Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 407: Kinh hỉ không?

----
Quảng hàn cung lạnh lẽo, không một bóng ma.
Thật ra trong toàn bộ khu vực Thiên Đình, trừ Côn Luân tiên cảnh còn có một ít sinh vật, thiên lao giam giữ một đám yêu ma.
Các khu vực còn lại hoàn toàn trống không.
Quảng hàn cung cũng không ngoại lệ, còn vị Thường Nga tiên tử trong truyền thuyết kia thì quỷ mới biết nàng còn sống hay không.
Chúng tiên Thiên Đình đều biến mất, sao mà thấy được Thường Nga tiên tử chứ.
Nhưng Mộc Phàm đã dạo qua một vòng, chỉ có một gốc Nguyệt quế, không hề thấy bóng dáng thỏ ngọc Mộng Li đâu.
Mộng Li mất tích.
“Mẹ nó, nàng đi đâu đây?”
Mộc Phàm đứng trước Quảng hàn cung, nhìn Tiên giới mênh mông, trong lòng có chút bất mãn, nói là tới Quảng hàn cung nhìn chút, thế mà giờ mất tăm.
Hắn xác định Mộng Li đã tới nơi này vì vẫn còn sót lại một chút hơi thở của nàng, nhưng không thấy bóng dáng, chẳng lẽ đã rời khỏi nơi này?
Mộc Phàm mở bản đồ hệ thống ra, bắt đầu tìm kiếm, đáng tiếc vẫn là không thể tìm được Mộng Li, trên bản đồ cũng không có tung tích.
Mộc Phàm cảm thấy không ổn, Mộng Li vô duyên vô cớ mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao không thấy nàng, nàng đi đâu, chẳng lẽ đã gặp chuyện.
Hay là Mộng Li đã rời khỏi Tiên giới này trước rồi?
“Ký chủ, nơi này còn sót lại một chút dấu vết dao động thời không, trước đó có lực lượng mở ra khe hở thời không.”
Lúc này, trong đầu truyền đến tiếng hệ thống nhắc nhở, làm Mộc Phàm trở nên nghiêm nghị.
“Dao động thời không sao?” Mộc Phàm kinh ngạc, lập tức cẩn thận cảm ứng.
Vừa cảm ứng, quả nhiên hắn cũng nhận ra một chút dao động khác lạ còn sót lại, hiển nhiên là trước đó có lực lượng mở ra khe hở thời không ở nơi này.
Là ai mở khe hở thời không, có phải có phải Mộng Li đã bị kẻ nào mang đi rồi không?
Hay chính bản thân nàng đã mở ra khe hở thời không, sau đó chui vào rồi biến mất, xuyên qua thời không?
“Thật nhiều chuyện, thật đúng là không khiến người khác bớt lo lắng a.” Mộc Phàm vỗ trán, có chút buồn bực.
Đến nơi thì đã không thấy bóng dáng, thật là một con thỏ khiến người ta lo lắng, cũng không chào hỏi một tiếng rồi đi.
“Sớm biết đã không để mình nàng tới đây, quả nhiên không có chuyện tốt.”
Mộc Phàm có chút ảo não, hối hận cũng vô dụng.
Hiện tại làm sao đây, tìm không thấy, sống không thấy thỏ, chết không thấy xác.
Hắn lại cẩn thận kiểm tra Quảng hàn cung lần nữa, trống rỗng, không có gì cả, nhưng phát hiện một ít dấu vết sót lại.
Ở dưới gốc cây Nguyệt quế có một ít tro bụi kỳ quái.
“Đây là tài liệu cho trận pháp nào đó?”
Mộc Phàm kinh ngạc kiểm tra đống tro bụi, hiển nhiên là tài liệu làm trận tâm, lấy cây Nguyệt quế vận chuyển trận tâm, chỉ có thể khởi động một lần.
“Nghịch loạn âm dương, trận pháp thời không sao?”
Xem xét một hồi, Mộc Phàm kinh ngạc phát hiện phía trước Quảng hàn cung từng bố trí một trận pháp siêu cấp, là loại trận pháp đặc thù.
Đó là trận pháp nghịch loạn âm dương, sáng lập thời không.
“Chẳng lẽ, Mộng Li khởi động trận pháp, từ đó xuyên qua thời không?”
Mộc Phàm có chút kinh ngạc, cảm giác mình đã đoán được chân tướng, có lẽ đúng là như vậy.
Nếu không thì phải giải thích mấy thứ này thế nào, có khả năng là Mộng Li đi vào Quảng hàn cung đã khôi phục ký ức nào đó rồi trực tiếp khởi động trận pháp xuyên qua thời không.
“Hệ thống, nàng thật sự xuyên qua thời không sao?” Mộc Phàm có chút khó tin.
Nhưng hệ thống lại trả lời: “Dấu vết lưu lại đã lâu, không thể dò xét được tình huống cụ thể.”
“Nàng muốn làm gì, chẳng lẽ xuyên qua thời không để trở lại thời thượng cổ, gặp vị chủ nhân kia của nàng, Thường Nga tiên tử?”
Đầu Mộc Phàm đầy dấu chấm hỏi, con thỏ này thật sự khiến người ta không dám tin tưởng, thế mà có năng lực này.
Nhìn một hồi, Mộc Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, đi thì đi, chỉ cần không bị người ta chộp tới giết hầm canh hay nướng là tốt rồi.
“Thôi, chung quy chỉ là người đường người.”
Nghĩ vậy, Mộc Phàm cũng bình thường trở lại, quyết định không tìm kiếm nữa.
Nếu nàng không rên một tiếng mà đi thì cũng không cần phải lo lắng tìm kiếm, chỉ cần xác định nàng không trở thành bữa tối của kẻ khác là đủ rồi.
“Tiểu Ách, chúng ta đi tầm bảo thôi.”
Vứt bỏ tạp niệm, Mộc Phàm bắt đầu một lòng muốn tầm bảo trong Thiên Đình.
Tiên giới to như vậy, nơi nhiều bảo vật nhất tất nhiên là bảo khố của Thiên Đế, chắc chắn rực rỡ muôn màu, vô số đồ quý.
Mộc Phàm mang theo một chút hưng phấn, trực tiếp đi Quảng hàn cung trở về Lăng Tiêu điện, một đường hướng vào chỗ sâu nhất, bảo khố của Thiên Đế ở nơi đó.
Trên bản đồ biểu hiện vị trí bảo khố rồi, còn chuyện lấy được bảo vật hay không thì liền xem vận khí.
“Nơi này chính là bảo khố của Thiên Đế?”
Mộc Phàm nhanh chóng tới trước một kiến trúc to lớn, nhìn cửa lớn đang đóng chặt, đúng là bảo khố của Thiên Đế.
“Chậc chậc, bảo khố của Thiên Đế nha, không biết bên trong sẽ có cái gì?”
Mộc Phàm dạt dào cảm xúc, vẻ mặt hưng phấn tiến lên, chuẩn bị mở ra bảo khố trước mắt.
Oanh!
Cửa lớn bảo khố ù ù chấn động, bị lực lượng cường đại của Mộc Phàm đẩy ra.
Còn tiên trận, cấm chế của của bảo khố thì hoàn toàn không có một chút hiệu quả, không bị kích hoạt.
Mộc Phàm không chú ý chuyện này, trực tiếp mở cửa bảo khố.
Tiểu Ách phía sau nghiêng đầu, nhìn cửa bảo khố Thiên Đế đang mở ra, cũng rất tò mò bên trong có thứ gì?
Nhưng nàng cảm thấy kỳ quái bởi vì không cảm ứng được bất kỳ bảo vật nào trong bảo khố.
Phát hiện điều kỳ quái này nhưng nàng cũng không nói cho Mộc Phàm, cũng không biết vì sao, tóm lại không có nói.
Ầm ầm ầm...
Cửa bảo khố mở ra, Mộc Phàm hưng phấn bước vào trong, lòng tràn đầy vui mừng nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt doạ ngây người.
Không phải chất đầy bảo vật lộng lẫy tiên quang mà là một không gian trống rỗng, không hề có một món nào.
Bảo khố to như thế này lại không có đồ vật nào, Mộc Phàm ngơ ngác, ngây ngốc, sững sờ.
“Bảo vật đâu? ??”
Mộc Phàm nhìn bảo khố trống rỗng không có gì cả, không có Tiên khí, không có tài liệu.
Không giống trong tưởng tượng, không phải nên có vô số tiên trân, tiên vật, thậm chí tiên đan, tiên dược sao?
Vì sao trước mắt trống rỗng, toàn bộ bảo khố thế mà một không có một kiện bảo bối, thật sự là tương phản quá lớn.
Hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn.
Giờ khắc này Mộc Phàm thật sự thất vọng, thậm chí còn có cảm giác mất mát.
Lòng vốn tràn đầy niềm vui tiến vào, kết quả bị đả kích sâu sắc, như thức ăn đổ nước lạnh, cả người run rẩy.
“Đậu má nó, ai cướp sạch bảo khố, không lưu lại gì hết?”
Mộc Phàm đen mặt, đi lại trong bảo khố trống rỗng, nghẹn khuất biết chừng nào, vốn tưởng hung hăng kiếm được một bút lớn.
Tệ nhất cũng có thể có một lượng lớn tiên tinh, dù sao đây là bảo khố của người đứng đầu Thiên Đình.
Có tiên tinh cũng không tệ, được mấy chục vạn tiên tinh thì mình cũng phát tài, nhưng hiện thực quá tàn khốc.
Tiểu Ách mang vẻ mặt quả nhiên như thế, sớm đã đoán trước.
Chỉ mình Mộc Phàm thất hồn lạc phách, đi sâu vào trong bảo khố trống rỗng, tới trước một bức tường.
Hắn nhìn vách tường do Tiên ngọc tạo thành, trong mắt loé ánh lửa.
“Ta cũng không thể tay không mà về, ít nhất phải gỡ một vách tường mang đi mới hả dạ.”
Mộc Phàm nóng nảy, hai mắt đỏ lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Ách thế mà bắt đầu phá hủy vách tường Tiên ngọc.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, bảo khố hơi hơi run, Mộc Phàm thật sự huỷ một vách tường.
Hắn vừa hủy vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Lão tử phá huỷ, lấy về làm thành một bộ ghế dựa, lại làm thêm một cái giường ngọc.”
Đang phá, Mộc Phàm đột nhiên ngừng lại, nhìn mặt sau vách tường Tiên ngọc, thế mà có một hàng chữ.
Đó là một hàng tiên văn được khắc lên, phát ra ánh sáng, sau khi tường Tiên ngọc bị hủy mới lộ ra.
“A, phá tường sao, có phải đầu ong ong hay không, kinh hỉ không, bất ngờ không?”
Trên tường khắc một hàng chữ như vậy, Mộc Phàm xem mà ngây người, đại não ong ong, hoàn toàn đơ ra.
Sao trên này lại có chữ viết, chẳng lẽ là Thiên Đế lưu lại, thậm chí tính tới chuyện hắn sẽ tiến vào bảo khố rồi hủy cả vách tường?
“Hệ thống, tên Thiên Đế kia chết hay chưa?” Mộc Phàm run rẩy.
Hai lần rồi, lần trước là trên mặt hồ máu trong Thiên Đế trong cung thì thôi, hiện tại trong bảo khố của Thiên Đế cũng có một hàng chữ, làm hắn nổi da gà.
Thiên Đế chết hay chưa?
Có phải đang ở một góc nào đó thưởng thức từng hành động của hắn hay không?
“Ký chủ không cần để ý, Thiên Đế mà thôi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ vượt qua hắn.”
Hệ thống bình tĩnh an ủi một câu.
Nhưng lòng Mộc Phàm không vui, bị trêu đùa như vậy, thật sự rất không thoải mái, mặt nóng hừng hực, quá mất mặt.
Bị Thiên Đế trêu chọc, cảm giác giống như con khỉ, có thể dễ chịu mới là lạ.
Tiểu Ách dùng ánh mắt quái dị hàng chữ kia, lại nhìn nhìn Mộc Phàm đang ngơ ngác.
“Thiên Đế, sớm muộn gì có một ngày ta vượt qua ngươi, nhất định khiến ngươi đẹp mặt.”
Mộc Phàm hung tợn nghĩ tới, dám trêu đùa ta, khi dễ ta hiện tại nhỏ yếu, chờ mười vạn năm nữa đi, lão tử chắc chắn vượt xa ngươi.
“Ngươi trâu bò lắm sao, lão tử liền dọn luôn toàn bộ Thiên Đình.”
Càng nghĩ càng giận, cuối cùng Mộc Phàm cắn răng một cái, ánh mắt loé lên sự hung ác.
Ngươi cười nhạo ta đúng không, lão tử dọn sạch Thiên Đình của ngươi.
“Hệ thống, có biện pháp nào thu toàn bộ Thiên Đình thu vào trong túi hay không?”
Một là không làm, hai là làm phải làm đến cùng, không phải ngươi cười nhạo ta sao, vậy ta dọn cả Thiên Đình đi mất, xem ngươi còn cười được nữa không?
“Ký chủ, nạp một triệu tỷ, có thể dọn toàn bộ Thiên Đình vào tiểu thế giới của ký chủ.”
Hệ thống cũng rất ra sức, một câu nạp tiền, hơn nữa không phải một con số nhỏ, là một triệu tỷ.
Trùng hợp là bằng giá trị của mảnh vỡ hạch tâm vũ vừa mới thu được?
“Hệ thống, ngươi đã sớm tính toán tốt rồi ha?”
Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, phải nạp hết mảnh vỡ hạch tâm vũ trụ mới làm được, hơn nữa, tiểu thế giới trong cơ thể muốn chứa Thiên Đình thượng cổ thì cần phải có căn nguyên Thiên Đạo.
Cứ như vậy, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, không thể thiếu sót.
Vốn dĩ đang chần chờ, nhưng nhìn thấy hàng chữ kia giống như nhìn thấy Thiên Đế đang đắc ý, âm thầm cười nhạo hắn.
Mộc Phàm hung ác, tức giận nói: “Hệ thống, nạp mảnh vỡ hạch tâm vũ trụ, ta muốn đóng gói cả Thiên Đình thượng cổ mang đi.”
Đinh!
“Nạp tiền xong, bắt đầu đóng gói Thiên Đình!”
Theo tiếng hệ thống vang lên, thân thể Mộc Phàm chấn động, một cổ lực lượng thần bí nhanh chóng khuếch tán ra, chớp mắt bao phủ toàn bộ Thiên Đình thượng cổ.
Giờ khắc này, hai mắt Tiểu Ách bỗng nhiên mở to, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mộc Phàm, chính là hơi thở cùng lực lượng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận