Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 477: Diệt sát ba tên tà thần

Oanh!
Ba cổ năng lượng khủng bố chính diện đánh tới, tốc độ cực nhanh, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, sóng xung kích cường đại lan xa mấy vạn dặm.
Rầm!
Trung tâm vụ nổ có một quầng sáng hiện lên, ngăn chặn năng lượng tập kích.
Sắc mặt Mộc Phàm âm trầm đi ra, Dao Trì, Huyền Nữ, Tố Nữ đều tản ra sát khí lạnh thấu xương.
Bị kẻ khác đánh lén, đương nhiên tâm tình không tốt rồi.
“Hả?”
“Dĩ nhiên chặn được?”
Chỉ nghe phía trước truyền đến một giọng nói âm u, tà ác.
Mộc Phàm nheo mắt đánh giá ba bóng dáng phía trước, mỗi một tên đều tản ra hơi thở tà ác nồng đậm.
Đây là ba tên tà thần.
Tên cầm đầu có hơi thở khủng bố, đầu mọc một cái sừng, lưng mang cánh kim loại, hai con mắt lộ ra ánh sáng tà ác, không ngừng đánh giá Mộc Phàm cùng ba nàng phía sau.
Đặc biệt là khi thấy Dao Trì, Huyền Nữ, Tố Nữ, hai mắt tức khắc loé sáng.
“Hắc hắc hắc, lại có thêm mấy cái.”
“Nha, còn có ba nữ thần, đúng lúc bắt lại chia đều.”
“Lão đại, ta muốn nàng ở giữa.”
Ba tên tà thần bình phẩm Dao Trì, Huyền Nữ, Tố Nữ từ đầu đến chân, muốn bắt các nàng rồi chia nhau.
Cảnh này làm Dao Trì, Huyền Nữ, Tố Nữ tức giận.
“Ba tên tà thần các ngươi tìm chết.” Dao Trì tức giận, cơ thể tản ra từng tia sáng.
Huyền Nữ, Tố Nữ lạnh lùng ngưng tụ lực lượng, chuẩn bị ra tay giáo huấn ba gia hỏa tà ác này.
“Ta thắc mắc là kẻ nào dám đánh lén, thì ra là ba tên tà ma bất nhập lưu.”
Mộc Phàm nhìn ba tên trước mắt, đều là tà thần cường đại cấp Hắc động, trong lòng đã phán chúng nó tử vong.
“Vật nhỏ, giọng điệu không nhỏ nha?”
Tên tà thần cầm đầu nở nụ cười dữ tợn, cái sừng trên đỉnh đầu loé tia sáng cường đại.
Chúng nó lại đánh lén lần nữa, ba cổ lực lượng tà ác đồng thời oanh về phía Mộc Phàm, muốn đánh chết tiểu tử vướng víu trước mắt này.
“Chút trò mèo mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ?”
Mộc Phàm hừ lạnh, đột nhiên bước ra một bước, vung cánh tay tung ra một quyền.
Oanh!
Cùng với một tiếng nổ vang, ba cổ năng lượng tà ác nổ tung, bị Mộc Phàm đánh tan, quyền ý cường đại quét tới.
Phanh phanh phanh!
Ba tên tà thần bị Mộc Phàm đánh bay ra xa, hộc máu, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Đối phương không chỉ phá tan công kích của cả ba mà còn có thể dễ dàng đả thương bọn chúng, có thể nói là gặp phải cường địch.
“Lão đại, thực lực của hắn quá mạnh”
Một tên tà thần kinh hãi nói.
Tà thần cầm đầu kiêng kị nói: “Hắn quá mạnh, chúng ta lui trước.”
“Đi!”
Ba tên tà thần âm thầm giao lưu xong, đồng thời xoay người chạy, không dám đối cứng với Mộc Phàm, biết đối phương không dễ chọc.
Nhưng lúc này muốn chạy hiển nhiên là mơ mộng hão huyền.
“Bọn chúng muốn chạy.” Dao Trì lập tức nhắc nhở một câu.
Mộc Phàm cười lạnh, khinh thường nói: “Đánh lén ta rồi giờ lạ muốn chạy sao, đã trễ.”
Phanh!
Chỉ thấy hư không nứt ra, sương mù hỗn độn sôi trào, ba tên tà thần chật vật ngã xuống, mỗi tên đều kinh hãi nhìn phía trước.
Mộc Phàm đã xuất hiện ở phía trước ngăn cản chúng nó.
“Đáng chết!”
“Ngươi thật sự cho rằng chúng ta sợ ngươi?”
Tà thần cầm đầu giận dữ hét to, cả người tản ra ánh sáng tà ác, đôi tay đan xen ngưng tụ ra một cổ năng lượng đáng sợ nhắm ngay Mộc Phàm.
“Chết cho ta.”
Ba tên tà thần ra sức tung một kích, đánh về phía Mộc Phàm, muốn đánh đuổi hắn để đào tẩu.
Đáng tiếc ý tưởng rất tốt nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Mộc Phàm nhẹ nhàng giơ một ngón tay, ba tiếng phanh phanh phanh vang lên, tất cả năng lượng đều bị một ngón tay chọc nát.
“Sao có thể?”
Thấy một màn này, ba tên tà thần đều kinh ngạc, sợ hãi nhìn Mộc Phàm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
“Trốn!”
Ba tên tà thần liếc nhau, rốt cuộc sợ hãi, không nói hai lời tách ra bỏ chạy.
Thấy vậy, Mộc Phàm chỉ hừ nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ một chưởng.
Ầm!
Một tên tà thần bị vỗ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ phiêu tán, bị hạ gục trong nháy mắt.
“Lão nhị...”
Hai tên tà thần con lại kinh ngạc xen lẫn tức giận, tên cầm đầu chính mắt thấy nhị đệ bị Mộc Phàm oanh sát, cảnh tượng cực kỳ dọa người.
“Đừng hoảng hốt, các ngươi sẽ nhanh chóng được đoàn tụ.”
Mộc Phàm lạnh lùng nói, lại giơ tay tung ra một quyền, hư không nứt ra.
Quyền ý cường đại đánh tới, phanh, lại một tên tà thần nổ tung, hóa thành một đám thịt nát.
“Không...” Tên tà thần cuối cùng tức giận rít gào nhưng không dám dừng lại, bùng nổ toàn bộ lực lượng để tăng tốc.
Nó sợ, thật sự bị sự cường thế của Mộc Phàm dọa sợ, không dám dừng lại chút nào.
Phốc!
Ngay sau đó, thân thể tên tà thần cuối cùng cứng đờ, cúi đầu nhìn thì thấy ngực đã bị xuyên thủng, một bàn tay xỏ xuyên qua lưng, bắt lấy một trái tim.
Nó hoảng sợ, tuyệt vọng rống to: “Ta nguyền rủa ngươi...”
Răng rắc!
Còn chưa dứt lời thì đầu đã bị Mộc Phàm vỗ nát, nguyền rủa trước khi chết cũng bị trực tiếp đánh tan, hoàn toàn không có một chút tác dụng.
“Nguyền rủa sao?” Mộc Phàm khinh thường cười, vung tay chấn nát thân thể đối phương.
Ba tên tà thần từ lúc bắt đầu đánh lén đến lúc bị giết ngược, toàn bộ quá trình không đến mười giây, đều bị Mộc Phàm chém giết.
“Nuốt!”
Ngay sau đó, Mộc Phàm há mồm hút, căn nguyên của ba tên tà thần bị hắn cắn nuốt sạch.
Giết ba tên tà thần xong, Mộc Phàm xoay người nhìn sang bên kia, nơi đó một bóng dáng cường đại.
Đối phương cũng nhìn Mộc Phàm, ánh mắt hai bên va chạm, toé lửa.
“Thái Nhất!”
“Thiên Đế!”
Hai bên đồng thời lên tiếng, tên kia thế mà là Thái Nhất.
Vù!
Lúc này, Dao Trì, Huyền Nữ, Tố Nữ đồng thời lắc mình đi tới phía sau Mộc Phàm, hơi thở lạnh thấu xương, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thái Nhất.
Phía sau Thái Nhất có hai bóng dáng xinh đẹp mông lung, đứng một trái một phải, Mộc Phàm thấy mà kinh ngạc không thôi, nhịn không được nhìn lâu một chút.
“Nguyệt thần, Hi Cùng, Thường Hi?”
Dao Trì lầm bầm, vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Thái Nhất tìm được hai vị Nguyệt thần, có vẻ đã đạt thành thoả thuận nào đó.
“Ngươi vừa mới nói các nàng là Nguyệt thần?” Mộc Phàm kinh ngạc.
Hắn đánh giá hai vị nữ thần tuyệt đại kia, không nghĩ tới thế mà là hai vị Nguyệt thần, Hi Cùng, Thường Hi, hai vị Nguyệt thần cũng rất có danh tiếng.
Mộc Phàm suy tư gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ quái dị.
Thái Nhất hình như đã nhận ra gì đó, hừ lạnh nói: “Thiên Đế, cuộc chiến đoạt thiên lần này ngươi chắc chắn phải chết.”
“Đừng khoác lác, cẩn thận cắn đầu lưỡi.”
Mộc Phàm khinh thường cười nói: “Như thế nào, ngươi muốn hiện tại liền chết thẳng cẳng sao, nếu muốn thì ta có thể thành toàn ngươi.”
“Hừ, đây chỉ là một phân thân của bổn tọa, ngươi giết thì đã sao?” Thái Nhất không e dè.
Đây là một phân thân, hắn khôn ra, thế mà chỉ để một phân thân tới dò xét Mộc Phàm.
Hai vị Nguyệt thần cũng vậy, chỉ là phân thân mà thôi, không hề tác dụng, giết cũng không thu được gì.
Cho nên khi Mộc Phàm nhìn thấy Thái Nhất không hề ra tay, bởi vì không cần thiết.
“Thì ra là sợ chết, vậy ngươi còn không mau cút đi?”
Mộc Phàm châm chọc mỉa mai, đáng tiếc Thái Nhất không mắc mưu, căn bản không tức giận, biết đối phương cố ý chọc giận hắn để bản thể giết tới.
Nhưng hắn lại không ngốc, tới nơi này không phải chiến đấu với Mộc Phàm mà là tranh đoạt Thiên vị.
“Lúc bổn tọa bước lên Thiên vị, chính là lúc ngươi chết.”
Thái Nhất hừ lạnh, nói xong thân thể trực tiếp tiêu tán, một phân thân căn bản không có bao nhiêu thực lực.
Nhìn Thái Nhất biến mất, Hi Cùng cũng cũng tiêu tán, còn lạnh lùng liếc nhìn Mộc Phàm, trong mắt loé sát khí.
Chỗ kỳ quái chính là vị Thường Hi kia, vừa xuất hiện thì ánh mắt đã khoá chặt Mộc Phàm, nhìn chằm chằm một hồi lâu không chớp mắt.
Thái Nhất với Hi Cùng đều rời đi nhưng nàng vẫn còn ở nơi này.
“Sao ngươi không đi?” Mộc Phàm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Thường Hi yên lặng quan sát Mộc Phàm, một lúc sau mới nói một câu: “Tỷ tỷ của ta quyết tâm muốn đi theo Thái Nhất, nếu va chạm, có thể giơ cao đánh khẽ hay không?”
“A?” Mộc Phàm ngạc nhiên nhìn nàng, dĩ nhiên cầu hắn.
Còn chưa đấu võ liền cầu tình, rất kỳ quái nha.
“Vì sao người lại cầu tình với ta, còn chưa có đấu võ ngươi liền cầu tình, không thể nào nói nổi, nói không chừng Thái Nhất có thể thành công đây?”
Hắn rất tò mò, càng thêm khó hiểu.
Vị này hẳn là Thường Nga trong truyền thuyết, rốt cuộc nàng có tâm tư thế nào?
“Thái Nhất đã bại trong tay ngươi, còn có gì để nói.”
Thường Hi lạnh nhạt, toàn thân tản ra hơi thở thanh cao làm kẻ khác không thể khinh nhờn.
Gương mặt đã được che khuất, Mộc Phàm không có tìm tòi nghiên cứu mặt mũi nàng làm chi, nếu làm thì sẽ không lễ phép lắm, tuy rằng rất muốn nhìn mặt Thường Nga, nhưng đáng tiếc là che quá kỹ.
“Xin lỗi, ta không thể đáp ứng, thứ nhất, ta với ngươi không thân, thứ hai, kẻ địch của ta, ta sẽ không nương tay, chỉ có kẻ địch chết rồi mới là kẻ địch tốt.”
Mộc Phàm từ chối một cách dứt khoát, không vì mỹ nhân thỉnh cầu mà nương tay.
Đùa gì vậy, chỉ cần là địch nhân, dù nam hay nữ đều phải giết, bằng không giữ lại để gây tai họa cho mình sao?
“Thôi...” Thường Hi than nhẹ một tiếng, nhìn Mộc Phàm rồi tiêu tán.
Nhìn Thường Hi biến mất, Mộc Phàm không rên một tiếng, quản ngươi là ai, kẻ địch chính là kẻ địch, chỉ cần là kẻ địch thì phải bị tiêu diệt.
Dao Trì, Huyền Nữ, Tố Nữ yên lặng liếc nhau, kinh ngạc vì Mộc Phàm đã từ chối, thế mà có thể từ chối lời thỉnh cầu từ một nữ thần tuyệt đại như thế.
Phải biết rằng thanh danh của vị này trong nhóm Tiên thiên thần linh không nhỏ nha, Dao Trì biết rõ nhất.
"Vì sao ngươi từ chối nàng?” Dao Trì không nhịn được hỏi một câu.
Mộc Phàm lắc đầu: “Nếu lựa chọn đối địch, vậy phải chuẩn bị tốt chuyện ngã xuống.”
“Chúng ta đi thôi, phía trước có không ít thần ma tụ tập, ta đã cảm nhận được Thiên Đạo triệu hoán.”
Hắn vừa nói xong, khí thế toàn thân biến đổi, bày ra tư thái cường đại nhất.
Oanh!
Mộc Phàm mang theo Dao Trì, Huyền Nữ, Tố Nữ, xuất hiện vô cùng cường thế, lập tức kinh động thần ma khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận