
“Thú nhân vĩnh hằng!”
Rất nhiều thú nhân từ lỗ trống trào ra, thú nhân cầm đầu kêu to, phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ.
Rất nhiều thú nhân dũng mãnh tiến vào, xua đuổi vô số quái thú, làm nhân loại phương tây rơi vào khủng hoảng cực độ.
Ong!
Đột nhiên, trên bầu trời có ánh sáng thánh khiết buông xuống, rơi vào một khu tập trung, thánh quang bao phủ xua tan hắc ám cùng tà ác.
Chỉ thấy trên bầu trời có một bóng dáng chậm rãi hạ xuống, đôi cánh trắng vỗ nhẹ, toả ra ánh sáng thần thánh, khiến đám người đang khủng hoảng đột nhiên yên lặng.
“Thiên sứ?”
“Là thiên sứ!”
Đột nhiên, đám người hô to, vô số người hưng phấn hét lên, thậm chí kích động quỳ xuống.
“Thượng đế a!”
“Thiên sứ buông xuống.”
“Chúng ta được cứu rồi.”
Trong lúc nhất thời, vô số người phương tây kích động, vẻ mặt thành kính quỳ xuống, một đám nhiệt thành cầu nguyện.
Thiên sứ buông xuống.
Một đám thiên sứ từ trên trời giáng xuống, dẫm lên thánh quang, lập tức gây chấn động.
Đây là tín ngưỡng, sứ giả đến từ thiên đường, bọn họ vừa xuất hiện lập tức thu hoạch tín ngưỡng từ vô số người phương tây.
“Thiên sứ sao?”
Trên phế tích Thiên Không thành, Mộc Phàm bỗng nhíu mày nhìn về nơi ánh sáng thánh khiết, có một đám thiên sứ buông xuống.
Hắn thở dài một tiếng, hắn ở trên cao, tự nhiên thấy rõ cảnh tượng phần lớn người trong khu tập trung đã quỳ xuống cầu nguyện.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm khẽ lắc đầu, trong lòng có một chút bất đắc dĩ, nhân loại tín ngưỡng thần linh không có gì đáng trách, nhưng hắn thấy rằng trong mắt thần linh thì nhân loại chỉ là công cụ, là con rối để bọn họ thu thập tín ngưỡng lực mà thôi.
“Nhân loại phương tây xong rồi.”
Mộc Phàm lẩm bẩm một câu.
Đầu phục chư thần, tương lai chỉ có thể trở thành con rối, trở thành nô lệ của tín ngưỡng, không còn chút tự do nào.
Đáng tiếc, vốn dĩ là một phần của nhân loại, hiện tại lại đầu phục chư thần, mấy tên thiên sứ vừa xuất hiện lập tức quỳ bái rồi.
Điều này đại biểu cho nhân loại không có biện pháp phản kháng trước mặt chư thần, muốn cho đám người phương tây cuồng nhiệt này chống lại thiên sứ, phản kháng thượng đế sao, bị choáng váng mới nghĩ tới chuyện như thế.
Suy nghĩ xong, Mộc Phàm trực tiếp xoay người, không chút do dự rời khỏi lãnh thổ phương tây, đã không cần ở lại nữa.
Phương tây trở thành bãi săn của chư thần, nhân loại nơi này sẽ trở con rối của thành chư thần, ở lại có tác dụng gì đâu.
Nhân loại đang lúc nguy nan, suy nghĩ đầu tiên chính là cầu khẩn thần linh, nhưng không nghĩ tới cầu thần không bằng cầu mình, dựa vào sự thương hại của chư thần mà sống sót thì không còn là chính mình nữa.
Oanh!
Đúng lúc này, một tiếng nổ thật to vang lên truyền khắp thế giới, mặt đất chấn động ầm ầm ầm, giống như động đất.
Mộc Phàm dừng lại, đứng trên đám mây, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy mặt đất đột nhiên sụp xuống, lửa từ dưới nền đất bốc lên, dung nham phun trào.
Ngay sau đó, từ dưới nền đất có từng sinh vật khủng bố bò ra, thân thể cao lớn tản ra hơi thở đáng sợ.
“Rống!”
Từng tiếng rít gào truyền đến, có sinh vật khủng bố bò ra, há mồm phun lửa.
Nó có thân hình khổng lồ, hai cánh tay lơ lửng bên hông, thân hình bốc lửa, nơi nó đi qua, tất cả đều bị thiêu đốt.
“Sinh vật địa ngục sao?”
Mộc Phàm nhíu mày, trên mặt đất có một cái hố to, như cửa địa ngục, từ bên trong có từng sinh vật khổng lồ chui lên.
Đây là sinh vật tới từ địa ngục, từng con bắt đầu hủy diệt.
Trên không trung, dưới nền đất, sinh vật không ngừng xuất hiện, giống loài dị vực đáng sợ lại xâm nhập địa cầu lần nữa.
Lần này còn có thêm thiên sứ, Titan, thú nhân, giống loài địa ngục, một ít quái thú đáng sợ.
Oanh!
Lúc này, Thái Bình Dương đột nhiên nổi sóng thần, gió bão mãnh liệt, dưới đáy biển có một con quái thú thật lớn, tám đầu đồng thời ngửa thẳng lên trời rít gào, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp không ngừng tiến vào trong miệng tám đầu quái thú kia.
Lúc này, ở các khu không người trên địa cầu có từng con quái thú đột ngột xuất hiện, thân hình tựa như núi lớn, đi tới đâu đất nứt tới đó.
“Sao lại thế này?”
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn đám quái thú đột ngột xuất hiện này, trong lúc nhất thời ngây dại.
Từng con quái thú hình thể khổng lồ, hơi thở khủng bố đột nhiên chui ra, sao trước kia không hề phát hiện ra bọn chúng?
Hắn xem bản đồ, quả nhiên, giờ khắc này trên bản đồ khu vực phương tây xuất hiện nhiều điểm đỏ, đại biểu cho từng con quái thú.
“Rống!”
Một con quái thú rít gào, vỗ cánh nhảy lên, nháy mắt hạ gục một người khổng lồ một mắt, mở miệng rộng cắn vào cổ họng.
Chỉ là trong nháy mắt, người khổng lồ một mắt đã bị cắn chết, đám quái thú lại giết người khổng lồ một mắt cùng sinh vật ngoại lai khác.
Mộc Phàm nheo mằt, nhìn những con quái thú này, con nào cũng cường đại, con yếu nhất là cấp Siêu phàm.
Chúng nó thế tấn công sinh vật ngoại lai một cách mãnh liệt, bắt giết từng tên một.
“Hệ thống, những sinh vật này từ đâu chui ra?”
Mộc Phàm kinh ngạc không thôi, vì sao trước giờ không cảm ứng được sự tồn tại của đám quái thú này, cảm giác rất kỳ quái.
“Đây là cự thú viễn cổ còn tồn tại trên địa cầu, vì cảm nhận đươc uy hiếp từ giống loài ngoại lai nên đã thức tỉnh từ trạng thái ngủ đông.”
Hệ thống đã đưa ra đáp án, trên địa cầu còn có một ít cự thú viễn cổ, vì giống loài xâm lấn nên đã thức tỉnh.
Oanh!
Phương xa, một tiếng nổ mạnh truyền đến, núi cao vỡ nát.
Mộc Phàm giương mắt nhìn thì thấy một con vượn to khiêng một ngọn núi nhỏ giơ thẳng lên trời gào rống, sự hung bạo khiến người ta khiếp sợ.
Cự thú viễn cổ của địa cầu đã thức tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận