Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 487: m mưu

“Ngao!”
Tiếng gầm kinh thiên động địa, có ánh rìu cắt tận trời cao, cái khe đen nhánh chưa từng biến mất.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, một sơn mạch ở xa xa bị chém thành hai nửa, đất đá văng tung toé.
Trong bụi mù có một người khổng lồ ngửa mặt lên trời rít gào, vung thuẫn vung rìu, từng chiêu từng thức ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa.
Kẻ cùng người khổng lồ đại chiến thế mà tay không tiếp nhận công kích cường đại, từng cử động đều mang theo thiên uy.
Phanh!
Một quyền tung ra, không gian bị đánh thủng lỗ.
Khí hỗn độn sôi trào, Mộc Phàm một bước bay lên không, vung quyền tấn công khiến người khổng lồ liên tục gào rống, không ngừng lui về phía sau, đạp vỡ cả một vùng núi rừng.
Người khổng lồ vung rìu, một lần cường đại cùng hung mãnh hơn một lần
“Giết giết giết!”
Người khổng lồ như phát điên, càng đánh càng hăng, giống như vĩnh viễn không mệt mỏi, sức lực vô cùng lớn, cả người tản ra chiến khí nồng đậm.
Chiến khí chính là suối nguồn lực lượng của hắn, phát ra vô cùng vô tận, như không có cực hạn, càng đánh càng mạnh.
Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán không thôi, sau khi cảm nhận được lực lượng cường đại của người khổng lồ thủ càng thêm coi trọng tên này.
Nếu có thể thu phục, chắc chắn sẽ là một mãnh tướng của Thiên Đình.
Nhưng muốn thu phục thì có chút khó khăn, dù sao Tiên thiên sinh linh đều cao ngạo như nhau, muốn thu phục nhất định phải đánh đến đối phương chịu phục mới thôi.
“Chiến!”
Suy nghĩ xong, Mộc Phàm liền bộc phát mười phần lực lượng, lực lượng thân thể thuần túy, hoàn toàn không có vận dụng lực lượng khác.
Hắn muốn dùng lực lượng thuần túy áp đảo, đánh bại đối phương, sau đó thuyết phục tên người khổng lồ cường đại này.
Oanh!
Mộc Phàm tung ra một quyền, mười phần lực lượng của Vô thượng tiên thể bùng nổ, đánh người khổng lồ liên tục lui về phía sau.
Lực lượng hung hãn đến mức người khổng lồ đều cảm thấy khiếp sợ, ánh mắt càng thêm nóng cháy.
Sự cường đại của Mộc Phàm ngược lại kích phát hung tính của người khổng lồ.
Giết!”
Người khổng lồ hét to, vung tấm thuẫn quét ngang, lập tức bay lên cao rồi cầm tấm thuẫn lao mạnh xuống.
Nhìn người khổng lồ từ trên trời giáng xuống, Mộc Phàm bình tĩnh tích tụ lực lượng, tung một quyền hướng lên trời.
Đương!
Nắm tay va chạm, tấm thuẫn rung động, lực lượng cường đại đánh người khổng lồ bay ngược lên trời, thân thể hắn không ngừng quay vòng.
Mộc Phàm bay lên không đuổi theo, một quyền nối tiếp một quyền nện vào người đối phương cùng tấm thuẫn.
Thậm chí có vô số lần đánh vào lưỡi rìu sắc bén, phát ra từng tia lửa và tiếng leng keng.
Ầm ầm ầm...
Đại chiến càng thêm kịch liệt. Hai bên từ mặt đất đánh lên hư không, từ hư không tiến vào hỗn độn mênh mông.
Ngươi qua ta lại, chớp mắt liền giao thủ mấy vạn chiêu nhưng Mộc Phàm vẫn chưa áp chế được người khổng lồ này, thậm chí chưa thể đánh ngã đối phương.
Không phải Mộc Phàm không muốn vận dụng lực lượng càng cường đại hơn, mà lực lượng thân thể thuần túy của đối phương giống như hắn, càng đánh càng hăng.
Hắn muốn thuyết phục đối phương thì nhất định phải áp đảo ưu thế của đối phương mới có thể khiến hắn khuất phục, tâm phục khẩu phục.
Phanh!
Mộc Phàm lại tung ra một quyền đánh vào tấm thuẫn, lực lượng cường đại bùng nổ, đánh người khổng lồ bay xa mấy vạn dặm, xuyên qua một mảnh hỗn độn tinh vân.
Mộc Phàm đứng ngạo nghễ, Đế bào bay phần phật, quanh người có tiên quang vờn quanh, hơi thở vô thượng, uy nghiêm.
“Ngươi không kém, thần phục Thiên Đình, trẫm ban cho ngươi danh hiệu Chiến thần.”
Đánh tới đây coi như Mộc Phàm đã rất rộng rãi đối với tên người khổng lồ này.
Nhưng lời hắn vừa nói lại chọc giận người khổng lồ.
“Giết giết giết!”
Người khổng lồ rít gào, lại vung rìu chém tới, hai mắt loé sáng, chiến ý ngập trời, sát khí cuồn cuộn.
Người khổng lồ này vô cùng hung hãn, trách không được có thể khiến Thái Nhất chật vật, thật sự là quá cường đại.
Hơn nữa càng đánh càng hăng, như không có giới hạn, chiến lực cường đại đến cả Mộc Phàm cũng không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán cùng tán dương.
Người khổng lồ cường đại thế này không hổ là kẻ xuất sắc trong Tiên thiên sinh linh, mặc dù không thể xưng là thần ma nhưng cũng không thua kém.
Thậm chí còn cường đại hơn một ít Tiên thiên thần ma, ít nhất thì mạnh hơn đám Tiên thiên thần ma mà Mộc Phàm đã giết trước đó rất nhiều.
Nhất định phải thu phục.
“Bát cực, băng sơn!”
Chỉ nghe một tiếng quát lớn, Mộc Phàm súc thế tung một kích đánh vào ngực người khổng lồ, đánh hắn bay vào chỗ sâu trong hư không hỗn độn.
Lực lượng cường đại khiến ngực người khổng lồ lún xuống, máu thịt văng ra, nhưng điều này lại càng kích thích người khổng lồ, hắn không quan tâm, vẫn hung hăng đánh tới.
“Thiên điệp thủ.”
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm không kinh ngạc chút nào, lại thi triển võ học cường đại, trong nháy mắt đánh ra một ngàn quyền chồng lên nhau.
Ầm, người khổng lồ ngã xuống, thân thể rách nát, thân thể cường đại chung quy vẫn không chịu nổi công kích cường thế của Mộc Phàm, bị trọng thương.
Nhưng kỳ quái chính là người khổng lồ đã bị thương lại bò dậy lần nữa, ánh mắt tràn ngập chiến ý, vết thương trên người thế mà đang dần khôi phục.
“Giết!”
Người khổng lồ rít gào một tiếng, lại vung thuẫn đánh tới, hoàn toàn không chịu thua, hành động này khiến Mộc Phàm càng coi trọng hắn hơn.
Lắc mình cất bước, Mộc Phàm vung tay, tiếng chấn động kịch liệt truyền đến, hỗn độn tinh vân bị đánh tan tác một mảng lớn, lộ ra bóng dáng người khổng lồ.
Giờ phút này, người khổng lồ bị Mộc Phàm đánh vào trái tim, toàn bộ thân hình run rẩy, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, lực lượng cường đại đánh xuyên qua trái tim, phần lưng nổ tung.
Phốc!
Người khổng lồ hộc máu, cơ thể bay ra xa, đâm nát một đám vật chất hỗn độn cổ xưa.
“Có phục hay không”
Mộc Phàm đạp bộ mà đến, giọng nói uy nghiêm truyền vào trong tai người khổng lồ.
Nhưng hắn vẫn giãy giụa bò dậy, miệng mũi trào máu, hung hãn rít gào một tiếng, vung thuẫn rìu lên, lại giết tới.
Không phục!
Người khổng lồ vẫn không phục, Mộc Phàm nhíu mày, vậy mà vẫn không chịu thua, làm sao thu phục đây, thật là khiến người ta đau đầu.
Nhưng càng như vậy, Mộc Phàm lại càng muốn thu phục cho bằng được, tín niệm bất khuất mạnh mẽ như thế mới là điều hắn thích nhất.
Oanh...
Phanh phanh phanh...
Hỗn độn sôi trào, từng mảnh tinh vân nối tiếp nhau vỡ tan, đại chiến không ngừng thăng cấp, tới cuối cùng, người khổng lồ đã thi triển ra năng lực thiên phú của mình.
Chiến ý mênh mông, chiến lực cường đại bưu hãn vô cùng làm Mộc Phàm cảm thấy áp lực gia tăng.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn cứng đối cứng, muốn đánh đến đối phương khuất phục mới thôi, nếu không thì căn bản không có biện pháp khiến gia hoả cường hãn thế này cúi đầu thần phục.
Vì thế, Mộc Phàm lựa chọn tiếp tục đối cứng.
Oanh!
Một quyền nối tiếp một quyền, hư không hỗn độn xuất hiện từng đợt loạn lưu, dao động kịch liệt kinh động không ít Tiên thiên thần ma.
“Là Thiên Đế!”
“Chạy mau!”
Nhưng vừa thấy là Mộc Phàm thì một đám thần ma tức khắc chạy mất.
Bởi vì sự cường đại của Mộc Phàm đã được thể hiện rõ trong trận chiến trước đó, đối mặt với Thái Nhất, Thượng đế, Đại Phật cùng đám thần ma vây công vẫn có thể đánh chết mấy tên.
Hơn nữa cảnh chém giết Tận thế khiến thần ma khắp nơi kinh sợ, vừa gặp liền bỏ chạy.
Đây là uy danh mà Thiên Đế đánh ra, một trận chiến tranh Thiên vị đủ khiến khắp nơi kinh sợ.
Hiện tại Mộc Phàm chiến đấu với một người khổng lồ trong hư không hỗn độn, tự nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, nhưng không có một tên nào dám tới gần.
Thậm chí không dám ngoi đầu, ngược lại tránh xa, sợ Mộc Phàm đột nhiên quay đầu công kích thì thảm.
Tận thế chính là bị Mộc Phàm đột ngột ra tay giết chết.
“Thiên Đế đang đại chiến với ai?”
“Hình như người khổng lồ kia là Tiên thiên sinh linh, không phải thân thể thần nhưng lại có thực lực khiến thần ma kinh hãi, thế mà có thể đại chiến với Thiên Đế lâu như vậy.”
Có thần ma kinh hãi không thôi, nhìn người khổng lồ chặn công kích hung mãnh của Mộc Phàm.
Nhưng có thần ma đã nhìn ra Mộc Phàm cũng không có dùng toàn lực, chỉ dùng lực lượng thân thể thuần túy.
“Chẳng lẽ Thiên Đế muốn thu phục hắn?”
Không ít Tiên thiên thần ma nhìn ra Thiên Đế đang muốn tên người khổng lồ này khuất phục.
Xem ra Thiên Đế đang tìm kiếm thành viên cho Thiên Đình.
Thấy một màn này làm sắc mặt Thái Nhất âm trầm, trong mắt tràn ngập sát ý.
“Thiên Đế, bổn hoàng tuyệt không thua ngươi.”
Thái Nhất hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, có một bóng dáng mông lung đang đứng, hơi thở vô cùng mãnh liệt, không thua kém hắn.
“Thái Nhất, đề nghị của ta như thế nào”
Giọng điệu của kẻ này cực kỳ lạnh nhạt.
Thái Nhất nghe hỏi thì im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Được, bổn hoàng đáp ứng ngươi.”
“Đế Tuấn, ngươi với ta liên thủ giết Thiên Đế, vị trí Thiên Đế thuộc về ngươi, bổn hoàng chỉ cần căn nguyên của Thiên Đế.
Vừa nghe lời này, bóng dáng thần bí trước mắt chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt yêu dị, anh tuấn, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Hắn là Đế Tuấn, một vị Tiên thiên thần ma không khác Thái Nhất lắm, bản thể của cả hai đều là sao trời cổ xưa có tính chất tương đồng nhau.
Bọn họ là hai viên thái dương tinh xuất hiện sớm nhất, xem như huynh đệ.
“Rất tốt, bổn tọa liền đi thu thập một đám sinh linh, khai sáng một chủng tộc mới.”
“Gọi là Yêu tộc!”
Oanh!
Vừa dứt lời, Thiên Đạo có cảm ứng, thế mà rủ xuống một luồng căn nguyên tràn vào cơ thể Đế Tuấn, Thái Nhất xem mà đỏ mắt.
Nói một câu liền được căn nguyên Thiên Đạo...
Chỉ nói là khai sáng một tộc, thế mà được Thiên Đạo ban thưởng rồi.
“Yêu tộc”
Thái Nhất lẩm bẩm, ánh mắt có chút cảnh giác, Đế Tuấn khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
“Thái Nhất, ta có một cách có thể vây khốn Thiên Đế, thậm chí trực tiếp luyện hóa hắn.”
Thái nhất vừa nghe liền giật mình, nói: “Nha, ngươi nói xem”
Hắn có chút cảnh giác rồi, sự xuất hiện của Đế Tuấn làm hắn cảm thấy có uy hiếp.
“Ta có một đại trận tên là Chu thiên tinh đấu, lấy hỗn độn sao trời làm cơ sở, có thể vây nhốt thần ma, không một tên nào trốn được.”
“Nếu phối hợp với Hỗn độn chung của ngươi, chắc chắn có thể chém giết, luyện hóa Thiên Đế.”
Đế Tuấn nói xong lẳng lặng nhìn Thái Nhất.
Thái Nhất im lặng, hiển nhiên đang chần chờ, trước đó đã nếm mùi thất bại, có sự ám ảnh đối với Mộc Phàm.
“Đừng quên, Thiên Đế vừa mới đăng vị, Thiên Đình không một cường giả nào, nếu không nhân cơ hội này diệt trừ đối phương, tương lai liền khó khăn.”
Đế Tuấn lạnh nhạt nói.
“Ngươi cũng thấy rồi, Thiên Đế đang thu phục các thần ma cùng sinh linh cường đại, không diệt trừ thì hậu hoạn vô cùng.”
Nghe thế, Thái Nhất lại nhìn Mộc Phàm đại chiến cùng người khổng lồ, hắn đã bị thuyết phục.
Không sai, hiện tại Thiên Đình không có kẻ khác, trừ Thiên Đế thì chỉ có Dao Trì cùng Huyền Nữ.
Nếu không nhân cơ hội này tiêu diệt Thiên Đế thì tương lai sẽ rất xa vời.
“Được, ngươi bố trí, bổn hoàng muốn Thiên Đế chết không toàn thây.”
Hai mắt Thái Nhất loé hung quang, đáp ứng.
Nhưng hắn không nhìn thấy đáy mắt Đế Tuấn có chút cảm xúc khác thường, Đế Tuấn cúi đầu, che giấu nụ cười lạnh lẽo nơi khoé miệng.
Lúc này, Mộc Phàm không hay biết Thái Nhất cùng Đế Tuấn đã liên hợp, vạch ra một âm mưu nhằm vào hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận