Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 157: Một kích Truyền kỳ: Thí thần

“A?”
Pho tượng Tà thần kinh ngạc khó hiểu, con mắt màu đỏ giữa trán phát ra ánh sáng tà ác khoá chặt Mộc Phàm.
Nó rất kinh ngạc, phàm nhân ti tiện trước mắt lại có thể tránh thoát gông xiềng thần uy của nó, thậm chí phá tan sự áp bách.
Kinh ngạc nhất chính là nó cảm nhận được nguy hiểm, thật không thể tưởng tượng.
“Đã lâu rồi mới cảm nhận được uy hiếp a...” Tà thần lẩm bẩm, trong mắt lộ ra sát khí lành lạnh.
Nó thò ra tám cái xúc tu, không gió tự bay, toả ra ánh sáng màu máu nhàn nhạt, trong mắt tản ra ánh sáng hồng mãnh liệt.
“Phàm nhân, ngươi khiến cho ta hứng thú, chờ ta giam cầm linh hồn của ngươi, mang về Thần vực nghiên cứu thật kỹ.”
Tà thần nói xong, nâng một tay lên, ánh sáng màu máu hội tụ hóa thành một bàn tay che trời ép xuống, năm ngón tay hung hăng chộp lấy Mộc Phàm.
Đối mặt với một kích đáng sợ của Tà thần, đám Nặc Á đã tê liệt ngã trên mặt đất, căn bản không có một chút năng lực chống lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Phải xong rồi sao?” Lý Diệu Diệu tuyệt vọng nỉ non một câu.
Tiết Tiểu Lỵ không ngừng hộc máu, thương thế càng nghiêm trọng, không thể nhúc nhích.
Còn Nặc Á, Thanh Trĩ cũng không tốt hơn bao nhiêu, hoàn toàn mất đi sức chống cự, chỉ có thể chờ đợi tử vong đến gần.
Có lẽ còn có một tia hy vọng, đó chính là Mộc Phàm che trước mặt các nàng, thân hình thẳng tắp như cây tùng, đứng ở nơi đó chặn chín phần chín uy áp.
“Mộc Phàm, cẩn thận.”
Nặc Á hao hết sức lực mới hô được một câu.
Ong!
Vừa dứt lời, liền thấy Mộc Phàm đột nhiên chuyển động, hắn ngẩng đầu, trong mắt bắn ra hai luồng sáng, xé rách ánh sáng đỏ.
Mộc Phàm bỗng nhiên bày ra một tư thế, khí thế toàn thân ngưng tụ tới đỉnh điểm, mười trượng chung quanh hình thành một vực tràng độc đáo.
Lĩnh vực!
Đây là một vùng lĩnh vực, lĩnh vực cấp Truyền kỳ, một loại lĩnh vực cao cấp hơn, trong lĩnh vực này bản thân vô địch.
“Lĩnh vực Truyền kỳ?”
Tà thần kinh ngạc hô to một tiếng, trong con mắt màu đỏ tươi có vẻ kinh sợ.
Truyền kỳ, một danh từ làm thần linh cũng phải rùng mình, đại biểu cho một loại lực lượng, một cấp độ có thể giết chết thần linh.
Lực lượng cấp bậc này hoàn toàn có năng lực nghịch thiên đáng sợ, thí thần.
Cho nên thấy Mộc Phàm tiến vào lĩnh vực Truyền kỳ, có một lực lượng vô hình trói buộc nó, khiến pho tượng Tà thần đều khó động đậy, bị áp chế nhẹ nhàng.
Đây là chỗ cường đại của Truyền kỳ, bên trong lĩnh vực, duy ngã độc tôn!
“Truyền kỳ ý nghĩa, Thí thần!”
Mộc Phàm quát to, hai mắt sáng rực, khí thế toàn thân hội tụ, sức mạnh, luyện khí hòa hợp thành một lực lượng cực mạnh.
Oanh!
Cùng với một tiếng nổ vang, tế đàn răng rắc vỡ nát, một khí thế cường đại xông tận trời cao, nháy mắt đục thủng bàn tay màu máu kia.
Mộc Phàm bay lên không, ngang nhiên tung ra một quyền cường đại nhất.
Võ học Truyền kỳ, Quân thể trạng đấu thuật, một kích mạnh nhất, Truyền kỳ ý nghĩa, Thí thần.
Ong, không gian rung động, như muốn sụp đổ.
Đó là một quyền như thế nào, phát sáng lộng lẫy, giống như khai sáng một thiên văn chương Truyền kỳ của thế hệ, vô số ý nghĩa hội tụ, đánh vỡ hết thảy trói buộc.
Phịch, bàn tay to vỡ nát, Mộc Phàm vung quyền, uy thế không giảm, quyền ý ù ù quét đến.
Pho tượng Tà thần kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ, muốn né tránh, đôi tay bắt chéo muốn ngăn trở một kích đáng sợ này.
Đông!
Chỉ nghe một tiếng phập, nắm tay nện vào hai tay Tà thần, nháy mắt phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Màng nhĩ của đám Nặc Á muốn thủng rồi, miệng mũi không ngừng ứa máu, không thể chịu nổi uy áp kinh khủng kia.
Răng rắc, một tiếng vỡ giòn tan, Tà thần hoảng sợ phát hiện hai tay đã bị đánh gãy, ngay sau đó thân thể bị nắm tay của Mộc Phàm nện xuyên qua.
Đám Nặc Á kinh hãi nhìn một màn trước mắt, bị chấn động thật sâu, tâm trí khắc hoạ một bóng dáng vô địch.
Mộc Phàm bày ra tư thái vô địch, một quyền đánh nát bàn tay màu máu, thậm chí đánh vỡ hai tay Tà thần, quyền thế vô song, không thể địch nổi.
“A...” Tà thần phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Nó bị đánh xuyên qua trái tim, thân thể nứt nẻ, vết rách che kín thân hình, sắp nổ tung.
“Sao có thể?”
Tà thần kinh hoảng kêu to, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nó giận dữ hét: “Ngươi chỉ là phàm nhân ti tiện sao có thể nắm giữ lực lượng lĩnh vực Truyền kỳ?”
“Chết!”
Đáng tiếc, đáp lại nó chính là một quyền cường thế của Mộc Phàm, quyền ý vô địch bùng nổ, xoắn nát pho tượng Tà thần, nó tan thành vô số mảnh nhỏ văng tung toé.
Pho tượng tan nát nhưng vẫn còn một bóng dáng mờ ảo màu đỏ bay ra, đó là hình chiếu của Tà thần.
“Phàm nhân, ngươi...” Hình chiếu Tà thần tức giận rít gào.
Đáng tiếc còn chưa nói xong đã bị Mộc Phàm nện một quyền, quyền ý cường đại trực tiếp va chạm hình chiếu, lực lượng Truyền kỳ cắn nát ý chí của nó.
Cuối cùng, một hình chiếu Tà thần cường đại lại bị Mộc Phàm oanh sát tại chỗ như vậy, chưa kịp bùng nổ thần uy đã bị một quyền đánh nổ.
Rầm!
Vô số mảnh nhỏ rơi rụng, trong đó một khối tinh thạch màu đỏ cực kỳ bắt mắt, tản ra ánh sáng hồng.
Mộc Phàm lắc mình đi tới, bắt được viên tinh thạch kia, chậm rãi rơi xuống dừng trên tế đàn đã nứt vỡ.
Xung quanh là một mớ hỗn loạn, chỉ có một khu vực nhỏ này xem như hoàn chỉnh chút, do Mộc Phàm cố ý bảo hộ nên không bị ảnh hưởng nhiều.
Nếu không đám Nặc Á, Thanh Trĩ đã sớm chết mất.
“Kết thúc rồi sao?”
Lý Diệu Diệu ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác như đang mơ.
Cũng như nàng, Tiết Tiểu Lỵ sớm đã trợn tròn mắt.
Nặc Á, Thanh Trĩ liếc nhau, thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương, bị biểu hiện của Mộc Phàm làm chấn động tâm thần.
Các nàng không nghĩ tới Mộc Phàm cường đại đến mức độ này, cả một pho tượng hình chiếu Tà thần đều bị hắn đánh thành cặn bã.
Đây là thần linh a, tuy rằng chỉ là một hình chiếu, nhưng vẫn là thần linh.
Nói cách khác, Mộc Phàm có lực lượng giết thần linh, khiến các nàng vô cùng khiếp sợ.
“Lĩnh vực Truyền kỳ sao?” Nặc Á lẩm bẩm, trong mắt tỏa ra tia sáng nóng rực.
Tất nhiên nàng đã từng nghe nói, có một ít tư liệu ghi chép tin tức liên quan đến lĩnh vực Truyền kỳ, nhưng chỉ là giới thiệu đơn sơ.
Không có ai tin tưởng chuyện này, đừng nói là lĩnh vực Truyền kỳ, ngay cả lĩnh vực Cứu cực đều chưa từng có người đạt tới, cho nên trong nhân loại không ai tin tưởng cấp độ này.
Nhưng Mộc Phàm lại dạy cho các nàng một bài học rất sinh động, dùng hành động chứng minh sự tồn tại của lĩnh vực Truyền kỳ, hơn nữa còn là một loại lực lượng có thể giết thần.
Khi lĩnh ngộ được huyền ảo của lĩnh vực Truyền kỳ, sẽ có được lực lượng đáng sợ uy hiếp cả thần linh.
“Thì ra chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng.” Thanh Trĩ lẩm bẩm, trong ánh mắt lập loè một tia sáng, tâm linh đã xảy ra biến đổi.
Nhìn thấy lực lượng Truyền kỳ mà Mộc Phàm vừa mới thi triển ra, tư thái nghịch thiên thí thần kia chấn động tâm linh của nàng, khiến nội tâm Thanh Trĩ xuất hiện biến hóa.
“Hô, đây là sức mạnh thật sự của võ học Truyền kỳ sao?”
Mộc Phàm thở ra một hơi, bản thân cũng bị loại lực lượng cường đại huyền diệu này làm chấn động, mê muội.
Hắn không nghĩ tới võ học Truyền kỳ lợi hại như vậy, ý nghĩa mạnh nhất của võ học Truyền kỳ dựng lên một lĩnh vực Truyền kỳ, ở trong lĩnh vực này, bản thân vô địch.
Đây là sự đáng sợ của lĩnh vực Truyền kỳ!
“Đáng tiếc, cảnh giới hiện tại không đủ, thi triển một lần cần một trăm triệu, quá đốt tiền.”
Mộc Phàm có chút đau lòng.
Loại lực lượng cấp độ này, mạnh thì mạnh nhưng quá tốn tiền, trừ khi cảnh giới hắn tăng lên mới có thể tùy ý thi triển loại lực lượng thí thần này.
“Các ngươi còn ổn chứ?”
Hắn thu hồi tâm tư, đi tới trước mặt mấy người Nặc Á, lần lượt đỡ các nàng dậy, một đám đều bị thương rất nặng, tình huống không tốt.
“Đi, tìm một chỗ cho các ngươi tĩnh dưỡng trước.”
Mộc Phàm nhìn một vòng, mang theo các nàng tạm thời nghỉ ngơi trong bộ lạc này.
Vết thương của các nàng rất nặng, cần khôi phục, mà Mộc Phàm thì cần luyện chế một ít đan dược chữa thương giúp các nàng khôi phục nhanh hơn.
Còn nữa, vừa rồi lấy được viên đá đỏ thần bí, Mộc Phàm khá tò mò, muốn nhìn một chút xem nó có tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận