Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 542: Trái tim Bàn Cổ

Một nam một nữ yên lặng đối diện.
Mộc Phàm nhìn chăm chú vào nữ nhân trước mắt, đã từng là một trong tứ phương đại đế của Cổ Thiên Đình, Hậu Thổ.
Hiện tại là Luân hồi chi chủ trong cấm địa Luân hồi.
“Thiên Đế!”
Đối diện một lúc lâu, rốt cuộc Hậu Thổ cũng hành lễ, phá vỡ sự yên lặng.
Nhìn Hậu Thổ, Mộc Phàm gật đầu, trong lòng thầm than, nàng đã không còn là Hậu Thổ trước kia.
Mộc Phàm sắp xếp lại cảm xúc, mở miệng nói: “Lần này trẫm tới, một là để thăm ngươi, hai là hỏi ngươi xem có đồ vật mà Bàn Cổ lưu lại hay không.”
Hậu Thổ nghe xong sửng sốt, cúi đầu yên lặng.
Mộc Phàm cũng không thúc giục, chỉ là lẳng lặng đi tới cấm địa phía trước.
Trước mắt hắn chính là Luân hồi chi luân thật to, ù ù xoay tròn, cắn nuốt linh hồn của vô số sinh linh trong vũ trụ, đưa tất cả chuyển thế.
Chuyển thế chính là trải qua Luân hồi chi luân ma diệt, hóa thành căn nguyên, rồi lại ra đời trong vũ trụ, đây là vũ trụ luân hồi.
Chúng sinh đều phải luân hồi, trừ khi ngươi nhảy ra khỏi lục đạo, không vào luân hồi, nếu không thì không tránh khỏi sự trói buộc của luân hồi.
Hắn yên lặng nhìn lục đạo luân hồi, như ngộ ra gì đó, trong mắt xuất hiện vô số quy tắc, một loại quy tắc hoàn toàn mới.
Luân hồi pháp tắc!
Keng keng...
Trên người hắn bỗng nhiên có từng sợi nhỏ vây quanh, đúng là Luân hồi pháp tắc, một loại pháp tắc Đại đạo, không phải là quy tắc Thiên Đạo.
Luân hồi không thuộc Thiên Đạo quản hạt, thuộc về pháp tắc Đại đạo trong vũ trụ.
Trách không được Thiên Đạo tới đây cũng không thể làm gì.
Không biết qua bao lâu, trên linh hồn Mộc Phàm bỗng xuất hiện vô số xiềng xích, một loại hơi thở hoàn toàn mới tràn ra.
Mộc Phàm đã lĩnh ngộ được huyền ảo của Luân hồi pháp tắc, hiểu thấu đáo bí mật chung cực của lục đạo luân hồi.
“Luân hồi, thì ra là thế.”
Mộc Phàm lẩm bẩm.
Thiên Đạo trói buộc chúng sinh nhưng cũng bảo hộ chúng sinh.
Chỉ cần đột phá trói buộc của Thiên Đạo, đạt được Đại đạo chân ý là có thể bước vào cấp độ lĩnh ngộ Đại đạo.
Bàn Cổ là Đại đạo sinh linh, vừa sinh ra đã cao hơn Thiên Đạo, cho nên hắn không thuộc về Thiên Đạo.
“Thì ra đây là Đại đạo, lĩnh ngộ ngưng tụ pháp tắc Đại đạo mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Đạo cùng luân hồi.”
Mộc Phàm từ từ tỉnh lại, không biết Hậu Thổ đã đứng phía sau từ lúc nào.
Nàng dùng ánh mắt kinh dị nhìn Mộc Phàm, Thiên Đế chỉ dùng một thời gian ngắn mà đã hiểu thấu đáo lục đạo luân hồi, thật không thể tin được.
“Thiên Đế, đây là trái tim do Phụ thần lưu lại.”
Lúc này, Hậu Thổ lấy ra một trái tim, Mộc Phàm thấy mà giật mình, thật sự có đồ vật mà Bàn Cổ để lại, còn là một trái tim.
Ánh mắt kinh ngạc quan sát trái tim và Hậu Thổ, cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Bàn Cổ thật sự lấy thân hóa vạn vật?
Trái tim này đã khô quắt, không còn một chút sự sống, nhưng bên trong vẫn còn còn sót lại một chút tinh huyết của Bàn Cổ.
Nhận lấy trái tim Bàn Cổ, Mộc Phàm cảm nhận được một hơi thở nặng nề, hùng vĩ ập vào mặt, linh hồn hơi run lên.
Như cảm nhận được hơi thở Đại đạo, hắn mở to mắt, lộ vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
“Các ngươi lấy trái tim này từ đâu?” Mộc Phàm hỏi một câu.
Sắc mặt Hậu Thổ phức tạp, nhẹ nhàng nói: “Khi xưa, sau khi Thiên Đế biến mất, ta thoát ly Thiên Đình, trở về trong tộc, đúng lúc huynh trưởng có được trái tim này.”
“Thông qua trái tim này, chúng ta đạt được tinh huyết của Phụ thần Bàn Cổ, từ đó diễn biến thành một loại hình thái khác, chúng ta tự xưng là Vu.”
Nói đến đây, Hậu Thổ dừng một chút mới tiếp tục nói: "Nhờ trái tim của Phụ thần Bàn Cổ này chúng ta mới khai sáng thời đại Vu tộc, truyền bá sự tồn tại của Phụ thần.”
“Nhưng sau đó, bởi vì dã tâm của các huynh trưởng quá lớn, muốn làm chúa tể vũ trụ, trở thành bá chủ thiên địa, đã mở ra một trận chiến tranh diệt thế.”
“Cuối cùng thảm bại.”
“Nhìn sinh linh đồ thán, ta không đành lòng, vì đền bù sai lầm mà nguyện hóa thân lục đạo luân hồi, bù đắp Thiên Đạo.”
“Cũng bởi vì chúng ta đã sử dụng quá nhiều, dẫn tới trái tim của Phụ thần khô cạn, khó chống đỡ tương lai Vu tộc, nên tộc ta từng bước hướng tới diệt vong.”
“Hiện giờ, Vu tộc đã không còn tồn tại, dù còn cũng là huyết mạch không thuần, trộn lẫn với huyết mạch các tộc khác.”
“Vu thật sự đã diệt vong.”
Hậu Thổ nói tới đây, ánh mắt ảm đạm, có lẽ bọn họ đã chọn sai đường, tranh bá vũ trụ chính là kết cục này.
Dù Đế Tuấn, Thái Nhất hay Long tộc, Phượng tộc, Kỳ lân tộc, Vu tộc, Yêu tộc đều thảm bại.
Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Đế cường đại vô địch, sáng lập Cổ Thiên Đình nhưng vẫn không thực hiện thống nhất vũ trụ.
Những kẻ khác không có khả năng làm được chuyện này, dù Đạo Tổ hợp đạo cũng không thể trợ giúp Ngọc Đế làm được.
Bởi vì Thiên Đạo chí công, Hồng Quân hợp đạo nên có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình, thậm chí dần dần bị Thiên Đạo đồng hóa.
Hợp đạo nhìn thì tốt đẹp nhưng thật ra là sự bi ai.
Mộc Phàm im lặng, đám Hậu Thổ vốn dĩ không phải hậu duệ Bàn Cổ, chỉ là vô tình có được đến trái tim Bàn Cổ, đạt được một ít lượng lượng còn sót lại.
Sau đó mới tự xưng là hậu duệ Bàn Cổ, Bàn Cổ căn bản không chết đi, không lấy thân hóa vạn vật.
Bàn Cổ là sinh linh đầu tiên, hắn bổ ra hỗn độn, thoát khỏi vũ trụ, đã sớm biến mất.
“Hệ thống, nếu Bàn Cổ đã sớm thoát khỏi vũ trụ, vì sao còn lưu lại trái tim này?”
Mộc Phàm cảm thấy khó hiểu nên dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Ký chủ, ngươi suy nghĩ chút đi, không phải ngươi lột bỏ cơ thể cũ sao, chẳng lẽ Bàn Cổ không thể lột bỏ thân thể cũ, lấy hình thái cường đại hơn đột phá trói buộc của vũ trụ để rời đi?”
“....” Lời giải thích này khiến hắn không còn lời gì để nói.
Bàn Cổ cũng sẽ già đi sao, tất nhiên rồi, vũ trụ đều sẽ già đi huống chi là sinh linh?
“Trái tim này có thể giúp Hỗn độn thanh liên khôi phục sao?”
Giờ phút này, tim Mộc Phàm đập nhanh hơn, trái tim Bàn Cổ có thể khôi phục Hỗn độn thanh liên tới mức hoàn mỹ nhất hay không?
“Trăm phần trăm khôi phục, trái tim còn một ít tinh huyết Bàn Cổ, còn ẩn chứa dấu vết căn nguyên đại đạo của Bàn Cổ, chỉ cần ký chủ nạp hết trái tim Bàn Cổ, có thể khôi phục Hỗn độn thanh liên.”
Hệ thống gải thích rõ ràng.
Ổn rồi, Mộc Phàm vui mừng.
“Hậu Thổ, trái tim này trẫm cầm đi, ngươi không có ý kiến chứ?” Mộc Phàm nhìn Hậu Thổ, mở miệng hỏi.
Hậu Thổ lắc đầu: “Vu đã trở thành quá khứ, Thiên Đế cần thì cứ lấy đi, nó vốn không thuộc về chúng ta.”
“Vậy trẫm cáo từ trước.”
Mộc Phàm gật đầu, cáo biệt Hậu Thổ, nhanh chóng rời khỏi cấm địa.
Hắn mang theo Thường Nga cùng Hình Thiên đang chờ bên ngoài rời đi, chớp mắt đã biến mất.
Chỉ còn lại mình Hậu Thổ đứng trong cấm địa lục đạo, yên lặng xuất thần, nàng không cách nào rời khỏi nơi này.
Đây là cái giá phải trả khi hóa thân luân hồi, chỉ có thể vĩnh viễn ở chỗ này cho đến khi lục đạo luân hồi chậm rãi khô kiệt, tiêu vong.
“Thiên Đế... Ai...” Hậu Thổ lẩm bẩm nói một câu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Nàng xoay người nhoáng lên, biến mất.
Cấm địa khôi phục sự âm u, lạnh lẽo, yên tĩnh.
Mộc Phàm di chuyển trong Cửu U địa ngục mênh mông.
Đáng tiếc không cảm ứng được hơi thở của Ma đế hay Tố Nữ.
Hắn không dò hỏi Hậu Thổ chuyện Ma đế chết như thế nào, Tố Nữ có ngã xuống hay không bởi vì không cần.
“Đi thôi!”
Cuối cùng, Mộc Phàm rời khỏi mặt sau của vũ trụ.
Vừa trở về, hắn đã gấp không chờ nổi mà tiến vào thế giới của mình, đứng trong hư không hỗn độn, lấy trái tim Bàn Cổ và Hỗn độn thanh liên ra.
“Hệ thống, nạp Bàn Cổ chi tâm, bắt đầu chữa trị Hỗn độn thanh liên.”
Giờ phút này, Mộc Phàm trở nên nghiêm túc, chỉ cần khôi phục Hỗn độn thanh liên về ban đầu, mình có thể trở thành Đại đạo sinh linh như Bàn Cổ.
Trở thành tồn tại đứng đầu vũ trụ, thoát khỏi sự trói buộc của vũ trụ.
Ong!
Vừa dứt lời, trái tim Bàn Cổ run nhẹ, dần dần biến mất.
Trong khoảnh khắc, Hỗn độn thanh liên rung động kịch liệt, sức mạnh to lớn của hệ thống lại dũng mãnh tràn vào.
Lúc này, dưới tác dụng của lực lượng từ hệ thống, dấu vết đại đạo thuộc về Bàn Cổ dung nhập vào Hỗn độn thanh liên, dần dần nghịch chuyển, bù lại căn nguyên đại đạo đã mất.
Thời gian trôi qua từng chút một, hơi thở Hỗn độn thanh liên càng lúc càng mãnh liệt, từng đường hoa văn đại đạo đan xen lan tràn, phủ kín bề thanh liên.
Mộc Phàm cảm giác được hạch tâm Hỗn độn thanh liên đang khôi phục, rốt cuộc bắt đầu mọc ra tầng cánh hoa cuối cùng.
Keng keng keng...
Từng tiếng leng keng truyền đến, như có như không, như Đại đạo chi âm ẩn chứa huyền diệu vô tận.
Một hơi thở thê lương, cổ xưa tràn ngập, Hỗn độn thanh liên phun trào sương mù hỗn độn.
Hơi thở thuộc về căn nguyên đại đạo rốt cuộc xuất hiện.
Ong!
Thế giới của Mộc Phàm muốn hỏng mất nhưng được lực lượng của hệ thống củng cố.
Rốt cuộc Hỗn độn thanh liên hoàn thành khôi phục tầng thứ tám mươi mốt, trong khoảnh khắc hoàn thành, toàn bộ thế giới chấn động kịch liệt, nứt ra.
May mà dưới sức mạnh to lớn của hệ thống, hơi thở của Hỗn độn thanh liên dần dần thu liễm, trở nên giống một đóa sen bình thường.
Hỗn độn thanh liên hoàn toàn khôi phục tám mươi mốt tầng, tản ra đại đạo thần vận.
“Thành công rồi sao?”
Mộc Phàm mừng rỡ, hai mắt sáng quắc, rốt cuộc đã thành công.
“Hệ thống, kế tiếp nên dựng dục bản thân như thế nào?”
Hắn đã gấp không chờ nổi.
Chỉ nghe hệ thống giải thíchi: “Ký chủ tự dựng dục, cần trải qua mấy trăm triệu năm như Bàn Cổ, thậm chí cần thời gian càng dài hơn có thể hoàn thành quá trình dựng dục.”
“....” Mộc Phàm muốn câm nín, mắng to: “Có rắm mau thả, có phải muốn nạp tiền hay không, ngươi muốn tiền thì cứ nói thẳng.”
“Không sai, ký chủ chỉ cần nạp tiền là có thể rút ngắn thời gian.” Hệ thống trả lời rất dứt khoát.
Sắc mặt Mộc Phàm trở nên u ám, hỏi: “Nói đi, cần nạp bao nhiêu?”
“Chỉ cần hai mươi ngàn tỷ, dịch vụ dựng dục Bàn Cổ siêu xa hoa, có thể hoàn thành trong một ngày.”
Nghe hệ thống nói xong, Mộc Phàm muốn hộc máu, hệ thống chó, thật biết hố tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận