Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 629: Lịch sử đen

---
“Kí chủ đừng sợ, đánh đi.”
Hệ thống bình tĩnh trả lời.
Nó nói tiếp: “Giết hết tất cả là ngươi vô địch, sợ gì, đụng đâu giết đó đi.”
Nghe hệ thống trả lời, Mộc Phàm chẳng những không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ngược lại còn lạnh lòng.
Hệ thống ngươi muốn hố chết ta?
Trước mắt thì đang có tám vị Chúa Tể, vừa mới giao thủ thăm dò một phen, và Mộc Phàm xác nhận là không thể giết được bọn họ.
Chúa Tể đã áp đảo Đạo Chủ, thậm chí đi đến cực hạn Đại Đạo chi lộ, hoàn toàn sánh vai đại đạo, Chúa Tể là tồn tại ngang hàng đại đạo.
Đại đạo bất tử, bọn họ có thể chết?
“Giết!”
Mộc Phàm đột nhiên quát lớn, toàn thân toát ra một vầng sáng mạnh, một ngàn ngụy đại đạo chi lực lặng yên hội tụ trong thể nội, nháy mắt đánh lên thân thể Chúa Tể Sát Lục.
Chỉ nghe “đông” một tiếng, Chúa Tể Sát Lục không kịp phản ứng, bị oanh bạo ra, hóa thành vô số mảnh vụn bay vương vãi.
Cường thế nhất kích đánh nổ một Chúa Tể.
Nhưng rất nhanh sau đó, Chúa Tể Sát Lục khôi phục lại, hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí một hạt bụi cũng không dính, khí tức như cũ cường đại, chí cao vô thượng, bất hủ bất diệt.
“Thế mà đánh nát ta một lần?” Sắc mặt Chúa Tể Sát Lục rất khó nhìn.
Ngươi không chơi theo luật, bất ngờ đánh lén nó, nổ nó banh xác.
Mặc dù nó không chết, nhưng chuyện này ảnh hưởng tới mặt mũi người bị đánh lén thành công ha.
“Giết giết giết!”
Trong cơn giận dữ, Chúa Tể Sát Lục bạo phát
“Thời gian!”
“Không gian!”
“Nhân quả!”
...
Đại đạo chi lực liên miên vọt tới, trong nháy mắt bao phủ Mộc Phàm.
Cuồn cuộn sông dài, tầng tầng không gian, nhân quả tuần hoàn, pháp tắc đại đạo không ngừng đánh vào thân thể Mộc Phàm, tạo thành những vết thương nghiêm trọng.
Răng rắc một tiếng, thân thể hắn nứt ra.
Thế mà bị đánh đến nứt ra, Mộc Phàm kinh hãi, thân hắn có lấy một ngàn ngụy đại đạo, thế mà còn bị đánh rách.
Huống chi hắn có cả Lực chi đại đạo, có thể cảm nhận những chúa tể này khủng bố đến mức.
Bành bành bành.
Đại chiến quá đột ngột, tám vị Chúa Tể trong cơn giận dữ đánh cho Mộc Phàm liên tục lùi về phía sau, thân thể một lần lại một lần nứt ra, nhưng lại không thể đánh nát thân thể hắn.
Cỗ thân thể này quá cường đại, ngưng tụ một ngàn ngụy đại đạo, cứ việc cho các chúa tể bộc phát cực hạn, Mộc Phàm vẫn có thể chịu đựng công kích của bọn nó.
Mấy tỷ chiêu thức công kích hắn, thân thể hắn vẫn kiên trì chống chịu.
“Vận mệnh hư vô, đột phá thời gian cuối cùng.”
Đột nhiên, Mộc Phàm quát lạnh một tiếng, thân thể hóa thành hư vô, bước ra một cước đạp lên Thời Gian Trường Hà, đạp nát thời gian đi ngược dòng nước.
Sông dài cuồn cuộn bao phủ cơ thể hắn, Mộc Phàm bước từng bước một bước đến thượng nguồn sông dài, đối mặt vị Chúa Tể Thời Gian chí cao vô thượng kia.
“Thời gian đối với ta không có ý nghĩa.”
Mộc Phàm hừ lạnh nói, chân dẫm sông dài, toàn thân hắn còn quấn lấy hai con sông, một con sông là Thời Gian, cái còn lại là Vận Mệnh.
Hai con sông vờn quanh, ngăn cản hết thảy công kích, cường thế sát nhập vào thượng nguồn Thời Gian Trường Hà, tích súc lực lượng.
Ầm ầm!
Sông dài cuồn cuộn sóng, sóng lớn sôi trào cuốn ngược mà đi.
Nhìn Mộc Phàm cường thế đánh tới, Chúa Tể Thời Gian vẫn giữ vẻ mặt nghênh ngang, đôi mắt hắn ngập trong pháp tắc Thời Gian.
Phanh phanh!
Cả hai giao thủ nơi thượng nguồn con sông, trong khoảnh khắc đã vượt qua mấy trăm triệu chiêu, hai cỗ pháp tắc Thời Gian va chạm vào nhau, hiển nhiên là Mộc Phàm kém một bậc.
Dù sao hắn chỉ là ngụy đại đạo, người ta đã sánh vai đại đạo, đi đến cực hạn.
“Từ khi ta đăng đỉnh, chưa hề có người có thể chấp chưởng thời gian, ngươi là người đầu tiên đấy.”
“Ta bắt đầu thấy thích ngươi rồi.”
Chúa Tể Thời Gian dùng ánh mắt tán thưởng nhìn lấy Mộc Phàm.
Sau vô số kỷ nguyên, chưa từng có người thứ hai có thể chấp chưởng thời gian, không nói tới trình độ có thể ngưng luyện thành ngụy đại đạo.
Tựa như Lực chi đại đạo, chỉ có Bàn Chủ chí thượng duy nhất, chưa bao giờ có kẻ thứ hai có thể chấp chưởng Lực chi đại đạo, bởi vậy Bàn Chủ cũng là tồn tại duy nhất.
Thời Gian đại đạo cũng giống như thế.
Lúc này, Mộc Phàm lại có thể ngưng luyện Thời Gian đại đạo, ngưng tụ ngụy đại đạo, có thể không khiến người ta chấn kinh sao?
Huống chi trên người hắn còn có Vận Mệnh đại đạo, còn có Lực chi đại đạo, quả thực là thứ quái thai, còn đi đến cực hạn đại đạo, thành tựu Chúa Tể.
Bọn họ rất rõ ràng, muốn bước chân vào đại đạo có chủ rất khó, không có chúa tể khác cho phép, là không thể nào ngưng tụ ra đại đạo hoàn chỉnh.
Vậy Mộc Phàm làm được bằng cách nào?
“Ta rất ngạc nhiên, không có ta cho phép, ngươi sao có thể ngưng tụ ra ngụy đại đạo?”
Chúa Tể Thời Gian hiếu kỳ đánh giá Mộc Phàm.
Hai người đứng ở cuối Thời Gian Trường Hà, nhìn chăm chú vào đối phương, vừa mới giao thủ một phen, hiển nhiên cả hai người đều không chiếm được tiện nghi của nhau.
Mộc Phàm đánh không chết đối phương, mà Chúa Tể Thời Gian cũng không làm gì được Mộc Phàm, quả thực chẳng khác gì hai kẻ dùng phục sinh vô hạn và thân thể bất tử đánh nhau cả..
Hắn có chút phiền, nhìn ra phía ngoài sông dài, nơi bảy vị Chúa Tể còn lại đang đứng, Chúa Tể Nhân Quả là vị Chúa Tể gần Chúa Tể Thời Gian nhất trong bảy vị còn lại.
“Thời Gian Tôn Giả, cho gọi Vận Mệnh Tôn Giả và Bàn Chủ tới đi, thằng này điên rồi, chỉ có trấn áp phong ấn hắn vĩnh cửu mới khả thi.”
Chúa Tể Nhân Quả mở miệng đề nghị.
Chúa Tể Thời Gian nghe xong yên lặng nhìn lấy Mộc Phàm, trong ánh mắt hắn có vô số pháp tắc Thời Gian lưu động, giống như những dòng sông dài đang chảy.
Hắn trầm tư một lát, mở miệng nói: “Ngươi quyết định muốn tiếp tục phá hư đại kế của chúng ta sao?”
“Nếu là như vậy, vậy chỉ có thể mời các Chúa Tể còn lại, hợp lực trấn áp ngươi lại.”
Nói đến đây, hắn chuyển sang cảnh cáo: “Ngươi rất mạnh, nhưng vừa trong nháy mắt giao thủ kia, ta tất nhiên đã biết được chuyện ngươi không phải là bất tử.”
“Bàn Chủ có thể chém chết ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Mộc Phàm âm thầm cảnh giác.
Bàn Chủ, cũng là vị tồn tại chí thượng chấp chưởng Lực chi đại đạo kia, ức vạn vũ trụ Bàn Cổ là hóa thân của hắn, vô địch, vô thượng, chí cao, duy nhất.
Ngươi chỉ cần nghĩ như thế này, trong ức vạn vũ trụ Bàn Cổ, bất kỳ thứ gì được đản sinh ra, đều là một bộ phận của hắn, một khi thoát ly vũ trụ liền sẽ trở lại thân thể Bàn Chủ.
Vậy thì Bàn Chủ còn mạnh bao nhiêu?
Mộc Phàm không chắc, đại đạo hắn còn có thể đánh vỡ, Mộc Phàm cũng chỉ mới có một ngàn ngụy đại đạo, không đủ cho người ta chặt một búa nữa nha.
“Hệ thống, Bàn Chủ mạnh bao nhiêu?”
Hắn yên lặng hỏi thăm hệ thống.
Hệ thống đáp lại: “Kí chủ, Bàn Chủ sớm đã có thể tuỳ tiện đánh vỡ chung cực cổ lộ tiến vào vũ trụ chung cực, chỉ là hắn không muốn.”
“Đến mức mạnh cỡ nào, trước cho ngươi một câu, coi như hắn vào vũ trụ chung cực, hắn cũng sẽ là tồn tại có tên tuổi.”
Cách hệ thống nói chuyện khiến Mộc Phàm cảm thấy thật dễ hiểu.
Mẹ nó, Bàn Chủ, vị Chúa Tể Lực chi đại đạo này lợi hại như vậy?
“Được rồi, không đánh.”
Mộc Phàm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hóa giải đại đạo chi lực của bản thân.
Nhìn thấy hành động của hắn, đám Chúa Tể nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao cái thứ yêu nghiệt dạng này xuất hiện, đối với bọn nó là một loại khích lệ và hỗ trợ to lớn, tự nhiên bọn họ hi vọng Mộc Phàm sẽ theo phe chúng.
Tất cả mọi người là vì chinh chiến chung cực cổ lộ, trong đó có cường địch, nếu không thể liên hợp lại thì chúng cũng không muốn giữ lấy một quả bom hẹn giờ.
Còn tốt, Mộc Phàm cuối cùng không có tiếp tục đánh.
Bởi vì tiếp tục đánh không có ý nghĩa, càng không có chỗ tốt, cấp bậc Chúa Tể là giết không chết.
Những chúa tể này quá khó giết, Mộc Phàm tin tưởng sau khi ngưng tụ ba ngàn ngụy đại đạo hoàn chỉnh, nhất định có thể có cơ hội chém chết bọn họ.
Còn bây giờ hả, tất nhiên không có có năng lực như thế, còn kém xa lắm.
“Ta có thể không giết tiếp, nhưng ta cần căn nguyên Đại Đạo, các ngươi có thể bổ khuyết tổn thất của ta?”
Mộc Phàm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói ra.
Nghe hắn nói xong, tám vị Chúa Tể liếc nhau, khẽ vuốt cằm.
“Căn nguyên Đại Đạo đối với chúng ta đã vô dụng, ngươi cần, chúng ta tự nhiên sẽ cho ngươi, cũng coi là giúp ngươi đi được càng xa.”
Chúa Tể Nhân Quả đi lên trước, mở miệng nói ra.
Hắn đứng trong tầng tầng sương mù nhân quả, mông lung huyền ảo, vô số chuỗi nhân quả xen lẫn dây dưa, dường như đây chính là ngọn nguồn của vô số nhân quả trong vũ trụ.
“Có điều, ngươi muốn có được căn nguyên Đại Đạo, nhất định phải gặp qua Bàn Chủ, đạt được tán thành của hắn mới được, nếu không chúng ta không thể tin tưởng ngươi.”
Chỉ thấy Chúa Tể Thời Gian mở miệng.
Hắn nhắc nhở: “Trong chúng ta, Bàn Chủ vi tôn, hễ ai truy cầu chung cực cổ lộ siêu việt đại đạo, cần Bàn Chủ tán thành mới có thể bước tiếp.”
Lời này rất rõ ràng, ý là hiện tại còn chưa tin Mộc Phàm, nhất định phải được vị Bàn Chủ chí thượng duy nhất kia tán thành.
Nếu không, ngươi không có khả năng đứng chung hàng ngũ với chúng ta.
“Được, khi nào dẫn ta đi gặp Bàn Chủ?” Mộc Phàm cũng muốn gặp một lần, lập tức mở miệng hỏi.
Ai mà biết Chúa Tể Thời Gian lại nói: “Không vội, chờ chung cực cổ lộ mở ra, chúng ta tự nhiên sẽ dẫn ngươi đi gặp Bàn tôn.”
“Nói cách khác, Bàn Chủ tại chung cực cổ lộ, ra không được?” Mộc Phàm hai mắt nhíu lại, có chút nổi nóng nhìn đối phương.
Bốn phía, tám vị Chúa Tể mỉm cười, nhưng không ai nói tiếp.
Duy có Chúa Tể Nhân Quả mở miệng giải thích: “Ngươi có phải hay không cho là Bàn Chủ hãm sâu chung cực cổ lộ thì không ra được?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Mộc Phàm hỏi ngược một câu.
Chúa Tể Thời Gian lạnh nhạt nói một câu: “Chúng ta ngày xưa bị Bàn Chủ một người một búa đuổi theo chặt, đại đạo còn ngăn không được, ngươi cho rằng có cái gì có thể ngăn cản hắn?”
“Hắn vì sao đuổi theo các ngươi chặt, lại vì sao không giết chết các ngươi?”
Mộc Phàm nghe xong thì tò mò.
Câu hỏi này khiến tám vị Chúa Tể đồng loạt trầm mặc, lộ ra nét xấu hổ.
Không ngờ Chúa Tể Nhân Quả lại giải thích: “Không đề cập tới cái này, năm đó chúng ta tin lời đại đạo lừa, mới hợp lực muốn muốn tiêu diệt Bàn tôn, kết quả bị đuổi theo chặt suốt mấy cái kỷ nguyên.”
“Sau cùng, Chân Linh ba ngàn đại đạo bị Bàn Chủ chém vỡ từng cái một, mới có cục diện hôm nay.”
Nói lên việc này, bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít, có chút xấu hổ.
Mộc Phàm nghe xong triệt để minh bạch.
Những chúa tể này bị Chân Linh ba ngàn đại đạo lừa đi vây giết Bàn Chủ.
Kết quả để lại một lịch sử đen khiến đại bộ phận Chúa Tể không muốn nhắc tới, quá mất mặt, tất cả Chúa Tể lại bị một Bàn Chủ đánh cho không hề có lực hoàn thủ.
Sau cùng Chân Linh ba ngàn bị Bàn Chủ một búa chém nát, từ đó về sau, tất cả Chúa Tể lấy Bàn Chủ vi tôn, chí thượng chí cao.
“Được rồi, các ngươi không cho ta, ta lại cần căn nguyên Đại Đạo, vậy ta không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp phá vỡ Không Gian Đại Đạo, vào đó cướp.”
Mộc Phàm bình tĩnh nói.
“Ngươi còn muốn tiếp tục giết?”
Nhân Quả có vẻ nổi giận.
Mộc Phàm lắc đầu: “Giết Đạo Chủ quá chậm, còn không bằng trực tiếp đoạt đại đạo.”
“...”
Đám Chúa Tể nghe xong nhất thời hai mặt nhìn nhau, thằng oắt này quá cuồng, còn muốn cướp của đại đạo?
Bên trong Không Gian Đại Đạo quả thật có căn nguyên ba ngàn Đại Đạo, nhưng ngươi có thể cướp của ba ngàn đại đạo à, đừng nói giỡn.
“Hệ thống, lần này cần tốn bao nhiêu?”
Mộc Phàm âm thầm liên lạc với hệ thống, tay hắn muốn xé mở Không Gian Đại Đạo, đáng tiếc, tầng tầng điệt điệt pháp tắc Đại Đạo xen lẫn thành vách ngăn, không cách nào tiến vào.
Nhưng Mộc Phàm muốn.
Hắn nhắm tới căn nguyên ba ngàn Đại Đạo đã rất lâu, trước đó đoạt một đợt, hiện tại tự nhiên muốn chơi lớn hơn lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận