Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 190: Giết lại như thế nào?

“Ách... Ngươi, ngươi dám...” Tiểu Ha vương tử phun máu, giận dữ trừng mắt gào rống.
Hắn ra sức giãy giụa, muốn điều động luyện khí trong cơ thể để tránh thoát, đáng tiếc tay Mộc Phàm như cái kìm kẹp cổ, không thể tránh thoát.
Nhìn tên vương tử này, trong mắt Mộc Phàm dâng đầy sát khí.
“Một con chó mà thôi, ngươi thật sự cho rằng nhân loại dễ khi dễ?”
Mộc Phàm hừ hừ, năm ngón tay hơi dùng sức, khiến Tiểu Ha vương tử nghẹn đến mặt đỏ bừng, hai chân quơ quào như thế nào cũng không tránh thoát được.
“Ngươi, không thể... Giết... Giết... Ta... Là...” Hắn gian nan mở miệng, thế mà còn dùng giọng điệu cùng ánh mắt uy hiếp Mộc Phàm.
Lúc này Mộc Phàm hoàn toàn bùng nổ, mắt loé lên sự hung ác, muốn xuống tay.
“Dừng tay!”
Đang lúc này, một tiếng quát lạnh truyền đến, chấn động màng nhĩ của tất cả sinh vật xung quanh đang quan sát, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Hai mắt Mộc Phàm chợt ngưng, cảm nhận được một hơi thở cường đại.
Nhưng hắn không chút do dự, bàn tay dùng sức bóp, vặn gãy cổ đối phương, bộc phát ra lực lượng nguyên thần xông thẳng vào đầu đối phương.
“A...” Tiếng hét thảm như có như không truyền đến, dần dần tắt hẳn.
Thân thể Tiểu Ha vương tử ứng đờ, mềm nhũn trong tay Mộc Phàm.
Hắn vứt thi thể trên mặt đất như vứt xác một con chó chết, bụi bay mù mịt, chó ba đầu bên cạnh phẫn nộ gào rống, ba cái đầu đồng thời rít to vọt tới.
“Hừ!”
Mộc Phàm hừ lạnh, nhấc chân đạp thật mạnh.
Chỉ nghe một tiếng phanh, cái đầu giữa của con chó này bị đạp nát, hai cái còn lại muốn cắn Mộc Phàm, kết quả bị ăn hai quyền.
Răng rắc!
Mộc Phàm dùng sức, đánh nổ hai cái đầu còn lại.
Giơ chân đá bay thi thể chó ba đầu, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về sinh vật thần bí bao phủ bởi khí đen vừa xuất hiện kia.
Nó khoác một bộ áo choàng dài, không thấy khuôn mặt, cũng không thấy thân thể, hai chân cũng không lộ ra, chỉ là nhìn thấy một bộ áo đen lơ lửng giữa không trung.
Trong áo đen có một ngọn lửa, lập loè chiếu vào Mộc Phàm, mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ âm u lạnh lẽo.
“Người trẻ tuổi, ngươi quá mức rồi.” Trong áo đen truyền đến một giọng nói già nua.
Hai chân Mộc Phàm đạp đất, lơ lửng giữa không trung nhìn thẳng sinh vật quỷ dị trước mắt này, không sợ hãi một chút nào, thậm chí tản ra hơi thở cường đại bức lui đối phương.
Phanh phanh phanh...
Khí thế hai người va chạm, trong không khí không ngừng truyền đến lộp bộp, như tiếng sấm không ngừng nố vang, đinh tai nhức óc.
“Là Hắc bào quản sự.”
“Nhân loại này xong rồi.”
“Hắc bào quản sự xuất hiện, chắc chắn muốn xử lý hắn.”
Bốn phía, không ít sinh vật hưng phấn nghị luận, nhìn sinh vật áo đen, trong mắt mang theo sự kính cẩn, sợ hãi.
Giống như chúng nó biết thân phận sinh vật áo đen này, điều này làm Mộc Phàm biết lai lịch đối phương không đơn giản.
“Ngươi là chủ sự của khu mậu dịch này?” Mộc Phàm nhàn nhạt hỏi.
Bốn phía lập tức yên tĩnh, không ít sinh vật dị vực hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, trừng to đôi mắt, vẻ mặt khó có thể tin được.
Có người dám nói chuyện như vậy với Hắc bào quản sự, quả thực chính là tìm chết.
Oanh!
Quả nhiên, Hắc bào quản sự bộc phát khí thế kinh người, có một lực lượng vô hình đánh tới xông thẳng vào thức hải Mộc Phàm.
Đó là công kích linh hồn.
“Sư phó cẩn thận!”
Trên lầu, Mặc Huỳnh hoảng sợ la lên một tiếng, tràn đầy kinh hãi.
“Tìm chết!” Mộc Phàm giận dữ, giữa hai chân mày xuất hiện một tia sáng.
Chỉ nghe một tiếng “leng keng”, trong không khí phát ra từng tia lửa nhỏ.
Từng gợn sóng vô hình khuếch tán, tạo ra một cơn gió.
Quần áo Mộc Phàm bay phất phới, áo đen của đối phương cũng lay động.
Vừa mới thử một chiêu, thế mà ngang sức.
Hắc bào quản sự ngưng trọng, tuy rằng không nhìn thấy gương mặt nhưng lại có thể cảm giác được đối phương trở nên vô cùng thận trọng, ánh lửa trong áo đen lấp loé nhanh hơn.
“Ngươi rất mạnh.”
Im lặng một lúc, sinh vật áo đen đột nhiên mở miệng nói một câu.
“Ngươi cũng không kém.”
Mộc Phàm nhàn nhạt đáp lại, vừa rồi công kích bằng ý chí nguyên thần, hắn hơn một chút, đối phương bị thua thiệt.
Lời vừa nói ra, bốn phía ồ lên.
“Sao có thể?”
“Nhân loại này có thể đối kháng với Hắc bào quản sự?”
Không ít sinh vật dị vực biến sắc, kinh hãi nhìn Mộc Phàm.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Mộc Phàm có thể chống lại Hắc bào quản sự, vừa rồi hai người ngang tay.
Thật ra trong lòng sinh vật áo đen đã bắt đầu nghiêm túc, cảnh giác nhìn Mộc Phàm, cảm giác được nguy hiểm nồng đậm, khiến nó không dám tùy tiện động thủ.
Nó cảm giác nếu động thủ sẽ nghênh đón sát chiêu của Mộc Phàm, không thể trốn tránh, chắc chắn phải chết, khiến lòng nó hơi loạn.
“Cấp Nhập thánh, ngươi không tồi.” Mộc Phàm bình tĩnh tự nhiên, khiến sinh vật áo đen càng chần chờ.
Nó không chừng dao động, cuối cùng mở miệng nói: “Nơi này không thể tùy tiện động thủ giết chóc, ngươi vi phạm quy định.”
“Tức cười!”
Ai ngờ Mộc Phàm khinh thường cười, chỉ vào Tiểu Ha vương tử đã chết, hỏi: “Vậy nó thì sao, sao chó chết này có thể động thủ, vừa rồi lúc nó động thủ sao ngươi không xuất hiện ngăn cản?”
Vừa rồi Hắc bào quản sự thấy, chỉ là không đi ra mà thôi.
Chờ Mộc Phàm chuẩn bị giết Tiểu Ha vương tử mới chạy ra, nhưng đã chậm, Mộc Phàm không có khả năng bởi vì một câu của đối phương liền buông tha.
Hiện tại, Hắc bào quản sự cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, thực lực nhân loại trẻ tuổi trước mắt sâu không lường được, nó không dám dễ dàng vọng động.
Mộc Phàm không hề sợ hãi nói: “Nói đi, ngươi muốn xử lý như thế nào, hay là nói muốn cùng ta so chiêu?”
“Các ngươi định ra quy củ, không phải nói ở chỗ này không được động thủ sao, vì sao nó có thể động thủ, thậm chí giết hai tên nhân loại.”
Mộc Phàm hỏi liên tiếp làm Hắc bào quản sự á khẩu không trả lời được.
Nó rất muốn động thủ bắt lấy Mộc Phàm, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Hiện tại không được, bởi vì không chắc chắn, thậm chí không có một chút lòng tin có thể thật sự bắt lấy Mộc Phàm.
“Lui ra đi!”
Đang lúc Hắc bào quản sự chần chờ, từ chỗ sâu nhất trong khu mậu dịch truyền đến một giọng nói đạm mạc, làm cho tâm thần tất cả sinh vật nơi đây đều run lên.
Trái tim Mộc Phàm chợt đập nhanh một chút.
“Cường giả!”
Trong lòng hắn kinh hoàng, có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Trong khu mậu dịch khu có một cường giả đáng sợ, khiến Mộc Phàm cảm nhận được nguy cơ, cảm giác không thể chống lại.
Điều này làm cho sắc mặt hắn cũng hơi thay đổi.
Chỉ thấy Hắc bào quản sự kia run lên, lập tức xoay người cung kính hành lễ về hướng phát ra âm thanh kia, lúc này mới hóa thành một tia hắc quang rời đi.
Chỉ còn lại Mộc Phàm đầy cảnh giác nhìn về phương hướng kia, như lâm đại địch, chuẩn bị nạp tiền bùng nổ.
“Thiếu niên nhân loại, ngươi rất không tồi.”
Nhưng hắn lo lắng dư thừa, sau câu nói này thì hơi thở kia dần dần biến mất, cảm giác nguy hiểm tiêu tán.
Mộc Phàm không dám lơ là, căng chặt thân thể một hồi mới dần dần thả lỏnh, nhưng trong lòng vẫn rất cảnh giác.
“Hệ thống, đó là cường giả cấp độ nào?”
Cuối cùng, Mộc Phàm dò hỏi hệ thống.
Nhưng câu trả lời của hệ thống lại hoàn toàn làm hắn thất vọng: “Khoảng cách quá xa, không cách nào dò xét, mời ký chủ tới gần có thể dò xét cụ thể.”
“....”
Lời này khiến Mộc Phàm thiếu chút nữa lật bàn, biết rõ là cường giả nguy hiểm còn ngây ngốc chạy tới, tìm chết sao?
Mộc Phàm trợn trắng mắt, tâm sự nặng nề xoay người đi vào nhà ăn Tinh linh.
Hắn vừa rời đi, các sinh vật dị vực khác như vừa tỉnh mộng, nhìn thịt nát đầy đất, còn có thi thể sủng vật của Tiểu Ha vương tử, rồi nhìn nhau.
Thiếu niên nhân loại kia, thật đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận