Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 391: Côn Luân thượng cổ

Đông, thùng thùng!
Mấy tiếng vang lớn truyền khắp toàn bộ thế giới, mặt đất rung động, núi rừng ngả nghiêng.
Ở phương đông, bên ngoài vùng cấm Côn Luân, một lượng lớn dị tộc đang thi triển chiêu thức cường đại trực tiếp oanh kích cửa vào vùng cấm.
Chỉ một lượt oanh kích liền đánh tan một mảng từ trường kỳ dị của vùng cấm Côn Luân.
“Giết vào!”
“Tiến công!”
Đám cường giả dị tộc hưng phấn rít gào, ra lệnh cho vô số pháo hôi la hét tiến vào vùng cấm Côn Luân.
Ở trên không trung có từng luồng sáng đan xen, hội tụ, một tòa Thánh thành trực tiếp xuyên phá tầng mây lao xuống dưới, bắn ra thánh quanh oanh kích vùng cấm Côn Luân.
Ầm, thánh quang tràn ngập, có tiếng nổ mạnh kịch kiệt, thế mà xé rách một mảng từ trường của vùng cấm.
Chính là lúc này, Thánh thành tản ra thánh quang hung hăng va chạm vào vùng cấm, một đường ù ù lao xuống, đâm nát vài toà núi.
Hành động này khiến cho từ trường của vùng cấm bị hỗn loạn, không còn gây thương tổn nữa, một lượng lớn dị tộc đỏ mắt, như phát điên nhanh chóng vọt vào.
Trên trời cao, Mộc Phàm ẩn trong tầng mây, nhìn cảnh mấy trăm vạn sinh vật dị vực tiến công nhưng lại không hề có ý ngăn trở.
Hắn yên lặng quan sát vùng cấm Côn Luân, nơi này có một loại từ trường kỳ lạ, vừa tiến đến liền cảm giác được có một sự trói buộc cường đại.
Còn sinh vật mà bước vào nơi này thì sẽ bị từ trường bao vây, trói buộc, sau đó giam cầm lực lượng cùng tu vi, hoàn toàn mất đi năng lực.
Trách không được dị tộc muốn cậy mạnh trực tiếp đánh vào, hiển nhiên là muốn phá hư loại từ trường kỳ lạ này.
“Từ trường thật kỳ quái.”
Mộc Phàm mang theo Tiểu Ách đứng ngoài vùng cấm, yên lặng cảm ứng dao động của từ trường, trong lòng cảm thấy kinh dị vì phát hiện từ trường lại có thể trói buộc giam cầm tu vi của hắn.
Hắn vận chuyển tu vi trong cơ thể, phát giác đã trở nên vô cùng thong thả, thậm chí tốc độ như rùa bò, căn bản không có biện pháp phát huy ra thực lực vốn có.
Nhưng Mộc Phàm lại không có lo lắng chút nào, bởi vì tu vi bị từ trường trói buộc nhưng lực lượng thân thể lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Điều này làm cho hắn có chỗ dựa vào, lớn mật đi theo dị tộc tiến vào trong vùng cấm.
Oanh!
Trước vùng cấm có một tòa Thánh thành tản ra thánh quang vô tận, vô số ảo ảnh thiên sứ hiện lên, ngâm xướng gì đó.
Chỉ thấy một luồng sáng thánh khiết bắn về phía trước, núi rừng nổ nứt, rất nhiều yêu thú bản thổ biến dị ẩn nấp xung quanh đều chạy tứ tán.
“Rống!”
“Giết giết giết!”
Sinh vật dị vực điên rồi, bọn chúng rống to, vô cùng điên cuồng nhảy vào trong, không ngừng đi trước mở đường.
Chúng nó không có chút nhận thức rằng mình đang làm pháo hôi, giống như trong vùng cấm có bảo vật làm chúng nó phát cuồng.
Nhưng Mộc Phàm đã nhìn ra một chút dị thường, hiển nhiên là những tên pháo hôi này đã bị khống chế tâm thần, mất đi ý thức bản thân, bị thao túng.
Bang bang!
Đột nhiên, trong một đám sinh vật dị vực đi trước nhất, từng đầu quái thú khổng lồ tự dưng nổ tan xác, thịt nát bay đầy.
Biến cố bất ngờ khiến không ít cường giả dị vực giật mình, sôi nổi nhìn qua đi.
“Ngao!”
Chỉ thấy lại có một đám quái thú dị vực rít gào tiến lên, hấp dẫn ánh mắt vô số cường giả.
Có cường giả khống chế chúng nó nhảy về hướng kia, cảnh tượng tiếp theo lại làm trái tim tất cả cường giả dị tộc băng giá.
Phanh phanh phanh...
Từng con quái thú nối tiếp nhau nổ tung, đột nhiên nổ thành mảnh nhỏ, chết thảm tại chỗ, căn bản nhìn không thấy bất cứ thứ gì gây nên.
“Sao lại thế này?”
Có sinh vật Truyền kỳ tức giận, hét lớn: “Không thể dừng lại, trực tiếp đánh vào.”
“Ra tay!”
Một tiếng rít gào vang lên, liền thấy từng sinh vật Truyền kỳ rống to, mỗi tên đều tung ra chiêu thức cường đại nhất của mình.
Trong phút chốc, từ trường của vùng cấm lại bị dao động, bị lực lượng cường đại phá nát, tạm thời mất đi tác dụng.
“Tiến lên!"
Ngay sau đó, một lượng lớn pháo hôi bị cường giả thao túng ùa tới, sau khi tổn thất hết mấy ngàn pháo hôi cũng thành công vượt qua.
Giờ phút này, Mộc Phàm cảm giác được có chỗ không ổn, bốn phía bỗng nhiên trào ra một loại sương mù kỳ quái, không ngừng che lấp tám phương.
Có một loại từ trường khác bao phủ nơi này, kẻ tiến vào đều bị mất phương hướng.
Hình như Thánh thành Thiên sứ tộc đã nhận ra điều gì, đột nhiên quay lại, nhanh chóng bay ra ngoài, các sinh linh cùng cường giả dị tộc khác vừa thấy sôi nổi theo sau.
Thịch thịch thịch...
Bên kia, một tên Titan cấp Thần thoại ra sức oanh kích một ngọn núi tuyết rồi rút nó lên.
Ầm ầm ầm, Titan khiêng một ngọn núi, nhắm về một ngọn núi chặn ở phía trước hung hăng ném mạnh.
Chỉ nghe một tiếng “Đông", ngọn núi tuyết chặn đường chia năm xẻ bảy tại chỗ.
Bụi mù tan đi lộ ra một sơn cốc đen như mực, bên trong chất đầy các loại thi thể, hài cốt.
“Chính là nơi này.”
Cường giả cấp Thần thoại của Titan tộc mừng rỡ, thân hình cao trăm trượng mang đến cho kẻ khác cảm giác áp bách vô tận.
Dù bị từ trường trói buộc tu vi, nhưng toàn bô lực lượng của Titan tộc đều ở trên thân thể cho nên không bị ảnh hưởng chút nào.
Ngược lại là các sinh linh cùng cường giả chủng tộc khác ít nhiều đều bị trói buộc cùng giam cầm ở một mức độ nào đó, tu vi giảm xuống.
“Phát hiện cửa vào Côn Luân thượng cổ.”
Lúc này, trong Thánh thành, hai gã thiên sứ sáu cánh cấp Thần thoại yên lặng quán sát nơi này.
Thấy trong sơn cốc u ám kia chất đầy thi hài, mang đến một loại cảm giác âm trầm khủng bố.
“Cạc cạc, nơi này quả thực chính là vùng đất của Cốt tộc chúng ta.”
Lúc này, một bộ xương khô bọc kín sương đen cười to đi ra, xương cốt vàng kim, tựa như đúc từ vàng nguyên chất.
Đây là một bộ xương khô cấp Thần thoại.
Nó bước ra một bước, vung tay lên, tự dưng trong sơn cốc có vô số bộ xương khô đứng lên, có xương dị thú khổng lồ, các loại sinh vật hình thù kỳ quái.
Còn có một ít bộ xương trông nuư xương khủng long đứng lên, trong từng bộ xương khô loé lên ánh lửa, biến thành sinh vật tử linh.
“Đi thôi các hài nhi.”
Bộ xương khô vàng kim cười lớn vung tay, vô số bộ xương bị triệu hồi đồng thời quay đầu, đi sâu vào trong sơn cốc.
Đại quân xương khô dò đường, rất nhanh liền tới cửa vào bí cảnh thượng cổ thật sự.
“Cạc cạc, Côn Luân thượng cổ, bảo tàng của tiên đều thuộc về bổn tọa.”
Bộ xương khô vàng kim không ngừng cười to, lắc mình muốn vọt vào.
“Vong linh tà ác cũng dám nhúng chàm bảo tàng của chủ ta.”
Đột nhiên, một luồng thánh quang buông xuống, hung hăng chiếu vào bộ xương khô vàng kim, đánh tan sương đen trên thân nó, thậm chí hòa tan một mảng lớn.
“A... Lũ người chim đáng ghét.”
Bộ xương khô vàng kim phẫn nộ rít gào một tiếng, nó đang định nổi bão nhưng vừa thấy bên đối phương có hai tên cấp Thần thoại lập tức kìm lại.
Nó không có tùy tiện động thủ, nơi này còn một đám thần linh khác, không chỉ có mình nó, cho nên vẫn đè nén lửa giận trong lòng.
Phanh phanh phanh...
Đúng lúc này, đội quân xương khô dò đường phía trước đột nhiên tan thành từng mảnh, hóa thành bột phấn bay theo gió.
Tất cả cường giả dị tộc đồng thời nghiêm nghị, nhìn về chỗ sâu nhất trong sơn cốc, nơi đó có rất nhiều vết nứt đan xen ngang dọc.
“Cẩn thận, đó là lưỡi dao không gian.”
Có cường giả mở miệng nói, tất cả nghe được mới biết được trong chỗ sâu nhất có vô số lưỡi dao không gian sắc bén, vừa bước vào sẽ bị cắt thành cặn bã.
Mọi người nhìn đám hài cốt, còn có một ít thi thể cường đại, như vài thi thể cấp Truyền kỳ đang nằm trên vũng máu.
Còn có thi thể sinh vật cấp Bán thần chỉ còn lại một cái đầu, phần dưới cơ thể đã biến mất.
“Hẳn là đám gia hoả đánh vào vùng cấm Côn Luân lần trước.”
Có sinh linh mở miệng, nói ra thân phận của những thi thể cường đại này.
Mọi người nghe đến đây, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm trọng, thậm chí bắt đầu khẩn trương.
Lần trước có mấy chục vạn sinh linh cùng cường giả dị vực chết thảm ở chỗ này, không một tên nào sống sót trở ra, tự nhiên khiến bọn chúng coi trọng cùng cảnh giác.
“Mọi người cẩn thận, nơi này ẩn giấu nguy hiểm quỷ dị.”
Một sinh vật cường đại có lòng tốt nhắc nhở, nhưng mới vừa nói xong, thân thể nó cứng đờ, lộ ra biểu tình hoảng sợ.
“Cứu...” Nó vừa muốn cầu cứu, kết quả bị một đoàn tiên quang đảo qua, nháy mắt hóa thành tro tàn, hình thần đều diệt.
Biến cố này làm cả đám sinh linh sợ hãi.
“Không được lui về phía sau, lên!”
Nhìn rất nhiều pháo hôi muốn lui về phía sau, nhưng những sinh linh cường đại thao túng một đám pháo hôi quát to khiến đám pháo hôi lại nổi điên vọt vào.
Ong!
Một đám sinh vật điên cuồng xâm nhập, đột nhiên từ trong các vết nứt không gian ở chỗ sâu trào ra tiên quang, hóa thành một quầng sáng quét đến.
Nơi tiên quang quét qua, một mảng pháo hôi dị vực tan rã, hóa thành tro tàn rơi xuống.
“Thiên quốc thẩm phán, giết!”
Thời khắc nguy cấp, hai gã thiên sứ cấp Thần thoại trong Thánh thành ra tay, trực tiếp tung ra tuyệt chiêu cường đại nhất, Thiên quốc thẩm phán.
Chỉ thấy thánh quang đầy trời buông xuống, hóa thành từng ánh kiếm sắc bén bao trùm nơi đó, đánh tan tiên quang quỷ dị.
Oanh, chỗ sâu trong sơn cốc phát ra tiếng nổ mạnh, khe nứt không gian không ngừng mở rộng, không gian trực tiếp sụp đổ.
Ầm ầm ầm, tinh thần tất cả cường giả phấn chấn, nhìn vùng không gian sụp xuống, lỗ đen như mực cắn nuốt vạn vật.
“Côn Luân tiên cảnh mở ra.”
Một tên thiên sứ cấp Thần thoại kích động hét lớn.
“Đi, đi vào.”
Rất nhanh, hai gã thiên sứ cấp Thần thoại thao túng Thánh thành khổng lồ lao tới, đâm vào vùng không gian đang sụp xuống kia.
Đó là cửa vào vùng cấm Côn Luân thật sự.
Chỉ cần bước qua cửa vào là có thể tiến vào Côn Luân tiên cảnh.
“Ngao!”
“Mau vào đi!”
Trong lúc nhất thời, mấy trăm vạn pháo hôi dị tộc, các tộc cường giả sôi nổi tăng tốc, một đám nối tiếp nhau vọt vào.
Mộc Phàm đang ẩn nấp phía sau cũng mang theo Tiểu Ách cùng nhau lặng yên tiến vào vùng cấm Côn Luân tràn ngập nguy hiểm và bí ẩn này.
Trước mắt loé lên, Mộc Phàm đã tiến vào một không gian thần bí khác.
Mới vừa tiến vào liền thấy một thiên hà kéo ngang trước mắt tất cả sinh vật, cuồn cuộn, vô ngần, tản ra hơi thở tang thương vĩnh hằng.
Nơi này chính là tiên cảnh Côn Luân thượng cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận