Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 420: Cấm đạo bia

Bên ngoài Long Thành, trong hư không có từng tia sáng loé lên, năm màu chiếu rọi, sáng lạn mỹ lệ.
Nơi đó có một bí cảnh thượng cổ đang xuất thế, bên trong toát ra bảo quang, hấp dẫn vô số sinh linh tiến đến.
“Bí cảnh ra, chí bảo hiện.”
“Mau đi đoạt bảo!”
Vèo vèo vèo!
Một lượng lớn sinh linh, cường giả sôi nổi chạy tới, có sinh vật cấp Truyền kỳ, cấp Sử thi, còn có Bán thần băng ngang hư không, đâm nát từng mảng không gian.
Càng đáng sợ chính là chuyện bí cảnh xuất thế hấp dẫn rất nhiều thần linh, toàn bộ đều hướng về bảo vật thượng cổ trong bí cảnh.
Trước đó Mộc Phàm đã tiến vào bí cảnh này, còn lấy được đến một cái tiên đỉnh.
Bởi vậy mà không còn ma đầu nữa, bốn hung linh trong phong ấn cũng chạy ra ngoài, không rõ tình huống hiện tại.
Bốn người Tiêu Văn, Diệp Hồng Trần, mập mạp, Diệp Thiên hiện tại như thế nào.
"Phong ấn bí cảnh đã biến mất, vì sao bốn gia hoả này không gom sạch bảo vật?”
Mộc Phàm đứng trong hư không, nhìn từng tia bảo quang loé lên, trong lòng có chút khó hiểu.
Nguy hiểm đều đã bị mình bài trừ rồi, vì sao còn để đám bảo vật này xuất thế, trực tiếp hốt sạch là được mà.
Chẳng lẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn?
Nghĩ thì nghĩ nhưng Mộc Phàm vẫn mau chóng đi tới cửa vào bí cảnh, có một lượng lớn sinh vật dị vực đang tụ tập ở đây.
Một đám nối tiếp một đám vọt vào, muốn nhanh chân đoạt lấy bảo tàng trong bí cảnh thượng cổ.
Mộc Phàm cũng không nhàn rỗi, phóng tới một luồng bảo quang, chớp mắt lại tiến vào bí cảnh thượng cổ này lần nữa.
Oanh!
Mới vừa tiến đến liền thấy một cổ năng lượng cường đại chính diện đánh tới, hắn vung tay lên đánh tan cổ năng lượng hỗn loạn này.
Giương mắt nhìn mới phát hiện có một đám sinh vật đang tranh đấu, chém giết nhau.
“Rống... Bảo vật là của ta.”
Một sinh vật cấp Truyền kỳ rít gào, vô cùng hung hãn.
Ba cái đầu đồng thời ngửa thẳng lên trời rống to, phun khói độc bao phủ tám phương.
Hai sinh vật cấp Truyền kỳ khác cũng lợi hại không kém, một con sư tử lửa, một con sói, tiếng rống vang trời.
Ba con sinh vật cấp Truyền kỳ này đánh nhau kịch liệt, không con nào nhường con nào, phía dưới có một luồng bảo quang nở rộ chiếu tận trời, tản ra hơi thở mãnh liệt.
Mộc Phàm vừa tiến đến, trước hết liền tìm kiếm vị trí đám Tiêu Văn, mập mạp.
Hắn nhanh chóng cảm ứng được hơi thở của các nàng, sau khi xác định bọn họ cũng không gặp nguy hiểm mới nhẹ nhàng thở ra, nếu không có chuyện gì thì không vội tới chỗ bọn họ.
Bởi vì Mộc Phàm muốn nhìn một chút xem nơi này có bảo vật gì xuất thế, dựa vào hơi thở mà phán đoán thì là một kiện dị bảo thượng cổ.
Ầm ầm ầm...
Ba sinh vật cấp Truyền kỳ đại chiến không ngừng, gây ra động tĩnh lớn, hấp dẫn một sinh vật cường đại tới gần.
Mộc Phàm quay đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện một cái đầu to đang lặng yên tới gần.
Cái đầu này đúng là một tên Phi thủ tộc, chỉ có một cái đầu to lớn, bên trên mọc đầy những con mắt làm da đầu người xem tê dại.
Phi thủ tộc không có thân thể, chỉ có cái đầu, cái đầu to lớn há miệng lộ ra răng nanh dữ tợn.
Loại sinh vật này có thực lực rất khủng bố.
“Phi thủ tà thần.” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu.
Cái đầu này là một tên tà thần, thần linh tà ác thuộc Phi thủ tộc, là một tên Phi thủ tộc cường đại cấp Thần thoại.
“Hắc hắc hắc...”
Phi thủ tà thần tới gần, cười dữ tợn, há mồm bay tới, ực ực, ba sinh vật cấp Truyền kỳ không kịp phản ứng đã bị nó nuốt lấy.
Một ngụm ăn luôn trọn ba sinh vật cấp Truyền kỳ, Phi thủ tà thần khinh thường cười: “Một đám gà mờ cũng dám tới tranh đoạt bảo vật thượng cổ, đúng là tìm chết.”
Hô!
Giải quyết ba sinh vật cấp Truyền kỳ, Phi thủ tà thần lập tức bay xuống, hướng tới vị trí tản ra bảo quang.
Mộc Phàm yên lặng nhìn theo, cũng không sốt ruột, bởi vì hắn biết nơi bảo quang có một cổ năng lượng cường đại bao phủ, không cần lo lắng.
Phanh!
Quả nhiên, Phi thủ tà thần mới vừa tới gần liền va chạm vào một lớp năng lượng vô hình, bị dội ngược trở về.
“Đáng chết, thế mà có cấm chế thượng cổ.”
Phi thủ tà thần giận dữ, há mồm phun ra một ngụm lửa, ngọn lửa cuồn cuộn thổi quét qua, va chạm vào bề mặt cấm chế năng lượng vô hình.
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, tiếng nổ mạnh nối tiếp nhau, bảo quang tràn ngập, một lực lượng thần bí dần dần hiện lên, cấm chế không hề tổn hại chút nào.
Sắc mặt Phi thủ tà thần thay đổi, một loạt đôi mắt đồng thời chớp, có đôi mắt lớn nhất vẫn nhắm.
Lúc này, đôi mắt đang nhắm này chậm rãi mở ra, một hơi thở tà ác lan tràn, làm linh hồn run rẩy.
“Đôi mắt thật tà dị.” Mộc Phàm nhìn mà kinh ngạc.
Đầu Phi thủ tà thần có vô số đôi mắt, tựa như một cái bướu thịt, vô số đôi mắt đột nhiên cùng nhau bắn ra những chùm sáng tà ác.
Những chùm sáng này nhanh chóng hội tụ, hung hăng oanh kích vào cấm chế.
Răng rắc, cấm chế tan vỡ, dần dần mà biến mất, lộ ra bảo vật thượng cổ cất giấu bên trong.
Mộc Phàm vừa thấy đều sửng sốt, trong cấm chế lại là một tấm bia, bề mặt khắc hoạ ba chữ viết thượng cổ, tản ra hơi thở cổ xưa.
“Cấm đạo bia?”
Hắn lẩm bẩm tự đọc ba chữ viết thượng cổ kia, Cấm đạo bia.
Tuy rằng không rõ lai lịch thứ này, nhưng có thể cảm nhận được lực lượng giam cầm cường đại do nó toả ra, có thể giam cầm tu vi của một người.
“Chí bảo thượng cổ là của ta.”
Thấy Cấm đạo bia, Phi thủ tà thần cười ha ha, nhanh chóng lao xuống, há miệng muốn nuốt Cấm đạo bia để tế luyện.
Ong!
Nhưng vào lúc này Cấm đạo bia lại đột nhiên chấn động, tản ra ánh sáng mông lung, một lực lượng vô hình khuếch tán, nháy mắt giam cầm Phi thủ tà thần.
“Đây là lực lượng gì?” Phi thủ tà thần hoảng sợ kêu to.
Nó đột nhiên cảm giác mình bị một lực lượng thần bí giam cầm tu vi, hơn nữa ngay cả năng lực thiên phú của nó cũng bị giam cầm.
Các loại bí pháp đều không ngoại lệ, đều không thể thi triển, giống như mất đi thần lực.
Nó sợ hãi, nếu không có thực lực thì không phải mình sẽ mặc kẻ khác xâu xé sao?
Không hề nghĩ ngợi gì thêm, nó trực tiếp lui về phía sau, đáng tiếc nó nhận ra thân thể của mình không thể nhúc nhích, muốn chạy cũng chạy không được.
“Không không không...” Phi thủ tà thần kinh hoảng kêu to, ra sức giãy giụa.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm xác định tấm bia đá này là một kiện chí bảo thượng cổ, ẩn chứa lực giam cầm cường đại.
“Uy lực không tồi.” Mộc Phàm gật gật đầu, bóng dáng chậm rãi hạ xuống.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức khiến Phi thủ tà thần kinh ngạc xen lẫn tức giận, có chút sốt ruột.
“Nhân loại, lập tức cút đi, đây là bảo vật của bổn tọa.”
Nó hung tợn rống to uy hiếp, những con mắt chớp chớp, lộ ra hơi thở tà ác, người nhát gan có khả năng đã bị hù chết rồi.
Mộc Phàm lại làm lơ nó, yên lặng đi hướng về Cấm đạo bia, cẩn thận cảm nhận cổ lực lượng giam cầm này, thế mà có hiệu quả giống mình lực lượng giam cầm mà mình lĩnh ngộ.
Bên ngoài cơ thể hắn có một tầng thời gian chi lực bao vây lấy, hoàn toàn không bị lực lượng giam cầm ảnh hưởng, nhanh chóng tới trước Cấm đạo bia.
“Bảo vật này không tệ, thu.” Mộc Phàm gật gật đầu, nói xong đặt tay lên Cấm đạo bia.
Ong!
Cổ bia rung động, tản ra ánh sáng mông lung, một tầng cấm chế bị Mộc Phàm phá tan.
Không bao lâu, Cấm đạo bia liền bị Mộc Phàm luyện hóa từng chút, chọc giận Phi thủ tà thần.
“Nhân loại đáng chết, ngươi dám cướp đoạt bảo vật của bổn toạ?”
Phi thủ tà thần phẫn nộ rít gào.
Trong lúc Mộc Phàm luyện hóa Cấm đạo bia, bởi vì lực lượng của Cấm đạo bia dao động nên nó nhân cơ hội thoát khỏi giam cầm.
Vừa khôi phục liền phun lửa về phía Mộc Phàm, ngọn lửa hừng hực cuốn đến, đáng tiếc không có một chút hiệu quả đối với Mộc Phàm, ngược lại bị hắn hấp thu.
“Đáng chết, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của bổn tọa.”
Phi thủ tà thần giận dữ, từng đôi mắt mở to, bắn ra một đám tà quang khủng bố, mang theo hơi thở hủy diệt.
Ong!
Tà quang chiếu rọi, kết quả bị một tiên quang mông lung chặn lại.
Mộc Phàm vẫn không nhúc nhích, Cấm đạo bia đã được luyện hóa chín phần, chỉ còn bộ phận hạch tâm đang chống cự hắn luyện hóa.
“Đừng giãy giụa, theo ta cũng không bôi nhọ ngươi.” Mộc Phàm lạnh nhạt nói một câu, một cổ tiên lực cường đại dũng mãnh tiến vào bên trong.
Răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, chống cự cuối cùng từ Cấm đạo đã bia biến mất, hoàn toàn bị Mộc Phàm luyện hóa, trở thành một kiện bảo vật của hắn.
Chí bảo thượng cổ vào tay, Mộc Phàm liền cảm giác rõ sự cường đại của nó.
“Đi tìm chết...” Không chờ hắn nghĩ nhiều, sau lưng truyền đến tiếng gầm giận dữ, tà khí tận trời.
Mộc Phàm quay đầu nhìn lại, Phi thủ tà thần thi triển thần thuật mạnh nhất, muốn diệt sát hắn tại chỗ.
“Đúng lúc thử uy lực của Cấm đạo bia.”
Hắn cười cười, ngửa bàn tay, Cấm đạo bia phía sau ầm vang bay lên, nhanh chóng biến to trong không trung, hóa thành một tấm bia đá ngàn trượng hung hăng nện xuống.
Bùm, Phi thủ tà thần đầu bị đập nứt, máu loãng phun trào, phát ra từng tiếng kêu rên thống khổ.
Nó muốn tránh ra nhưng tu vi đã bị giam cầm, thân thể bị định trụ, hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng.
Ong!
Cấm đạo bia lại chấn động lần nữa, tản ra ánh sáng rực rỡ hung hăng nện xuống.
“Không, tha mạng, ta nguyện ý thần phục...”
Cảm nhận được hơi thở tử vong, Phi thủ tà thần hoảng sợ kêu to, mở miệng xin tha, muốn đầu hàng.
Mộc Phàm lắc đầu nói: “Ngươi quá xấu, trông thật ghê tởm, vẫn ngoan ngoãn hóa thành tro bụi đi.”
Oanh!
Cấm đạo bia rơi xuống, đập bẹp Phi thủ tà thần, sinh ra lực lượng hủy diệt đáng sợ.
“A...” Trước khi chết, Phi thủ tà thần phát ra một tiếng kêu rên thê lương.
Cả thần hồn đều bị tấm bia tiêu diệt, chết thảm tại chỗ.
“Hả, cắn nuốt căn nguyên?”
Mộc Phàm thu hồi Cấm đạo bia, kinh ngạc phát hiện Cấm đạo bia đang cắn nuốt căn nguyên của Phi thủ tà thần, hơi thở cường đại hơn một chút.
Điều này làm cho hắn ngạc nhiên, chẳng lẽ Cấm đạo bia có thể vô hạn cắn nuốt căn nguyên để trưởng thành sao?
“Đi tìm bọn mập mạp thôi.”
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Mộc Phàm cũng không để ý nhiều, thu hồi Cấm đạo bia rồi quay đầu bước ra một bước biến mất khỏi chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận