Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 369: Dị tộc xâm lấn

Phương đông, đại lão, cường giả các khu đều tập trung lại.
Bọn họ nhìn một màn hình ảo trong phòng hội nghị, bên trên là tình huống các khu nhân loại trên địa cầu.
Có thiên sứ buông xuống, vô số người cuồng nhiệt triều bái.
Có sinh vật cường đại tự xưng là Thần tộc, hô vang khẩu hiệu bảo hộ nhân loại, thu nạp rất nhiều nhân loại làm tín đồ.
“Chư thần trên cao, thánh quang vĩnh chiếu!”
Trên màn hình, rất nhiều nhân loại quỳ lạy, cầu nguyện, vẻ mặt thành kính, dâng lên tín ngưỡng, vứt bỏ tín niệm của nhân loại.
“Người tin Thần chủ, có thể vĩnh sinh.”
“Nhân loại không cần tu luyện, chỉ cần thờ phụng Thần chủ toàn năng.”
Một thiên sứ bốn cánh đứng trong không trung, giơ đôi tay lên cao, một cột sáng từ trên trời giáng xuống, nháy mắt bao phủ đám tín đồ cuồng nhiệt.
Cơ thể từng tín đồ lần lượt sáng lên, đột nhiên mọc ra đôi cánh, cánh chim trơn bóng tản ra thánh quang sáng chói.
Bọn họ trực tiếp đạt được lực lượng đến từ Thần tộc thiên sứ, mỗi người cuồng nhiệt tới cực điểm, thực lực nhanh chóng tăng vọt, lập tức bước siêu phàm nhập thánh.
Thậm chí có trực tiếp thành tựu siêu thể cường giả, cường đại vô cùng.
Nhìn thấy một màn như vậy, vô số người cuồng nhiệt sùng bái, thần, thiên sứ nói gì nghe nấy, dâng lên tín ngưỡng.
Nhân loại vốn chưa quyết định cũng luân hãm, phần lớn người trực tiếp biến thành tín đồ, vứt bỏ tín niệm thuộc về nhân loại.
“Ngô, thờ phụng chư thần, vinh quang vĩnh hằng.”
Vô số tín đồ cuồng nhiệt, khiến da đầu người xem tê dại, lạnh cả sống lưng.
Đây là sức mạnh to lớn của chư thần, trực tiếp độ hóa nhân loại, tương đương với nô lệ hoá nhân loại, chỉ thờ phụng chư thần.
Bọn họ không cần tu luyện, chỉ cần tín ngưỡng là đủ rồi, là có thể đạt được lực lượng đến từ thần, loại lực lượng này được đưa tới bằng một cách quá đơn giản.
Càng có người thờ phụng ác ma địa ngục, một đám đạt được lực lượng từ địa ngục, thực lực, tu vi một đường tăng lên, quả thực như bật hack.
Trong lúc nhất thời, các đại chủng tộc thiên ngoại Titan, thú nhân, ác ma, sôi nổi triển khai đại chiến tranh giành tín đồ.
Toàn bộ phương tây rơi vào cảnh hỗn loạn, trật tự mà nhân loại vất vả thành lập đã tan rã.
Trong phòng hội nghị, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên màn hình trước mắt, quần ma loạn vũ, chư thần loạn tượng, mọi người đều im lặng không nói.
“Liên minh nhân loại chung quy vẫn bị tan rã.”
Sau một hồi, có người thở dài một tiếng.
Địa cầu vốn có liên minh nhân loại nhưng giờ đã tan vỡ, có người cam nguyện sa đọa, từ bỏ tôn nghiêm cùng tự do.
Trực tiếp đầu phục chư thần, tương đương với từ bỏ thân phận nhân loại, làm quân cờ, công cụ, nô lệ, tín đồ của chư thần, không còn bất kỳ sự tự do nào.
“Chư vị, nhân loại đang gặp phải nguy cơ xưa nay chưa từng có.”
“Nguy cơ lần này vượt xa cuộc chiến Thiên trụy mấy trăm năm trước.”
Trong phòng hội nghị, quản lý Khu thứ nhất, Tiêu lão, mở miệng nói.
Hắn nghiêm túc, giọng điệu nghiêm trọng chưa từng thấy: “Mấy trăm năm trước, chúng ta hao phí vô số tâm huyết, vô số nhân loại chết trận mới lấy được thắng lợi.”
“Không ngờ bây giờ nhân loại không còn một lòng.”
Hắn có chút cảm khái, buồn bực, cảm thấy bi ai.
“Thiên Không thành rơi xuống, đại biểu cho chút chống cự cuối cùng của nhân loại phương tây đã tan rã, phòng tuyến của địa cầu đã hỏng mất.”
Nói đến đây, tâm tình của mọi người đều rất nặng nề.
Phòng tuyến phương tây luân hãm, rất nhiều nhân loại phản bội, đầu phục chư thần, đại biểu cho địa toàn bộ phòng tuyến đã tan rã.
Phòng tuyến phương tây đã không còn thì phương đông bên này cũng không còn ý nghĩa gì.
“Truyền lệnh cho các đại quân đoàn rút về đi.”
Cân nhắc một lúc, Tiêu lão hạ đạt mệnh lệnh.
Các quân đoàn chín khu phương đông trấn thủ từng phòng tuyến, ngăn cản xâm lược đến từ dị vực.
Nhưng hiện tại trấn giữ mấy nơi cũng vô dụng, còn không bằng rút về đâyi.
Dù sao phương tây đã luân hãm hơn phân nửa, đang có một đám nhân loại trong khu tập trung phản bội, trực tiếp đầu phục chư thần cùng dị tộc.
Còn gì để nói nữa, phòng tuyến đã không còn, dị tộc lại bước vào địa cầu lần nữa, căn bản không có biện pháp phòng thủ.
Chiến hỏa lan tới địa cầu, nhân loại lại đối mặt với nguy cơ diệt tộc.
“Rút đi, trở về bảo hộ tịnh thổ cho nhân loại.”
Ngay sau đó, đại lão các khu sôi nổi phát ra mệnh lệnh, cưỡng chế các quân đoàn trấn giữ phòng tuyến rút về tới, ở lại cũng không còn ý nghĩa.
“Vậy bên Long Thành làm sao bây giờ?”
Rất nhanh xuất hiện một vấn đề, từ bỏ Long Thành sao?
Tiêu lão cùng rất nhiều đại lão đều im lặng, khó có thể lấy hay bỏ.
“Từ bỏ đi.”
Cuối cùng, mọi người nhất trí quyết định, từ bỏ Long Thành, có lẽ tương lai có thể xua đuổi dị tộc, sau đó lại xây dựng phòng tuyến mới.
Nhưng ai cũng hiểu, hiện giờ, phòng tuyến của nhân loại đã không còn ý nghĩa, có lẽ tương lai cũng không dùng được nữa.
Bởi vì đã không ngăn được dị tộc xâm lấn, địa cầu lại rơi vào chiến hỏa, điều duy nhất có thể làm chính là bảo vệ lãnh thổ nhân loại trên địa cầu.
“Chư vị, Mộc Phàm mang theo một đám cự thú viễn cổ trở về, chúng ta đi nghênh đón.”
Rất nhanh, ánh mắt mọi người chuyển hướng về phía bên kia.
Trên màn hình là cảnh Mộc Phàm đang dẫn theo một đám cự thú vượt qua biển rộng, trở về đại lục phương đông bên này.
Mang về cho nhân loại một đám cự thú viễn cổ.
Chúng nó là cự thú, cự thú đáng sợ từ thời viễn cổ, ngủ say vô số năm, hiện tại bị sinh vật ngoại lai làm bừng tỉnh.
Có lẽ chúng nó rất nguy hiểm, rất táo bạo, nhưng lại là tử địch của sinh vật ngoại lai xâm lấn, là minh hữu cường đại của nhân loại.
Mộc Phàm nhìn trúng điểm này mới cứu chúng nó từ trong tay cường giả dị tộc, hơn nữa còn dẫn về đại lục phương đông.
Thịch thịch thịch...
“Ngao!”
“Rống...”
Quả nhiên, không bao lâu, từng con cự thú viễn cổ khổng lồ xuất hiện, cầm đầu là một cự thú biết bay giang cánh rộng vài trăm thước, tựa như một con dực long khổng lồ.
Một đường vỗ cánh bay tới, cuốn phong lôi chấn động lòng người.
Phía sau có từng con cự thú đáng sợ, có vượn đen khổng lồ, có cự thú tám đầu.
Còn có một ít cự thú trông như khủng long, đều là cự thú bản thổ địa cầu.
Trong những cự thú này, con yếu nhất cũng có thực lực siêu phàm nhập thánh, thể trạng khổng lồ, lực lượng hung mãnh, là một đám giúp đỡ rất tốt.
“Đã trở lại!”
“Mộc Phàm đã trở lại!”
Trên đường phố các khu, vô số nhân loại phương đông hưng phấn hoan hô, nhìn hình ảnh đang chiếu, Mộc Phàm mang theo mấy chục con cự thú viễn cổ về tới phương đông.
Giờ khắc này, tất cả mọi người phấn chấn không thôi.
Người phương tây luân hãm không làm bọn họ sợ hãi, khủng hoảng, ngược lại kích thích lòng bất khuất kiêu ngạo.
Oanh!
Mấy chục con cự thú về tới, nhưng Mộc Phàm có chút chần chờ, không biết nên an bài bọn chúng như thế nào?
“Rống...”
Lúc này, mấy chục con cự thú viễn cổ đột nhiên đồng thời gầm nhẹ, có vẻ bất an cùng xao động, từ khi tới gần lãnh thổ phương đông thì bọn chúng liền bất an.
Mộc Phàm cảm thấy kỳ quái, nhìn mấy cự thú bất an mà kinh ngạc không thôi.
"Yên tĩnh!”
Hắn hét to một tiếng, tất cả cự thú yên tĩnh lại.
Chỉ nghe Mộc Phàm lớn tiếng nói: “Đây là lãnh thổ phương đông, mọi người đều sẽ không có địch ý với các ngươi, ngược lại sẽ xem các ngươi là bằng hữu, đồng bọn.”
“Chúng ta phải chiến đấu với sinh vật ngoại lai, cùng nhau bảo vệ địa cầu.”
Lời hắn nói làm mấy chục cự thú yên lặng, một đám mở to hai mắt nhìn Mộc Phàm, trong ánh mắt lộ vẻ trí tuệ.
“Chúng ta tin tưởng ngươi.”
Đột nhiên, vượn to màu đen mở miệng nói một câu.
Mộc Phàm sửng sốt, bỗng nhiên cười, dùng thú ngữ nói: “Các ngươi yên tâm, địa cầu là nhà của chúng ta, bất kỳ kẻ ngoại lai xâm lấn nào cũng là địch nhân của chúng ta.”
“Các ngươi có thể lựa chọn một khu nhân loại, bảo hộ nơi đó, các ngươi chính là minh hữu chính thức của nhân loại chúng ta, cùng nhau thủ vệ địa cầu.”
“Rống!”
Vừa dứt lời, mấy chục cự thú đồng thời rít gào, âm thanh vang vọng mấy trăm dặm, giống như tuyên cáo chúng nó đã đến rồi.
Nhưng Mộc Phàm lại nhạy bén nhận ra, khi những con cự thú này bước vào phương đông liền bắt đầu cẩn thận dị thường, thu liễm hung thần chi khí.
Chúng nó trở nên rất ngoan ngoãn, khiến Mộc Phàm cảm thấy khó hiểu.
“Chẳng lẽ chúng nó đang sợ hãi thứ gì, kính sợ thứ gì?”
Mộc Phàm lập tức suy đoán.
Hình như những cự thú viễn cổ này có sự kính sợ thấm vào xương cốt đối với vùng đất phương đông này.
Chẳng lẽ chúng nó đang sợ hãi một thứ gì đó trên lãnh thổ phương đông?
“Kỳ quái, vì sao bên phương đông không có cự thú viễn cổ thức tỉnh, hay là bên này căn bản không có cự thú viễn cổ?”
Mộc Phàm mang theo rất nhiều nghi vấn, đứng trên không trung nhìn từng con cự thú đi hướng tới các khu của nhân loại, từng con lựa chọn ở gần một khu mà an giấc.
Tất cả mọi người đều biết cự thú được Mộc Phàm mang về để làm minh hữu của nhân loại, gia nhập phương đông, cùng chống cự giống loài ngoại lai.
Đây là sự trợ giúp rất lớn.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy đám cự thú này đều đang sợ hãi, vừa bước vào phương đông liền trở nên bất an, hiện tại như một bé ngoan.
Thậm chí có cự thú sợ đạp vỡ mặt đất, bước đi thật cẩn thận, trông rất buồn cười.
Một màn này đúng lúc bị các đại lão chín khu nhìn thấy, một đám nhìn nhau, khó hiểu vì hành động của mấy cự thú này.
Chẳng lẽ chúng nó sợ Mộc Phàm, hay là bị Mộc Phàm hăm doạ.
“Tiêu lão, các ngươi tới rồi.”
Nhìn hơn mười cường giả bay đến, Mộc Phàm khẽ gật đầu chào hỏi.
“Tình huống rất loạn, chúng ta trở về rồi nói.”
Sắc mặt Tiêu lão nghiêm trọng.
“Được!”
Mộc Phàm gật gật đầu, không nhiều lời, đi theo các đại lão cùng nhau về Khu thứ nhất.
Hiện tại phương tây đã loạn lạc, vô số chủng tộc, sinh vật ngoại lai, còn có thiên sứ, thế lực chư thần buông xuống, tình huống không xong.
Nhân loại có thể vượt qua nguy cơ trước mắt hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận